Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 18


trước sau

Advertisement

Mọi người lạnh lùng nhìn Lục Tam Phong, giống như đang xem một con khỉ sắp biểu diễn, Giang Hiểu Nghi có chút lo lắng, muốn đứng dậy giúp anh nói vài câu. Nhưng mà, chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Tam Phong đè xuống.

“Nếu các người đã thích nghe tôi kể chuyện làm ăn, thể thì tôi sẽ kể cho các người nghe, trước tiên là các người có thể nghe hiểu.” Lục Tam Phong nói xong bế Như Lan lên giao cho Giang Hiểu Nghi.

Gương mặt tỏ vẻ nghiêm túc, toát ra khí chất của một ông chủ do nhiều năm lăn lộn mà thành, khiến những người ở đây nhìn thấy nhất thời có hơi choáng váng.

Khi phản ứng lại, mọi người đều bắt đầu dè bỉu, đúng là biết làm bộ làm tịch!

“Ra vẻ cũng khá đó, đủ khiến người ta sợ, cậu nói đi, chỉ cần nói những ngành gì sẽ tăng vọt trong vài năm tới.” Sếp Trịnh chỉnh lại quần áo, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Để đánh giá tình hình công nghiệp trong tương lai, không thể dựa vào hiện trạng. Không chỉ nghiên cứu và phán đoán nhu cầu trong nước, mà còn phải chú ý đến xu hướng quốc tế, ngành thực phẩm, may mặc, nhà ở và giao thông chắc chắn sẽ tạo thành một lỗ hổng rất lớn, nhưng về lâu dài, lợi nhuận thấp, do hàm lượng kỹ thuật tương đối ít, thị trường cạnh tranh sẽ vô cùng khốc liệt.”

Những người trên bàn ăn nghe xong những lời này lặng lẽ cau mày, bởi vì họ nghe không hiểu, sếp Trịnh làm việc trong lĩnh vực thương mại dịch vụ, nhà máy không lớn, với kết cấu của anh ta, cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy được nhu cầu may mặc của thành phố này, thậm chí ngay cả sản phẩm thiết kế cũng không hiểu.

Còn những người phụ nữ kia, họ là công nhân doanh nghiệp quốc doanh, ngay cả thị trường là gì cũng không hiểu, trong mắt họ, bản thân quả thật là có công việc ổn định, mãi mãi vượt xa mấy người làm công kia rất nhiều, có cảm giác rất là thành tựu.

Nào ngờ, sự trỗi dậy của nền kinh tế thị trường trong vài năm tới sẽ đập nát cái gọi là “bát cơm sắt” của họ.

Ở đầu cầu thang, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước lên, vừa nghe thấy lời nói của Lục Tam Phong lập tức đứng yên một chỗ, ngây người nhìn anh.

“Muốn mở rộng thị trường thì cần phải nâng cấp công nghệ, do rào cản kỹ thuật, cạnh tranh thị trường sẽ chỉ giới hạn ở một vài công ty, và khi đó sẽ là tình huống đôi bên cùng có lợi. Trong trường hợp này, điều gì sẽ xảy ra? Công ty này sẽ có sức mạnh định giá thị trường”

“Anh có thể đánh dấu giá trị của công nghệ ở mức gấp mười lần lợi nhuận, vì lợi nhuận vượt trội, có thể thu hút nhiều nhân tài hơn đầu tư vào vòng đổi mới công nghệ tiếp theo và tiếp tục dẫn đầu.”

“Ví dụ như tivi. Mọi người đều biết tivi màu, nhưng giá tivi màu rất cao. Nếu công nghệ đột phá trong vài năm tới, thì công ty này sẽ có quyền định giá trên thị trường, và sau đó bắt đầu sản xuất hàng loạt, lợi nhuận cao đồng nghĩa với thu nhập cao, tập hợp nhân tài tiến hành cho đợt đổi mới công nghệ tiếp theo!”

“Nói đến ba hoa chích chòe như thế, giá cả cao ai mà mua chứ?” Hạ Trâm vặn lại như thể nắm bắt sơ hở trong lời nói của Lục Tam Phong.

“Xe con có đắt không? Một chiếc Santana, hơn tám triệu đồng, vẫn có người mua được, hơn nữa sau khi thị trường mở rộng, tốc độ sản xuất tăng nhanh, số lượng sản xuất nhiều sẽ giảm đi giá thành. Giai đoạn đầu là giai đoạn cổ tức, khi cạnh tranh thị trường tăng, giá sẽ giảm, đây chính là kết quả tất yếu của cạnh tranh thị trường”

Giang Hiểu Nghi mở to mắt nhìn Lục Tam Phong, giống như nhìn thấy quỷ, cô nghe hiểu được từng chữ trong lời anh nói, nhưng khi kết nối lại, cô hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Người đàn ông của cô từ khi nào mà lại biết được nhiều thứ như vậy?

Mấy người nhìn Lục Tam Phong như muốn phản bác lại, nhưng cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao họ cũng không hiểu Lục Tam Phong nói gì, ông chủ Tôn hì hục một hồi lâu mới hỏi: “Thế bây giờ cậu có bao nhiêu tiền?”

Mọi người như bắt được điểm đau, vẻ mặt lấy lại vẻ đắc thắng, dò hỏi: “Đúng vậy, Tổng giám đốc Lục nói nhiều như vậy, bây giờ trên người cậu có được mấy chục triệu không?”

“Không có mấy chục triệu, nếu không thì, các người cũng không xứng ngồi chung với tôi.” Lục Tam Phong bình tĩnh nói.

mồ hố, nói đến cùng chẳng qua cũng chỉ là tới ăn ké, không phải cậu chỉ là kẻ vô công rỗi nghề sao, giả vờ gì chứ? Có thể ngồi ở đây là nể mặt cậu lắm rồi, lải nhải với chúng tôi nhiều như vậy!” Trưởng phòng Ngưu lạnh lùng nói: “Ở đây giả vờ thượng đẳng, đợi lát nữa sếp Triệu tới, sẽ nói chuyện với cậu ta, kiến thức của người ta rất nhiều.”

Mọi người mỗi người một câu, toàn là những lời lẽ mỉa mai, cảm giác giống như đang lấy lại thể diện cho sự vô tri vừa rồi của mình, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu mang thức ăn lên.

Người đàn ông đứng ở đầu cầu thang bước tới và nói: “Mọi người đến đủ cả rồi à?”

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi, lần lượt đứng dậy, vẻ mặt đều biến thành kính cẩn tươi cười, Vương Lan nhìn dáng vẻ mọi người như thế, trên mặt lộ ra vẻ tự hào.

“Để em giới thiệu với anh, đây là gia đình trưởng phòng Ngưu.” Vương Lan giới thiệu.

Trưởng phòng Ngưu vội vàng tiến lên, vươn hai tay bắt tay tổng giám đốc Triệu, hơi cúi người nói: “Chào tổng giám đốc Triệu.”

“Gia đình sếp Trịnh, em từng nói với anh, công ty họ sản xuất trang phục.”

“Chào tổng giám đốc Triệu!”

“Gia đình ông chủ Tôn!”

Một đám người khách sáo, Mẫn Lệ cũng đứng dậy đi về phía trước, không ngừng nháy mắt với Giang Hiểu Nghi, hôm nay đến không phải chỉ vì một bữa cơm, có thể kết giao quan hệ với người khác đương nhiên là chuyện tốt.

“Anh đi tới bắt tay với người ta đi.” Giang Hiểu Nghi thì thào nói.

Lục Tam Phong lắc đầu, lẳng lặng ngồi ở nơi đó.

“Thật sự tưởng ai cũng bắt tay được sao, không nhìn lại chồng cô là loại người gì” Hạ Trâm nói bóng nói gió.

Giang Hiểu Nghi biết nhà cô nghèo nên phải cố gắng nhiệt tình, bợ đỡ người ta, cô có chút tức giận nhìn Lục Tam Phong, giao Như Lan cho anh, đứng dậy chuẩn bị đi tới chào hỏi.

Làm đàn ông mà không nhờ được, cô đành phải tự mình ra tay thôi.

Tổng giám đốc Triệu đã chào hỏi mấy nhà kia, duy chỉ còn lại gia đình Lục Tam Phong, Vương Lan nói: “Ngồi đi, nhà đó đến ăn ké, đừng để tâm.”

Giang Hiểu Nghi đứng dậy vươn tay nói: “Chào tổng giám đốc Triệu.”

Tổng giám đốc Triệu nhìn cô hỏi: “Cô là?”

“Cô ấy là vợ tôi!” Lục Tam Phong ngẩng đầu nói.

Mọi người nghe vậy đều cười ồ lên, thật sự tưởng cái tên Lục Tam Phong này hay họ lắm sao, còn lấy tên mình ra bưng bít, sếp Trịnh tự cho mình có mối quan hệ tốt với tổng giám đốc Triệu, bèn nói: “Đừng quan tâm, chỉ là mấy kẻ tới lôi kéo quan hệ thôi.”

Mọi người đã từ từ ngồi xuống, nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người vô cùng sửng sốt.

Vẻ mặt hờ hững trên mặt tổng giám đốc Triệu nhanh chóng biến mất, ông ta nở một nụ cười hài lòng, hai tay bắt lấy tay Giang Hiểu Nghi, nói: “Xin chào, xin chào, hoan nghênh hoan nghênh, mời ngồi!”

Cái này…

Khoan nói đến gia đình sếp Trịnh và ông chủ Tôn, ngay cả Vương Lan cũng chết sững tại chỗ, không hiểu tại sao tổng giám đốc Triệu lại đối xử trịnh trọng với Giang Hiểu Nghi như vậy.

“Tổng giám đốc Triệu, cô ấy chỉ là một công nhân nhỏ trong nhà máy điện tử, có phải anh nhận nhầm người rồi không?” Trưởng phòng Ngưu ở bên cạnh nhắc nhở.

“Câm miệng, ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện?” Tổng giám đốc Triệu lạnh lùng quát.

Tất cả mọi người mặt đầy kinh ngạc, trong lòng như cuộn cuộn sóng bão, không biết chuyện gì đang diễn ra, trợn mắt ngoác mồm, chỉ có Lục Tam Phong ngồi một chỗ bình tĩnh, giỡn với Như Lan.

Tổng giám đốc Triệu buông tay Giang Hiểu Nghi ra, nhìn Lục Tam Phong nói: “Nghe những lời cậu nói vừa rồi, tôi giống như được khai sáng, không hổ là ông chủ có kiến thức và hiểu biết sâu rộng, không phải là người mà chúng tôi có thể so bì được.”

Trong đầu Vương Lan hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng, người đàn ông của chị ta đi đến đâu mà không nở mày nở mặt, sao ở trước mặt tên này lại trở nên khiêm nhường như thế, đúng là mất mặt.

“Lão Triệu, anh sao thế? Nhận lầm người rồi? Cậu ta chỉ là một tên vô công rồi nghề sống nhờ vào vợ.”

Lục Tam Phong nhìn Triệu Binh Hoàn mỉm cười, nói: “Chỉ là tùy tiện nói vài câu. Chúng ta đang ở thời đại biến cách, đứng ở đầu ngọn gió, heo cũng có thể bay, người có hiểu biết sâu rộng mới có thể đứng vững trên đầu ngọn sóng”

“Tổng giám đốc Lục nói đúng, tôi nghĩ với vốn liếng và tầm nhìn của cậu, cậu nhất định có chỗ đứng cho mình. Triệu Binh Hoàn mỉm cười.

Tổng… tổng giám đốc Lục?

Tổng giám đốc Triệu gọi tên phế vật Lục Tam Phong là tỏng giám đốc Lục?

Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy thần kinh của họ như bị khiêu chiến, há mồm trợn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Giang Hiểu Nghi cũng đứng sững sờ một chỗ!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện