Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

22: Vạn Nhất


trước sau


Khi Tạ Tất An tỉnh lại, bên hông có một bàn.

Cậu im lặng trong chớp mắt, buông tay xuống, không nói gì ngồi dậy.
Mái tóc dài theo động tác của cậu trượt xuống, che lấp một thân loang lổ.

Phạm Vô Cứu cũng không dám dùng sức, thế nhưng Tạ Tất An làn da quá trắng, hơi chút xoa bóp là có thể lưu lại dấu vết, ngược lại làm cho cậu nhìn ra kiểu đáng thương sau khi bị khi dễ.
Tạ Tất An quay đầu nhìn Phạm Vô Cứu đang ngủ an ổn, xoa xoa huyệt thái dương, ánh mắt phức tạp.
Hiệu ứng mũi tên vàng đã biến mất tối qua.
Thật trùng hợp, là ở thời điểm mấu chốt nhất.

Tạ Tất An vừa tỉnh táo lại, liền thấy Phạm Vô Cứu một tay chống bên cạnh cậu, một tay giữ gáy cậu, mà chân cậu đang dùng...!Một tư thế khó nói câu lên thắt lưng đối phương.
Tạ Tất An lúc đó có hai lựa chọn.

Một là phản ứng nhanh, nhanh chóng đẩy Phạm Vô Cứu ra, làm rõ tình huống hiện tại.

Hai là phản ứng chậm, không kịp động tác, Phạm Vô Cứu thành công.
Tạ Tất An phản ứng rất nhanh, nhưng mà cậu cũng không có đẩy ra, ngược lại lựa chọn nghênh hợp.
Cậu cũng không biết là nghĩ như thế nào, dù sao cũng không kháng cự, liền nằm thẳng.
Sau đó là một đêm mệt mỏi, cậu cuối cùng trực tiếp ngủ thiếp đi, làm sao còn có khí lực nghĩ cái khác.

Cho đến bây giờ hoàn toàn thanh tỉnh, ký ức trong đầu mới dần dần trở lại.
Sau khi mũi tên vàng mất đi hiệu lực, người trúng tên vẫn sẽ giữ lại ký ức khi trúng tên.

Mà hành vi khi trúng tên, cũng không nằm dưới sự khống chế của cậu.
Cho nên trong khoảng thời gian này...!Cậu đã làm gì vậy?
Cậu đã nói với lão Hắc về việc tự tử khi còn sống.
Cậu cưỡng hôn lão Hắc, còn đột nhập vào phòng ngủ của anh cưỡng chế ngủ chung một cái giường.
Cậu chủ động muốn hôn, muốn ôm, ba phen mấy bận cởi áo nới dây lưng, không biết xấu hổ câu dẫn lão Hắc.
Cậu diễn một hồi kịch bản cay đắng [Anh em tôi không yêu tôi nhưng để chăm sóc cảm xúc của tôi, đã giả vờ làm bạn trai của tôi, mặc dù tôi biết anh ấy đang giả vờ nhưng tôi giả vờ yêu hèn mọn không biết anh ấy đang giả vờ.]
Tạ Tất An: "..."
Chuyện mất mặt như vậy, tuyệt đối không thể là cậu làm.

Tạ Tất An lúc trước tùy ý để mình trúng tên, liền dự liệu kế tiếp mình có thể làm ra một loạt chuyện kinh thiên động địa.

Nhưng dự đoán là một chuyện, sau khi sự tình chân chính phát sinh để cho cậu chấp nhận lại là một chuyện khác.
Nhưng lần này trúng tên, cũng không phải không có chỗ tốt.
Tạ Tất An cúi đầu nhìn Phạm Vô Cứu.

Cậu nhớ rõ lúc trúng tên, cậu bị mắc kẹt trong kịch bản khổ tình, yêu rất chua xót hèn mọn, về sau mới biết được, Phạm Vô Cứu cũng không có cao cao tại thượng đi đâu, đối phương thậm chí giống như cậu sợ hãi áp lực.
"Tôi thật sự yêu em, không có lừa gạt em.

Tôi yêu em trong một ngàn năm, tôi có một trái tim riêng tư, nên trước đây đã không nói với em sự thật.

Tôi mượn khoảng thời gian này giả làm bạn trai của em, hoàn toàn thỏa mãn dục vọng cá nhân của mình, đây là thân phận tôi trộm được, tôi không thể làm hơn nữa...!Thực sự là bắt nạt em."
"Tiểu Bạch, anh có suy nghĩ đối với em như vậy đã lâu, ngàn năm trước muốn ngỗ nghịch thế tục thành thân với em, ngàn năm sau muốn làm trái hữu nghị cùng em kết hôn."
"Tiểu Bạch, em có cho phép anh yêu em không?"
Cậu đều nhớ rõ ràng.
Tạ Tất An che mắt lại, khẽ cười: "Hai kẻ ngốc."
Diễn xuất của lão Hắc rõ ràng kém cỏi như vậy, vì sao chuyện này lại giấu tốt như thế, lại để cho cậu ngàn năm cũng chưa từng phát giác.
Là không nghĩ tới, vẫn là không dám nghĩ.
Hết thảy ân ái, luôn khó có được lâu.

Do yêu cố sinh lo, do yêu cố sinh sợ.
Trong lòng sinh lo lắng, không dám nói, đâu chỉ có một mình cậu.
Một lát sau, Phạm Vô Cứu cũng tỉnh lại.

Anh mở mắt buồn ngủ, thấy Tạ Tất An ngồi trong chăn, đưa lưng về phía anh, không khỏi khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Bạch?"
Tạ Tất An thân thể cứng đờ.
......!Cậu cũng không biết nên đối mặt với Phạm Vô Cứu như thế nào.
Phạm Vô Cứu ngồi dậy, dịch đến bên cạnh cậu: "Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Vừa mới lộ ra một chút ôn nhu, Phạm Vô Cứu lại lẩm bẩm: "Nhưng anh cảm thấy tối hôm qua em hẳn là rất thoải mái."
Tạ Tất An mặt đỏ bừng, xấu hổ tức giận quay đầu.
Câm miệng đi, thẳng nam chết tiệt.
"Tiểu Bạch, sao em không nói lời nào?"

Tạ Tất An cứng ngắc mở miệng: "Câm miệng, quay lưng lại, em mặc quần áo."
Phạm Vô Cứu nghe lời xoay người, trêu ghẹo nói: "Lúc này thẹn thùng cái gì? Lúc trước còn chủ động cởi quần áo..."
Tạ Tất An: "Câm miệng! Đừng nói nữa!" Cậu hận không thể đem ký ức mất mặt mấy ngày nay một nút bấm xóa sạch!
Phạm Vô Cứu nhướng mày, nhận thấy một tia không đúng.
Tiểu Bạch trúng mũi tên chuyện gì cũng làm được, làm sao có thể bởi vì thay quần áo, bị trêu ghẹo một câu, liền thẹn thùng đến mức này.
Phạm Vô Cứu cũng đem quần áo mặc xong, trong lòng nổi lên một suy đoán lớn mật.
Anh nhìn về phía Tạ Tất An, thăm dò hỏi: "Tiểu Bạch, em đây là...!Hiệu ứng mũi tên vàng đã hết?"
Tạ Tất An: "..."
Lão Hắc tên này, phương diện khác chậm chạp như vậy, sao lúc này lại nhạy bén thế?
Tạ Tất An giấu đầu lòi đuôi: "Không có."
Phạm Vô Cứu hiểu rõ, đó chính là thanh tỉnh.
Nếu mũi tên vàng chưa hết hiệu lực, Tạ Tất An nên trả lời: "Hiệu quả mũi tên vàng nào? Khi nào tôi trúng mũi tên?"
Phạm Vô Cứu cẩn thận hỏi: "Khi nào?"
Sáng nay, hay tối qua?
Nếu như là sáng nay thanh tỉnh, Tiểu Bạch vừa tỉnh lại liền đối mặt với chuyện của bọn họ, sáng sớm, mở đầu liền rất kích thích.
Nếu là tối qua...
Điều đó thậm chí còn thú vị hơn.
Tạ Tất An từ chối trả lời.

Anh vẫn còn có mặt mũi.
Phạm Vô Cứu thức thời chuyển đề tài, nhưng EQ của anh với đề tài mới cũng sẽ lúng túng như nhau: "Chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này...!Em còn nhớ không?"
Tạ Tất An hận không thể thi triển thuật cấm ngôn cho Phạm Vô Cứu, không mở bình ai biết trong bình có gì.
Tạ Tất An càng thêm mất tự nhiên: "...!Đó là một hiểu lầm."
Ít nhất cậu và Phạm Vô Cứu song phương đều cho rằng chuyện này mình cầm kịch bản khổ tình, chính là một hiểu lầm lớn.
Còn có ngày hôm qua, cậu lại bởi vì ghen tuông, trước mặt nhiều yêu tinh như vậy mang Phạm Vô Cứu đi, còn bá đạo tuyên bố chủ quyền.
Nếu chỉ ở trước mặt Phạm Vô Cứu mất mặt thì thôi, loại xã tử* này, cậu có chút chịu không nổi.
(*) Làm chuyện mất mặt trước đám đông.
"Hiểu lầm?" Phạm Vô Cứu buồn bực cười, "Tiểu Bạch, Câu Hồn Tác của em, đem hồn anh đều câu đi."
Tạ Tất An che lỗ tai đỏ thấu: "Đã bảo đừng nói nữa!"
Phạm Vô Cứu trong mắt tràn ra một tia ý cười.


Loại bộ dáng xấu hổ phẫn nộ đến mức che mặt hò hét, tâm tình không khống chế được, lão Bạch trước kia lãnh đạm nội liễm tuyệt đối không thể làm ra.

Trong lúc trúng tên, Phạm Vô Cứu mới biết được, trong bản tính Tiểu Bạch còn có nhiều chỗ đáng yêu như vậy.
Đương nhiên, lão Bạch ở trong mắt anh vốn rất đáng yêu, chỉ là bộ dáng chân thật càng đáng yêu hơn.

Mặc dù hiện tại mũi tên mất hiệu lực, Tiểu Bạch cũng không khôi phục thành bộ dáng trước kia ăn nói có ý tứ.
Tiểu Bạch không còn đè nén nữa, như vậy rất tốt.

Phạm Vô Cứu rất vui mừng khi thấy Tạ Tất An ở trước mặt anh nháo giận, dù sao cũng tốt hơn ngàn năm không có tính tình.
"Tiểu Bạch." Phạm Vô Cứu đột nhiên nghiêm mặt, "Tối hôm qua lời nói của anh đều rất chắc chắn.

Nếu em không muốn nhớ, anh sẽ kể lại cho em một lần nữa."
Tạ Tất An vẫn cảm thấy rất khó đối mặt: "Quá dài, em không thể nhớ, anh vẫn không nên nói." Hoàn toàn quên đi bản lĩnh nhìn là không quên của cậu.
Phạm Vô Cứu: "Vậy thì chỉ cần nhớ rằng anh yêu em."
Tạ Tất An hơi giật mình, tay bịt tai trộm chuông thả xuống, đổi thành che ngực.
Cậu cảm thấy chỗ này nhảy hơi nhanh.
Cái gọi là bình tĩnh đều là giả dối.

Người mình thích cũng thích mình, là một chuyện vui vẻ đến cỡ nào.

Huống chi tình cảm như vậy, bọn họ ước chừng đều ẩn giấu một ngàn năm.
Loại chuyện này đặt trong kịch bản đều cảm thấy quá kịch tính, thế nhưng thật sự phát sinh trên người bọn họ.

Nếu không phải lần này có mũi tên trợ giúp, còn không biết phải giấu đến khi nào.
"Tiểu Bạch, đêm qua sau khi anh rời đi, đến khách sạn Yên Lạc tìm lão Thôi tâm sự." Phạm Vô Cứu dừng lại, "Hắn nói, em từng tìm hắn uống rượu."
Tạ Tất An nhất thời không nhớ ra khi nào cậu tìm Thôi Giác uống rượu: "Khi nào?"
Phạm Vô Cứu: "800 năm trước."
Tạ Tất An suy tư hồi lâu, mới có chút ấn tượng: "Chuyện tám trăm năm trước, làm khó hắn còn nhớ rõ."
Cậu nói, "Kể từ khi hắn nói với anh, những gì em nói, anh cũng biết."
Cái gì nhân sinh bát khổ, cái gì do tình yêu sinh ra, những lời thật sau khi uống rượu kia, rốt cuộc vẫn truyền vào lỗ tai Phạm Vô Cứu.
Mặc dù đã muộn 800 năm.
Phạm Vô Cứu khẽ thở dài: "Anh quả thật biết."
Tạ Tất An "Ồ" một tiếng: "Em nói, tối hôm qua anh làm sao lại trở về, thì ra là giải quyết khúc mắc này.

Em cũng không biết nên khen anh là tên quân tử, hay hận anh là một khúc gỗ."
Dứt lời, cậu lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Em cũng không xứng nói anh là khúc gỗ, chúng ta nửa cân tám lạng, em cũng là một khúc gỗ."

Cậu khổ sở đè nén thầm mến một ngàn năm, ai ngờ đối phương cũng vậy.

Thật là chua xót bi thảm lại buồn cười.
Giống như số phận đã chơi một trò đùa rất lớn, chơi cho họ một vòng quanh, và cuối cùng đưa ra một kết thúc bất ngờ.
"Anh cũng quên mất thích em từ khi nào." Phạm Vô Cứu dứt khoát nói rõ ràng, "Tóm lại là khi còn sống, thật lâu đến mức anh đã nhớ không rõ.

Có lẽ là khi nghe em chơi đàn trong rừng, có lẽ là cùng em học hành, không biết trong nháy mắt nào bắt đầu thích, dù sao chờ anh nhận ra, yêu em đã trở thành bản năng."
Tạ Tất An vô thức xoắn tóc mình: "Ừm, em cũng vậy.".

Chương mới nhất tại ~ TRÙMTRU YỆN.ME ~
"Sau khi phát hiện anh thích em, anh cũng không dám nói với em, sợ chậm trễ em thi Trạng Nguyên.

Khi đó thế gian không thể dung nạp được đồng tính, lên đài không được, anh không muốn liên lụy em."
Tạ Tất An nhẹ nhàng nói: "Em cũng vậy."
"Về sau chúng ta thành Vô Thường, khi đó đã là anh em sắt đá, giao tình bằng mệnh, càng sợ em tiếp nhận không được, đến lúc đó ngay cả anh em cũng không làm được, lại càng không dám nói.

Kéo dài, liền cứ vĩnh viễn chôn ở đáy lòng."
Tạ Tất An: "...!Em cũng vậy."
Hai người nhìn nhau không nói gì, đều cảm thấy vớ vẩn.
"Chỉ có thể nói vận mệnh trêu người." Một lúc lâu sau, Phạm Vô Cứu thở dài, "Anh cho rằng đời này chúng ta cứ như vậy hữu duyên vô phận.

Anh năm xưa chưa từ bỏ ý định, đi xem Tam Sinh Thạch, xem qua số ghi chép nhân duyên, nên xem đều xem, vô luận là cái tên nào chúng ta cũng không kết nối.

Sợi chỉ đỏ của Nguyệt Lão cũng không trói hai chúng ta lại, anh cho rằng chính là một hồi tương tư đơn phương, ai biết có mũi tên của thần Cupid."
"Cho dù là ngoài ý muốn, anh cũng cảm tạ có một trận ngoài ý muốn này." Phạm Vô Cứu nghiêm túc nói, "Để cho anh biết rõ Tiểu Bạch nguyên lai cũng có tâm ý giống anh, buồn cười trước kia lại không có cảm giác gì, phí ngàn năm thời gian sinh sôi."
Tạ Tất An cúi đầu, thật lâu sau, rầu rĩ nói: "Không phải ngoài ý muốn."
Phạm Vô Cứu ngẩn ra.
"Lúc trước khi mũi tên tình yêu bắn về phía em, bị em bắt được giữa không trung, em là cố ý buông tay.

Em cầm mũi tên kia, vốn có thể bẻ gãy, hoặc là nhanh chóng lướt tới nơi không có người đem mũi tên ném đi, có thể không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.

Nhưng em đang đặt cược." Tạ Tất An cúi đầu nói, "Em muốn mượn chuyện này đem tâm sự nói ra miệng, nếu anh thật sự vô tình, em coi như nhầm lẫn xấu hổ một hồi, sau đó lấy lý do mũi tên đem chuyện này bỏ qua.

Nếu lưỡng tình tương duyệt, vậy thì không thể tốt hơn, mặc dù lúc đó, em cảm thấy không có hy vọng này, nhưng vẫn nghĩ, vạn nhất thì sao?"
Tạ Tất An chậm rãi ngẩng đầu: "Vạn nhất em đánh cược thắng.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện