Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương

Chỉ yêu ngươi.


trước sau

Tóc đen dùng ngọc quan buộc lên, người mang một màu đỏ diễm lệ. Trên hỉ phục thêu Thương Long ánh kim của Thẩm gia hòa hợp với vòng Âm Dương của Doãn gia, độc nhất vô nhị

Đẩy cửa ra ngoài, ánh sáng soi vào mắt cũng trở nên mới lạ. Vách tường mới được dùng sơn đỏ sơn lại. Đâu đâu cũng treo đèn hỉ, trước cửa điện đính chữ song hỉ mạ vàng, tấm sa đỏ chạm đất. Dọc đường đi đâu cũng gặp các đệ tử tươi cười đón tiếp, tộc của Doãn thị vốn là chỉ vàng viền đen cũng đổi thành đỏ thẫm.

Doãn phu nhân đang vội vàng kiểm tra xem trong bố trí trong chính điện có sơ sảy gì không, thấy Doãn Thế Huyên đi ra thì mỉm cười dịu dàng, chỉ vào điểm tâm mà y tùy tay lấy đến, cười nói, “Sắp thành thân đến nơi rồi, vẫn cứ như con nít vậy.”

Doãn Thế Huyên đặt điểm tâm lên bàn, nhích người đi qua, “Con vẫn còn là trẻ con mà.”

Đúng lúc đó Doãn Thượng đi vào, nghe y nói vậy, hừ lạnh, “Chỉ biết gây chuyện xấu mặt.”

Doãn Thế Huyên cúi đầu làm mặt quỷ.

Một lúc sau Doãn Thượng mới nói tiếp, “Chừng nào Triệt nhi sang, con cũng phải biết ra vẻ người lớn chút đi. Ở nhà chiều chuộng riết hư thân, không biết lừa con người ta thế nào mà người ta chịu ưng con được nữa. Sau này mà còn tùy hứng như vậy, làm Triệt nhi hối hận, không biết con chui đâu mà khóc.”

“Dạ, phụ thân dạy phải.” Doãn Thế Huyên ngoài miệng dạ vâng, trong lòng lại thầm oán, chưa biết ai lừa ai đâu.

Doãn phu nhân cười hoà giải, “Được rồi, ngày vui đừng mắng con chứ.”

Ba người lại nói chuyện khác, giúp cho tâm tình đang căng thẳng của Doãn Thế Huyên

vơi bớt.

Giờ lành cuối cùng cũng đến.

Y đi ngay đầu, đằng sau là đội ngũ đón dâu, đi gặp Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt vẫn đẹp như vậy, một thân đỏ tươi rực rỡ đứng giữa đám người thật sự rất nổi bật, trên mặt hắn mang ý cười, cố ý khiến cho tầm mắt y chỉ có thế nhìn thấy hắn, không thể dung chứa bất cứ một ai khác.

Không quan tâm đến tiếng ồn nháo nhào xung quanh, Doãn Thế Huyên vươn tay về phía hắn, nhẹ giọng nói, “Thẩm công tử, ta dẫn ngươi về nhà.”

Thẩm Triệt nắm chặt tay y, chặt chẽ đến từng ngón tay, cũng nhẹ giọng nói, “Chờ ngươi hồi lâu.”

Hai người mặc cùng một kiểu hỉ phục, mười ngón tương liên, bước qua chính điện.

Đi qua lễ tiết phức tạp, là đã thành một đôi đạo lữ thiên địa chứng kiến.

Người xung quanh hân hoan cười rộ lên, giữa tiếng tranh luận ầm ĩ, hai người bốn mắt nhìn nhau. Quanh mình dần dần yên tĩnh lại, mọi thứ biến mất, chỉ còn có nhau.

tranh cãi ầm ĩ gian hai người bốn mắt tương đối. Quanh mình lại an tĩnh đi xuống, hết thảy đều biến mất, chỉ có lẫn nhau.

Cảm xúc ứ đầy đọng lại nơi đáy lòng, Doãn Thế Huyên nhìn Thẩm Triệt, nở nụ cười.

Ngón tay hơi lạnh của Thẩm Triệt mơn trớn viền mặt y, thanh âm trầm thấp bên tai, “Đời này của ta, tôn thiên đạo, kính trưởng bối, trợ nhược yếu, phạt khi lăng.”

“Chỉ yêu ngươi.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện