Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương

Ta không sợ giết người vì ngươi


trước sau

Đương nhiên là không có ai trả lời.

Tạ Ngôn Cửu cười cười tự giễu, đột nhiên vươn tay gọi pháp khí ra.

Ngón tay tinh tế nắm tán dù đỏ rực, chậm rãi lần lên vết nứt trên khung dù, lẩm bẩm, “Mặc dù ta sắp đi rồi, nhưng vẫn phải làm phiền ngươi một lần nữa.”

Lập thêm kết giới, hắn cúi đầu, cắn mạnh lên đầu ngón tay mình, giọt máu li ti chảy ra từ vết thương.

Lấy máu dụ linh, lấy khí phản chế.

Tạ Ngôn Cửu thầm đọc tâm quyết, giọt máu dần dần sáng lên, lơ lửng bay lên, bay đến mi tâm hắn.

Tán dù đột nhiên bừng sáng lên rực rỡ. Máu nhỏ lên mặt dù, trận pháp ẩn giấu trên không từ từ hiện hình, vô số sợi chỉ màu son vọt tới từ bốn phương tám hướng, từng sợi từng sợi, cuối cùng tụ lại dưới chân chưởng quỹ.

Kim quang nhợt nhạt lưu động theo trận pháp, tất cả là mệnh số của người khác.

Dường như thiên đạo đã phát giác. Bầu trời vốn đang trong xanh bất chợt ảm đạm đi trong chớp mắt, tiếng sấm vang rền.

“Hứa Lâm Thanh, ta không sợ giết người vì ngươi.” Đau đớn từ trong tim kéo đến, bàn tay run rẩy gần như không thể giữ nổi cây dù, Tạ Ngôn Cửu cắn răng nở nụ cười, “Ta chỉ sợ giết không đủ người, không thể bảo đảm cho ngươi nửa đời còn lại bình an.”

“Dừng tay!” Một tiếng quát chói tai từ trước cửa tửu lâu truyền đến.

Doãn Thế Huyên bấm tay niệm thần chú, triệu ra một lá phù ý đồ muốn ngăn chặn lại trận pháp, nhưng mà lá phù vừa gặp phải quang mang màu đỏ đã lập tức hóa thành tro tàn.

Tay trái Tạ Ngôn Cửu vung ra tạo thành một khốn trận, chắn trước người Thẩm Triệt và Doãn Thế Huyên.

Nét mặt Thẩm Triệt lãnh đạm, lam quang chớp động, bằng mấy kiếm đã phá được trận.

“Tiểu tu sĩ. Ngươi đã trọng thương sau trận giao thủ với ta, đừng cậy mạnh nữa.” Áo bào đỏ rực của Tạ Ngôn Cửu không gió tự bay, lạnh lùng nói.

Doãn Thế Huyên ngẩn ra, cuống quít kéo ống tay áo Thẩm Triệt, “Trọng thương gì cơ!”

Sắc mặt Thẩm Triệt tái nhợt, thần sắc lại lãnh tĩnh nhẫn nhịn, cầm kiếm giẫm từng bước đi về phía Tạ Ngôn Cửu, “Ngươi đừng phạm thêm sai lầm nữa.”

Tạ Ngôn Cửu nghe vậy, trên mặt hiện ra ý cười châm chọc, “Ta cam nguyện sai vì hắn.”

Thẩm Triệt không nói lời vô nghĩa nữa, điều động linh lực xuất ra sát chiêu.

Mặt dù ngăn trở mũi kiếm nhọn, sắc đỏ nguyên bản đã phai dần đi, ánh sáng trong mắt Tạ Ngôn Cửu trở nên ảm đạm, nhưng vẫn hắn vẫn đang cười, “Pháp trận đã thành rồi. Ta hiến tế ba hồn bảy vía và tu vi cả đời, không có ta thì nó vẫn có thể tự vận hành thôi.”

Vừa dứt lời, cán dù bằng ngọc cuối cùng cũng không thể chống chịu được nữa, vỡ tan thành vụn sáng ngập trời dưới kiếm của Thẩm Triệt.

Tạ Ngôn Cửu lau đi vết máu ở khóe miệng, chẳng hề để ý. Hắn xoay người nhìn chưởng quỹ vẫn không hay biết gì, nói thầm, “Chữ của hắn vẫn đẹp

như vậy.”

Nhưng khi hắn vừa quay người lại, mới là thứ làm cho Doãn Thế Huyên hoảng sợ nhất.

Một cụm chỉ đan xen lẫn lộn hai màu đỏ vàng từ sau lưng của hắn kéo dài —— thì ra trong mệnh số bị trộm, cũng có một phần của hắn.

Thẩm Triệt đã giơ kiếm chém vào mớ dây đỏ thẫm đó.

Tạ Ngôn Cửu đến một động tác ngăn trở cũng không có, dường như là biết chắc Thẩm Triệt sẽ không thể chặt đứt được tất cả.

“Có biết tại sao Thâu Thiên trận có thể dùng cho người khác không?” Ánh mắt của hắn bình thản, “Vì một người dưng mà làm trái lại với thiên đạo, chỉ có vì tình. Mỗi một sợi chỉ trong trận pháp, đều mang theo tình tơ.”

“Hữu tình, sợ là vô tình.” Ánh mắt của Tạ Ngôn Cửu dời về sau, rơi vào Doãn Thế Huyên, nhưng lại nói cho Thẩm Triệt nghe, “Nhưng kiếm của ngươi, đạo của ngươi, lại chẳng phải là vô tình.”

Doãn Thế Huyên bị hắn nhìn chằm chằm, trong lúc tâm trạng bất an đột nhiên có dự cảm không tốt. Chỉ một thoáng, một suy nghĩ khó mà chấp nhận được từ tận đáy lòng chợt thét gào: không thể phá hủy được trận pháp cũng không sao, chỉ cần Thẩm Triệt không sao cả.

Y hoang mang kéo áo Thẩm Triệt, “Thẩm Triệt, đừng…”

“Không được.” Trong ánh mắt Thẩm Triệt ngập tràn tiếc thương và không cam lòng.

Trường kiếm hoàn toàn không thể đả động được trận pháp.

Hắn thật sự không thể làm gì.

Hắn không thể cứu được ai.

Doãn Thế Huyên vì ánh mắt của hắn mà hoảng sợ.

“Thấy bất lực?” Thân hình Tạ Ngôn Cửu đã càng lúc càng mờ nhạt, trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện nụ cười ác ý, “Không bằng để ta giúp ngươi.”

Ngón tay tinh tế vân vê bụi trần tan ra từ tán dù, không biết hắn niệm quyết gì, bụi đỏ bất chợt biến mất.

Thẩm Triệt đột nhiên nắm chặt tay Doãn Thế Huyên.

Sau đó, Tạ Ngôn Cửu không nhìn hai người họ nữa, cuối cùng hắn kéo xiêm y lại, nghiêng người qua, đôi môi mỏng chạm vào khóe môi chưởng quỹ, kề người nhẹ giọng thầm thì, “Hứa Lâm Thanh, ngươi hãy sống thật tốt. Ta đi đây.”

Bóng người biến mất để lại nước mắt chưa kịp rơi, ngọn gió thổi qua, chẳng sót lại gì.

Khoảnh khắc tan biến, lặng thinh không một âm thanh.

Gió hôm nay thật lạ. Chưởng quỹ nói thầm trong lòng, giơ tay chạm vào khóe môi, không hiểu sao thấy hơi ngứa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện