Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương

Đừng kiếm nữa, không tháo được đâu


trước sau

“Thẩm Minh Nguyệt gặp tên sư huynh như ngươi, đúng là xui xẻo.” Doãn Thế Huyên cười nhạo.

Thẩm Triệt không để ý đến lời nói giễu của y, nâng tay y lên, cúi đầu cẩn thận cột thứ gì đó lên.

“Cái gì vậy?” Doãn Thế Huyên cúi đầu nhìn, là một vòng dây đỏ có hoa văn tinh tế, quấn quanh cổ tay y. Y tìm xem nhưng không phát hiện ra chỗ thắt nút trên dây đỏ.

“Đừng kiếm nữa, không tháo được đâu.” Giọng nói khoan thai của Thẩm Triệt mang theo tâm trạng vui vẻ, vang lên đỉnh đầu y.

Doãn Thế Huyên cứng đờ người, nghe người này tiếp lời, “Cẩn tiên sinh luyện kiếm bản mệnh, lấy một giọt máu trong tim, kiếm của ta chỉ có một nửa. Một nửa còn lại ngươi đoán xem?”

Hắn nâng tay Doãn Thế Huyên lên, nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của người trước mắt, như chỉ cần hơi dùng sức một chút đã có thể bẻ gãy. Tâm niệm vừa động, dây đỏ chợt lóe lên ánh sáng đỏ như màu máu, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn thật sâu sắc

“Thẩm Triệt, ngươi thật sự là… điên rồi.” Doãn Thế Huyên sững sờ theo dõi hành động của hắn.

Một giọt máu trong tim, cả đời kẻ tu tiên chỉ có thể lấy một lần. Dùng để luyện hóa pháp khí bản mệnh, để bảo đám pháp khí tâm ý tương thông với mình.

Thế mà người này cư nhiên dùng thứ quý giá như vậy để làm một món đồ tầm thường?!

“Là lễ vật.” Thẩm Triệt lại kéo người vào lòng mình, cúi người kề bên tai y thấp giọng nói, “Mừng sinh nhật muộn.”

Gần quá, Doãn Thế Huyên hơi không quen nên quay mặt qua chỗ khác, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói, “Ai muốn quà của người như ngươi chứ.”

Ba tháng trước là sinh nhật của y.

“Mang dây của ta rồi, thì là người của ta.” Thẩm Triệt vuốt ve cổ tay của y, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

Lửa giận trong lòng Doãn Thế Huyên chưa từng lớn như thế này bao giờ.

Cái tên này dám cột mình như chó như mèo!

Sáng sớm hôm sau, Từ Tu Diễn chạy tới phòng Doãn Thế Huyên đập cửa.

Gõ một lúc lâu sau đó cửa phòng mới hé một nửa, một gương mặt thiếu ngủ đầy bực dọc lộ ra, “Chuyện chi.”

“Hôm nay là đại hội luận đạo đệ quên? Sắp muộn rồi mà còn hỏi ta chuyện chi!”

“Chết rồi!” Doãn Thế Huyên một tay đóng sầm cửa phòng, nhanh chóng phi người đi rửa mặt, đổi một bộ xiêm y mới rồi lập tức xuất môn.

Cửa chính của đại diện Liên Đình trên núi Bắc đang rộng mở, trước đại điện có một mảnh đất trống rộng lớn, lát ngọc bích chất lượng vô cùng, tất cả mọi người đều đang đứng tập trung ở đó.

Doãn Thế Huyên trà trộn vào trong hàng ngũ đệ tử của Doãn thị, cố gắng không để phát chút âm thanh nào.

Ban đầu còn chịu nghe Doãn Thượng nói mấy câu khách sáo rập khuôn, như là vô cùng vinh hạnh được đón tiếp các vị đến đây linh tinh.

Qua một lúc thì không còn kiên nhẫn nữa, tầm mắt đảo khắp mọi nơi, rồi rơi xuống hàng đệ tử Vân thị ở bên cạnh.

Vân thị chủ yếu là nữ tu sĩ hệ thủy, cùng mặc váy dài màu tím nhạt, trông vô cùng vui tai vui mắt.

Y ngắm nhìn một hồi. Đột nhiên cảm thấy sau lưng mình lành lạnh. Đảo mắt nhìn lại, Thẩm Triệt đang đứng đầu hàng Thẩm gia, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào y.

“…”

Y lập tức quay người thật nhanh, lại tiếp tục lắng nghe bài phát biểu chán muốn chết của Doãn Thượng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện