Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương

Ngươi muốn nếm thử?


trước sau

Thẩm Triệt một đêm không về.

Nắng sớm xuyên qua ô cửa trải lên giường, Doãn Thế Huyên mở to mắt, lần mò tìm áo ngoài, khoác lên người.

Y không cần phải ăn uống, nhưng trước giờ vẫn luôn sống như phàm nhân quen rồi, đã đến giờ ăn điểm tâm, bèn nhấc người đi xuống sảnh lớn dưới lầu.

Không ngờ mới vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy trước cửa có một người đang đứng, nghiêng người nhìn vào trong phòng, hai người bắt ngờ chạm mắt nhau.

Cậu thiếu niên đứng trước cửa răng trắng mắt sáng, vẻ mặt lại lạnh nhạt nghiêm túc. Vác một thanh trường kiếm trên lưng, nơi cổ tay áo có thêu đồ đằng Thương Long đỏ thẫm.

“Tới bao lâu rồi? Sao không vào.” Doãn Thế Huyên mở cửa phòng, để Thẩm Minh Nguyệt tiến vào.

“Đến từ nửa canh giờ trước, không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Doãn sư huynh.” Thẩm Minh Nguyệt hơi gật đầu, cất bước đi vào phòng.

“Chuyện trừ yêu có thuận lợi không?” Doãn Thế Huyên bảo tiểu nhị múc nước mang lên, vừa rửa mặt vừa hàm hồ hỏi.

“Con yêu quái đó rất lợi hại, đệ không địch lại nó. Thành công hàng phục được nó phần nhiều là nhờ có pháp trận mà sư huynh lưu lại trước khi đi.” Nói đến chuyện trừ yêu, Thẩm Minh Nguyệt nhíu mày, trong lời nói là sự bất mãn đối với năng lực của mình.

“Không sao cả, dù sao thì tuổi đệ vẫn còn nhỏ.”

Hai người đang nói chuyện, đúng lúc đó Thẩm Triệt quay về, trong tay còn cầm một hộp đựng thức ăn.

Hắn đặt hộp đồ ăn lên bàn, bàn tay với ngón tay thon dài bày thức ăn trong hộp ra, dọn từng món từng món, hơi cúi đầu, dáng vẻ rất chuyên chú, so với nét mặt lãnh đạm thường ngày hốt nhiên sinh ra một loại dịu dàng.

Thẩm Triệt cẩn thận bày biện ra hết, lại lấy ra một đôi đũa và một chiếc thìa tinh xảo làm bằng ngọc đưa cho Doãn Thế Huyên, thản nhiên nói, “Ăn đi.”

Doãn Thế Huyên nhìn hắn một hồi, cầm thìa múc một muỗng cháo Bích Ngạnh (1).

Thẩm Minh Nguyệt nhìn bộ dáng thuần thục nước chảy mây trôi đó cứ như đã làm rất nhiều đó của Thẩm Triệt, hơi mất tự nhiên quay người đi.

Thẩm thị là thế gia tu tiên vô cùng nổi danh, nói là đệ nhất trong tiên giới cũng không đủ. Mà Thẩm Triệt thân là con trai độc nhất của Thẩm gia, bất luận là xuất thân hay là thiên phú, đến bây giờ vẫn luôn là thứ khiến cho người khác phải ngưỡng mộ, hình ảnh thân mật hầu hạ người khác dù là được chứng kiến tận mắt, vẫn không thể tin được.

Tuy là quan hệ của hai vị sư huynh trước giờ vẫn rất tốt, nhưng Doãn sư huynh bất quá chỉ muốn ăn một bữa điểm tâm thôi mà, có cần tự hạ mình hầu hạ như thế đâu.

Thẩm Minh Nguyệt bên này đang nghẹn lời không biết nói gì, Doãn Thế Huyên cảm nhận được tầm mắt của hắn, thìa đã đưa đến miệng lại chuyển hướng, sang hắn, thành khẩn hỏi, “Đệ muốn nếm thử sao?”

Một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo lập tức đảo về hắn. Thẩm Minh Nguyệt cười khổ nói, “Không cần. Sư huynh cứ dùng đi.”

“A…” Doãn Thế Huyên há miệng ăn một ngụm, cắn thìa nở nụ cười mơ hồ không rõ, “Thẩm Triệt ngươi cũng muốn ăn à? Cứ nhìn chằm chằm ta mãi.”

Thẩm Triệt theo dõi đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện, ánh mắt thâm trầm, không đáp, chỉ lạnh lùng khẽ cười.

Doãn Thế Huyên không dám chọc hắn nữa, chỉ chăm chú quan sát bữa sáng trên bàn, chọn thứ mình thích ăn.

Không khí nhất thời an tĩnh lại.

__

(1) cháo Bích Ngạnh: 碧梗粥, là cháo được nấu từ gạo có màu xanh ngọc.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện