Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương

Thật nhớ ngươi


trước sau

Kiếm đạo Thẩm Triệt chưa bao giờ là vô tình đạo.

Đạo mà hắn tu, là con đường kiên định trước giờ chưa từng có.

Đến hôm nay, khi mà Doãn Thế Huyên chịu nắm tay hắn, là đã không còn ai có thể ngăn trở hắn được nữa.

Tin tức hai nhà Doãn Thẩm muốn kết thân gần như là truyền khắp thiên hạ trong nháy mắt.

Người không biết chuyện sôi nổi nghị luận, hai gia tộc đó không phải chỉ có con trai không thôi sao, có con gái từ khi nào vậy?

Vân thị là người đầu tiên gửi lễ vật đến, ngay sau đó là vài nữ tu giỏi may vá đến, tranh luận ầm ĩ làm hỉ phục cho hai người.

Doãn Thế Huyên bị ép đổi mấy bộ y phục, khó lắm mới có cơ hội được thở, mới vừa ngồi xuống uống chén trà, Từ Tu Diễn đã hấp tấp chạy đến.

“Doãn Thế Huyên!” Đến cả sư đệ cũng không gọi, gần như là sắp phát điên đến nơi.

Doãn Thế Huyên vỗ vỗ bờ vai hắn, nhịn cười nói, “Sư huynh, bình tĩnh.”

“Bình tĩnh? Còn bình tĩnh gì nữa! Sư đệ của ta muốn thành thân với người khác mà ta không hề hay biết!” Từ Tu Diễn đoạt lấy chén trà trong tay y, “Không cho uống!”

Hắn vừa mới xuống núi có mất ngày, đang ở môn phái lại đột nhiên nghe nói sư đệ nhà mình sắp thành thân. Chuyện trong tay chưa làm xong cũng mặc kệ, cái quan trọng nhất là nhanh chóng chạy về.

“Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với đệ vậy?” Từ Tu Diễn nhíu mày, nghiêm túc hỏi, “Sư phụ bức bách đệ sao? Nếu như đệ không muốn, cứ nói với ta, cùng lắm thì ta mang đệ đi trốn!”

Doãn Thế Huyên dở khóc dở cười, “Không có, sư huynh. Đệ muốn mà.”

Từ Tu Diễn quan sát y tỉ mỉ, như đang đánh giá xem lời y nói là thật hay giả, một lúc lâu sau đó mới thở dài, “Chỉ cần đệ không miễn cưỡng mình là được.”

Doãn Thế Huyên nhẹ nhàng nói, “Sư huynh, đệ thật sự rất vui. Bởi vì lưỡng tình tương duyệt, cho nên mới thành thân với hắn.”

“Cái thằng xấu xa đó, trưởng thành lúc nào rồi, đã biết thích người khác rồi. Đến cả thân sư huynh đây còn giấu.” Từ Tu Diễn bất mãn xoa nhẹ đầu y một cái, “Sau này còn uống rượu chung được không?”

“Đương nhiên rồi!” Doãn Thế Huyên nháy mắt, “Đệ chỉ thành thân thôi mà, cũng đâu làm gì đâu. Hơn nữa, là đệ cưới Thẩm Triệt, sau này bọn đệ vẫn sống trong viện của đệ, huynh muốn tìm đệ lúc nào cũng được.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi…” Từ Tu Diễn thì thào, bỗng nhiên trợn to mắt, không thể tin nói, “Đệ, đệ cưới Thẩm công tử?”

Doãn Thế Huyên liếc mắt nhìn hắn, không khỏi đắc ý nói, “Đúng vậy.”

Từ Tu Diễn không biết biểu đạt tâm tình của mình giờ phút này như thế nào, nhíu mày lại nhẹ nhàng xoa đầu Doãn Thế Huyên.

“Sư huynh, Dư sư muội vừa mới đến giúp đệ chọn xiêm y, làm rơi cái này, nếu huynh không bận gì thì giúp đệ mang sang cho muội ấy.” Doãn Thế Huyên cầm lấy tấm khăn tay trên bàn, trong mắt mang theo ý cười nghịch ngợm, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ đứng đắn.

Từ Tu Diễn đưa tay nhận, ho khan một tiếng, “Ta đi đây.”

Doãn Thế Huyên gật gật đầu, lại nói, “Sư huynh, phải biết nắm chắc đó. Dư sư muội miệng cứng nhưng lòng mềm, trong lòng có huynh.”

Mặt Từ Tu Diễn nóng lên, sống chết chối, “Nhóc con biết gì chứ. Suốt ngày nói hưu nói vượn.”

Doãn Thế Huyên bình chân như vại, thấy hắn gấp gáp muốn đi cũng không thèm phản bác, chỉ nhỏ giọng hừ một tiếng, nói, “Dù sao thì cũng thành thân trước huynh.”

Từ Tu Diễn đi rồi, y chống tay lên bàn, đưa mắt nhìn chằm chằm vào hỉ phục đỏ thẫm đang treo trên giá bên cạnh, khóe môi cong lên.

Không có nghi ngờ, không có trách cứ. Giờ đây hai người đã sắp thành thân rồi.

Y hoàn toàn chưa từng nghĩ là chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

Nhưng mà, Thẩm Triệt nắm tay y, giữa thanh thiên bạch nhật, bình thản nói hắn thích y.

Cuộc tình này, chắc chắn là sẽ không có thứ gì dao động được.

Theo tập tục, mấy ngày trước khi thành thân hai người không được gặp nhau.

Vì thế, ngày hôm đó, chạng vạng, Thẩm Triệt nhận được thư của Doãn Thế Huyên.

Trước tiên là than thở nói mùa hè nặng nề, lại than thở thành thân nhiều chuyện linh tinh quá, chỉ có chọn hỉ phục thôi đã mất hết cả kiên nhẫn rồi.

Gần như là có thể tưởng tượng ra được hình ảnh y vừa bĩu môi oán giận vừa cầm bút viết thư.

Ngón tay Thẩm Triệt giật giật, rất muốn kéo người vào lòng mình ôm ôm sờ sờ.

Ánh mắt rơi xuống dòng chữ cuối cùng, chợt sững người.

“Thật nhớ ngươi.”

Nhẹ giọng đọc thành mấy chữ đó thành tiếng.

Gió hè ôm lấy thanh âm dịu dàng, ủ say tâm tình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện