Tư Tự Vạn Thiên

Chương 17


trước sau

Buổi tối ngày hôm ấy Đường Tự liên lạc với Văn Anh, Văn Anh ở đầu bên kia điện thoại hòa nhã xin lỗi anh một câu, tiếp đó chị nói, gần đây lịch hẹn của chị rất kín, nếu như anh tiện thì có thể hẹn vào cuối tuần, chị có thể dồn thời gian hôm thứ bảy để tầm chạng vạng tối gặp mặt.

Đường Tự nhìn lịch ở góc bên phải màn hình máy tính, thứ bảy thì hình như hơi muộn, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, thời gian của Văn Anh nghe có vẻ thực sự rất eo hẹp, có lẽ đã tận lực dành ra cho anh chút thời gian trong tuần của chị rồi.

“Được, hẹn ở phòng khám của chị sao?”

Văn Anh nói, không hẹn ở phòng khám, tìm một quán cà phê hẹn.

Thống nhất xong thời gian và địa điểm gặp mặt, Đường Tự cúp điện thoại, ít nhiều thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Học kì này Đường Thác chọn môn tâm lý học làm môn tự chọn, mỗi tuần một tiết vào buổi chiều thứ năm. Nhìn số lượng người chọn thì môn này hoàn toàn là một môn gộp lớp. Hà Chúng đã tới sớm chiếm chỗ trước, Đường Thác đứng trước cửa giảng đường có thể chứa hơn hai trăm người, ngẩng cổ nhìn lúc lâu mới tìm được cậu ấy.

Với mọi người mà nói thì kiểu môn tự chọn thế này tương tương với một môn giải trí. Trong thời đại mà điện thoại thông minh chiếm cứ cuộc sống của con người, giải trí cũng tương đương với chơi điện thoại, cứ thế bốn bỏ làm năm, tiết tâm lý học được quy ước bằng một tiết nghịch điện thoại.

Hồi trước ở trường đại học bên cạnh có một vị tiến sĩ nhảy lầu tự sát, mặc dù bên trường đó đã ép chuyện này xuống nhưng trong vòng các trường đại học, kiểu tin tức như vậy vẫn lan truyền nhanh chóng. Thực ra đối với sinh viên năm ba thì đây không phải chuyện gì hiếm lạ, dù sao mỗi học kì cũng có một hai trường hợp khiến người ta thổn thức như thế. Có điều cô giáo môn tâm lý học lại vô cùng đau lòng, mới lên lớp lắc đầu chau mày thở dài, hiện giờ sinh viên đại học có tố chất tâm lý không đạt tiêu chuẩn quá nhiều, mọi người nhất định phải học cách điều tiết cảm xúc của bản thân, nhận biết được bản thân có vấn đề gì, nếu như thật sự có vấn đề thì nhất định không được sợ hãi, phải kịp thời tới phòng tâm lý ở trường chúng ta nói chuyện, các cô đều không thu phí.

Những lời này ít nhiều thu hút được sự chú ý của một vài bạn học, cô giáo bùi ngùi hai câu rồi bắt đầu giảng bài hôm nay. Dường như chuyện tiến sĩ nhảy lầu đã khiến cô xúc động hơi nhiều, tiết này cô lấy một vài ví dụ ẩn danh về tự sát, phân tích cho cả lớp con người rốt cuộc đã phải chịu đựng áp lực tâm lý thế nào mới lựa chọn tự sát.

Dù chủ đề có hơi nhạy cảm, song cũng chỉ là một tiết tâm lý học bình thường, sinh viên trong giảng đường hầu như chẳng mấy ai nghe giảng, Hà Chúng vẫn trầm mê chơi game, còn Đường Thác thì đang làm bài của môn khác. Có điều Đường Thác không ngờ rằng, cậu lại nghe được một ví dụ mà bản thân cực kì quen thuộc.

“Ví dụ tiếp theo đây có hơi khiến người ta tâm tình phức tạp, một người phụ nữ nhảy sông sau một tháng mới phát hiện, thi thể bị trôi đến bờ vùng hạ lưu sông, người dân bản địa tới bờ sông tát nước đã phát hiện ra chị ta. Nhưng bởi vì ngâm dưới sông quá lâu, lại khó xác định được địa điểm nhảy sông cụ thể nên phía cảnh sát phải tốn gần hai tháng mới xác nhận được thân phận của chị ta. Càng khiến người ta kinh ngạc hơn là chị ta là một sinh viên đại học đã từng bị lừa bán.”

Có lẽ là bởi câu cuối cùng đó, dưới lớp có không ít sinh viên ngẩng đầu lên.

“Dựa trên cái chết của chị ta cảnh sát đã truy tìm được ổ buôn bán người khi đó. Ổ buôn người này khá đặc biệt, bọn họ đến từ một vùng núi hết sức nghèo khó, bọn họ sẽ bán những cô gái trẻ đến vài vùng núi thông tin kém phát triển và vô cùng nghèo nàn, nhận tiền đồng thời giúp những người vùng đó hoàn thành nhiệm vụ sinh con nối dõi. Sau này cảnh sát cơ bản đã tra rõ tất cả những người bị đem bán, người phụ nữ tự sát này là người duy nhất lựa chọn cái chết, những người khác hầu như đều phản kháng một thời gian ngắn, sau đó thì chấp nhận số phận bị thay đổi. Mà người phụ nữ này, theo tôi thấy thì chị ta vẫn luôn không chấp nhận. Chị ta có một người chồng nát rượu, bị người chồng không hề có quan hệ pháp luật nào đánh đập tàn nhẫn. Bọn họ có một đứa con và người phụ nữ này đã cố gắng chạy trốn rất nhiều lần nhưng đều không thành công. Mọi người thấy sự thay đổi tâm lý thế nào đã khiến người phụ nữ này lựa chọn con đường tự sát? Hoặc là các em cảm thấy đối với chị ta, lựa chọn này rốt cuộc đúng hay sai?”

Cô giáo nói xong, cả lớp đều xôn xao, thậm chí còn có mấy bạn sinh viên giơ tay.

Một bạn nữ đứng lên, nói: “Thưa cô, em cảm thấy lựa chọn của người phụ nữ này là đúng. Nhiều khi không phải sống mới là tốt, cô nói chị ta đã từng cố gắng chạy trốn rất nhiều lần, vậy thì sau mỗi lần thất bại đó, chị ta nhất định đã tuyệt vọng với cuộc sống. Chị ta vốn là một sinh viên tương lai rộng mở, không thể chấp nhận được sau này phải sống ở một nơi như thế, làm một người như vậy. Con người tự sát là bởi vì thống khổ, chúng ta đều cho rằng tự sát là sai, nhưng nếu như những đau khổ ấy không thể thay đổi, không thể cải thiện, tại sao lại không thể chọn kết thúc sinh mạng của mình?”

Lời nói của bạn nữ này rất mạnh dạn, rõ ràng đã đi ngược lại dự tính ban đầu của tiết học. Ngược lại cô giáo đứng trên bục giảng lại gật đầu, trầm ngâm không nhận xét gì cả.

Sau khi bạn nữ đó ngồi xuống, lập tức có một bạn nam đứng lên phản biện: “Em thấy chị ta tự sát là bởi bị lừa bán, cuộc sống ở chỗ đó quá khổ, rồi cả người đàn ông ngày thường đánh đập chị ta cũng là một nguyên nhân, nhưng em cảm giác bản thân chị ta cũng có một vài vấn đề. Theo như cô kể thì chuyện chị ta bị lừa bán chắc khoảng hơn hai mươi năm trước, mà lúc đó giá trị của việc học đại học lớn hơn bây giờ rất nhiều. Tại sao một sinh viên đại học lại bị lừa bán tới đó? Trước hết đây là một vấn đề, hơn nữa em thấy chị ta nên tìm vài cách tốt hơn để tự cứu, ít nhất nếu như tới hôm nay, em không cho rằng xã hội còn có những nơi phong bế hoàn toàn, chị ta muốn liên lạc với người khác thì luôn có cơ hội, có cách, huống chi chị ta còn có một đứa con, chị ta chết rồi thì đứa trẻ đó phải làm thế nào? Thế nên em thấy mặc dù cảnh ngộ của chị ta khiến chúng ta đồng tình và thương tiếc, nhưng cách tự sát của chị ta vẫn là một sai lầm.”

“Vốn dĩ chị ta đã bị lừa bán rồi, con cũng có phải chị ta muốn sinh đâu, không nên lấy đứa trẻ ra để áp đặt đạo đức…”

Rõ ràng chỉ là phát biểu trong lớp song không biết thế nào lại phức tạp hóa thành đối chọi gay gắt.

Mặc cho lớp học ồn ào hết đợt này đến đợt khác, Hà Chúng vẫn có thế duy trì một tâm hồn thép ngồi đó chơi game, thẳng đến khi Đường Thác ngồi bên cạnh cậu ấy đứng dậy.

“Trước hết, em muốn đính chính lại một chỗ sai của cô.” Đường Thác lặng lẽ đứng ở đó, giọng điệu không nhanh không
chậm. Hà Chúng bỗng sững người, quên cả mở skill, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Cô giáo trên bục giảng cũng khựng lại: “Ồ, mời em nói.”

Từ lúc Đường Thác đứng dậy đã có bạn nữ len lén chụp ảnh, lại thêm câu nói gây bất ngờ của cậu đã thu hút không ít người đều lấy làm lạ quay sang nhìn.

Đường Thác không quen bị những ánh mắt mang theo vẻ thăm dò và xem trò nhìn như thế. Cậu như có như không siết chặt lòng bàn tay, trái tim đập dần đập dần đến khi không cách nào khống chế. Trong nháy mắt Đường Thác muốn ngồi xuống, thế nhưng dòng chữ màu đen trên màn hình giống như màu máu đỏ chói lan tràn trong mắt cậu, trước một màn đỏ tươi ấy cậu lại nhìn thấy bà.

“Không phải bà ấy tự sát, bà ấy bởi vì cứu con mình mới bị nước sông cuốn trôi.”

Lời này không khác gì một quả bom, nổ thành vô số những âm thanh thì thầm vụn vỡ, sau một lát yên tĩnh đã lan rộng toàn lớp.

Cô giáo hiển nhiên có hơi hoang mang, cô đỡ gọng kính tụt xuống, lắp bắp nói: “Cứu, cứu con mình?”

Đường Thác nghiêm túc gật đầu với cô: “Vâng, lúc đó con của bà ấy rơi xuống sông, bà nhảy xuống cứu nó, cuối cùng đứa trẻ đó được bà đưa lên bờ, còn bà ấy thì bị cuốn đi. Bà ấy không có không kiên cường, cũng không phải không tốt.”

Cô giáo bước về phía trước hai bước, vẫn chưa hoàn hồn khỏi câu nói của Đường Thác: “Sao, sao em biết là như thế?”

Hà Chúng ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn người bên cạnh mãi, thế nên cậu ấy mới nhìn thấy khuôn cằm của Đường Thác bỗng cứng lại, rồi lại chán nản thả lỏng.

“Bởi vì em chính là đứa trẻ đó, bà ấy là mẹ của em.”

Gần như chỉ trong chốc lát, cả lớp hơn hai trăm người ai cũng không nghịch điện thoại nữa, đến cả bạn học đang giơ điện thoại quay hình chụp ảnh cũng kinh ngạc mà nhìn về Đường Thác phía hàng ghế thứ ba từ dưới lên.

Ngồi phía cuối lớp học, chỉ cần hơi rũ mắt là có thể dễ dàng thấy được những ánh nhìn đang hướng về phía cậu. Đường Thác không quan tâm những ánh mắt rõ ràng như thế, nói xong câu cuối cùng thì tự giác ngồi xuống.

Hà Chúng nuốt một ngụm nước bọt, hoàn hồn gọi cậu: “Thác Thác…”

Đường Thác cứ cúi đầu nhìn xuống bàn, công thức trên sách lúc này khiến đầu óc cậu choáng váng. Lòng bàn tay cậu đổ mồ hồi càng nhiều, cũng không chú ý tới Hà Chúng đang nắm chặt tay mình, không ngừng gọi tên cậu.

Cậu đứng lên lên tiếng vì bà ấy, xong lại xuyên tạc đi sự thực.

Bà ấy cứu một đứa trẻ là cậu, thế nhưng ban đầu là bà lừa cậu rằng có thể bơi ở đó, còn cổ vũ cậu bơi tới tận giữa sông. Có lẽ bởi vì không đành lòng nhìn cậu vùng vẫy giữa dòng nước, cuối cùng bà ấy lại nhảy xuống.

Còn có, Đường Thác âm thầm chậm rãi tự nói trong đầu, sau khi bà ấy cứu con mình thì đã có người nhìn thấy bà rơi xuống nước, hơn nữa còn tới cứu giúp, bà ấy đã nắm lấy sợi dây thừng được ném xuống, song vừa mới kéo được một đoạn, bà lại nhìn người ở trên bờ, đứa trẻ mà bà đã cứu.

Đường Thác vĩnh viễn không quên ánh mắt đó của bà. Bởi vì sau ánh mắt đó, bà ấy đã buông bỏ sợi dây thừng trong tay, trôi theo dòng nước trong tiếng gào thét của Đường Thác.

Vậy nên thực ra vẫn là bà ấy tự sát, sau khi nhìn thấy cậu, bà đã buông bỏ tính mạng của chính mình.

Mấy ngày gần đây, lúc rảnh Đường Tự sẽ tới thư viện tìm một vài tài liệu về tâm lý học, nhưng dù sao anh cũng không phải người trong ngành, hai ngày trôi qua mà anh vẫn chưa nắm được gì trọng điểm. Hôm nay Đường Tự lại ở thư viện cả một buổi chiều, khoảng tầm năm giờ rưỡi, anh trả hết sách hôm nay đọc lên giá, trở về phòng làm việc.

Tiết tự động vào thứ ba và thứ sáu, hai ngày nay Đường Tự đều không gặp Đường Thác. Khi sắp tới phòng làm việc, Đường Tự phát hiện bao thuốc trong túi lại rỗng tuếch, anh bèn quay người tới phòng làm việc của chủ nhiệm lớp Đường Thác.

Sau khi bước vào thì phát hiện thầy Vương đang gọi điện thoại, hình như đang nói chuyện về một sinh viên nào đó, nét mặt có hơi nghiêm túc. Đường Tự tự mình lấy nửa bao thuốc trên bàn, rút một điếu rồi lại ném trở lại, cầm bật lửa ngồi trên băng ghế. Đang định châm thuốc lại nghe thầy Vương nói một cậu, nhưng Đường Thác thực sự là một đứa trẻ tốt, chắc là em ấy không có chuyện gì đâu.

Động tác châm lửa của Đường Tự bỗng ngừng lại, đầu óc anh trì trệ nhìn thầy Vương cúp điện thoại, hỏi: “Đường Thác làm sao thế?”

Trán thầy Vương chảy mồ hôi ròng ròng: “À đúng, các cậu là người thân, cậu mau đi xem, tiết tâm lý học tự chọn chiều nay Đường Thác có phát biểu, trên diễn đàn trường học mấy bài đầu đều đang nói chuyện này đấy, lãnh đạo trường cũng xem rồi, sợ tâm tình em ấy không ổn định, nằng nặc bảo tôi phải tìm em ấy nói chuyện.”

Nghe đến ba chữ “tâm lý học” là Đường Tự đã không quá thoải mái rồi. Anh thực sự không biết Đường Thác lại chọn môn học này.

Anh tiến đến trước máy tính nhìn bài viết đang được bình luận không ngừng, nội dung rất tỉ mỉ, thậm chí còn có cả video hoàn chỉnh, đủ khiến người ta hiểu rõ từ đầu đầu đến cuối trận phong ba chiều nay.

Xem xong câu cuối cùng trong bài viết, điếu thuốc trong tay Đường Tự đã méo mó chẳng thành hình dạng.

Anh nhắm chặt mắt, đến cả anh cũng luôn cho rằng, mẹ của Đường Thác lúc đó chỉ là không chịu được cuộc sống như vậy nữa nên mới tự sát.

Thầy Vương gọi điện thoại cho Đường Thác nhưng cậu không nghe. Đường Tự quay người, rút lấy một tờ phiếu liên lạc: “Tôi sẽ đi tìm em ấy.”

Nói xong, bèn cắn chặt môi rời đi.

“Này, đợi một chút.” Thầy Vương ngăn anh lại, cau mày nhìn: “Đường Thác… không phải là người thân của cậu sao? Sao lại…”

Bước chân của Đường Tự khựng lại, anh không quay đầu: “Hồi đó tôi đi dạy tình nguyện, là tôi đưa em ấy ra khỏi đó.”

Thầy Vương không hề nghĩ đến chuyện này, sững sờ nói không nên lời: “Cậu…”

Một đứa trẻ, sao có thể nói đưa đi là đưa đi được, có biết bao phiền phức, lại còn phải đảm đương trách nhiệm. Theo thầy Vương, Đường Tự không phải một người lòng dạ nhân từ, rốt cuộc là phải thế nào mới khiến anh đưa một đứa trẻ rời đi?

Truyện convert hay : Ma Đế Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện