Tử Linh Chuông

Chương 3: Đã đồng ý?


trước sau

"Tới làm gì?" Tiết Tử Linh đem khối băng trên bàn ném ra ngoài, đóng cửa lại

"Muộn như vậy tới quấy rầy, thật sự thất lễ." Trang Trừng cân nhắc một chút, cho rằng việc này cần phải sớm nói rõ ràng, mang theo áy náy lại đây.

Tiết Tử Linh: "Ngồi."

Trang Trừng cũng ngồi xuống đối diện, nhìn Tiết Tử Linh nói: "Đầu tiên, đa tạ Tiết cô nương hôm nay giúp ta giải vây. Chuyện của cha ta, hy vọng Tiết cô nương giúp ta giữ bí mật."

Tiết Tử Linh: "Ừ, sau đó?"

Trang Trừng: "Còn có... xin hỏi Tiết cô nương biết rõ, làm người căn bản ở những chữ nào sao?"

Tiết Tử Linh: "Không biết."

Trang Trừng nhẹ xoay đầu vòng vòng nói: "Ở chỗ, nhân hiếu trung tín, lễ nghĩa liên sỉ."

Tiết Tử Linh có chút buồn cười, gật đầu nói: "Đã biết."

Trong lòng Trang Trừng cảm thấy có chút nắm chắc, tiếp tục hỏi: "Vậy Tiết cô nương có cho rằng, những việc làm trước kia của mình có chỗ nào không ổn không?"

Tiết Tử Linh đáp: "Ngươi có cảm thấy, ta cảm thấy có hay không. Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, nhưng không có ý định tiếp nhận, ngươi không cần khuyên ta nữa."

Trang Trừng trợn to mắt, cũng không nhụt chí, hôm nay xem như có tiến triển, lần sau tiếp tục cố gắng.

Tiết Tử Linh: "Còn muốn nói gì nữa?"

Trang Trừng yên lặng thám thính bốn phía, đè thấp am thanh hỏi: "Cô sẽ đi lấy Bạch Bích Trân sao?"

Tiết Tử Linh kinh ngạc, không ngờ nàng sẽ hỏi trắng ra như vậy, nhướng mày: "Ngươi hỏi như vậy, là hy vọng ta lấy, hay vẫn là không hy vọng?"

Trang Trừng nghiêm mặt: "Đương nhiên là không hy vọng đấy, đây cũng là nguyên nhân ta đêm khuya đến chơi."

Tiết Tử Linh gật đầu: "Đã biết, ngươi trở về đi."

Trang Trừng kinh ngạc: "Cô đồng ý rồi?"

Tiết Tử Linh trợn mắt: "Nghe không hiểu tiếng Hán?"

Trang Trừng im lặng, cảm thấy, cảm thấy Tiết Tử Linh đáp ứng quá sảng khoái rồi, những thứ nàng chuẩn bị nghĩ sẵn trong đầu cũng không thể phát huy công dụng.

Tiết Tử Linh nói: "Nếu như hôm nay đã là người cùng thuyền, ta sẽ không nhất thời manh động, đưa ngươi vào hoàn cảnh khó xử. Giữa chúng ta, chút lòng tin ấy tóm lại là vẫn phải có."

Trang Trừng hổ thẹn nói: "Tiết cô nương thông tình đạt lý như thế, là ta lòng dạ tiểu nhân, mong rằng Tiết cô nương không nên để ý."

Tiết Tử Linh xoa xoa huyệt thái dương, nàng bỗng nhiên nghĩ, Trì Chí nhọc lòng đem nàng và Trang Trừng cột chung một chỗ, khả năng cũng không phải là vì dễ dàng thu thập những thứ đồ kia....

Trang Trừng săn sóc hỏi: "Tiết cô nương đau đầu sao? Đầu thu trong đêm vẫn còn hơi lạnh đấy, Tiết cô nương không ngại khoác thêm xiêm y?"

Tiết Tử Linh vốn không đau đầu, nghe Trang Trừng hỏi như vậy, không hiểu sao có chút nhức đầu... phất phất tay: "Không có chuyện gì nữa ngươi trở về đi."

Trang Trừng sửng sốt, đứng dậy cáo từ: "Tốt, Tiết cô nương nghỉ ngơi sớm đi."

Tiết Tử Linh so với trước càng thêm không muốn phản ứng nàng, một chữ cũng không nhiều lời.

Hôm sau, mặt trời còn chưa lên, Tiết Tử Linh đã bị đưa tới chánh điện.

"Ăn có ngon không?" Để đệ tử dẫn đường lui xuống, Bạch Thương Mộ tùy ý hỏi, hơi nghiêng người, thân thể hướng về phía Tiết Tử Linh lệch chút ít.

Tiết Tử Linh đáp: "Không bỏ thuốc thì ngon hơn."

Bạch Thương Mộ hoàn toàn không thèm để ý: "Một chút gia vị mà thôi. Ngủ có ngon không?"

Tiết Tử Linh đáp: "Hương hoa ngoài cửa sổ quá nồng, còn lại khá tốt."

Bạch Thương Mộ giống như tiếc nuối nói: "Xem ra hôm nay là không giữ ngươi lại được rồi."

Tiết Tử Linh hơi cong khóe miệng, cười nói: "Vậy còn không lấy tay khỏi cơ quan?"

Bạch Thương Mộ nhất thời không còn hứng thú, rút tay ra vuốt tóc: "Cái gì cũng không lừa được ngươi, thật là làm người khổ sở."

Lúc này, một tên đệ tử đi tới trước cửa, cúi đầu bẩm báo: "Cung chủ, Trang thiếu trang chủ hỏi hiện giờ có hay không tiện gặp mặt." Bạch Thương Mộ lên tiếng, đệ tử quay người ra dẫn Trang Trừng lại đây.

Bạch Thương Mộ cười lạnh, ngồi thẳng người nói: "Thật sự là nóng vội, không lẽ người trúng độc là muội muội của nàng à?"

Tiết Tử Linh nghe hỏi vậy, biết nàng đã bắt đầu hoài nghi, nhớ đến hôm qua đã đáp ứng Trang Trừng phải giúp nàng giữ bí mật, liền nói: "Cũng như nhau, sư muội của ta cũng chính là sư muội của nàng."

"Nói như thế nào?" Bạch Thương Mộ nhướng mày hỏi, nghĩ thầm trên giang hồ không có tin đồn về môn phái của Tiết Tử Linh, chẳng lẽ nàng... kỳ thật xuất thân Vạn Nhạc Sơn Trang?

Thừa dịp thời gian một nhịp thở, Tiết Tử Linh biên tròn một lời nói dối: "Ta cùng với Trang Trừng ngẫu nhiên quen biết, lần này vì thay sư muội tìm thuốc giải, ta đến Vạn Nhạc Sơn Trang nhờ nàng giúp đỡ, không ngờ, nàng dứt khoát vứt bỏ sơn trang theo ta khắp nơi bôn ba, ta mới hiểu được tình nghĩa nàng đối với ta, nhiều ngày ở chung làm ta đối với nàng... Aiz, lưỡng tình tương duyệt, sư muội của ai có gì khác biệt đây?"

Nói xong lời này, Trang Trừng cũng vừa đến.

"Bạch cung chủ, sớm tốt lành." Trang Trừng trên cơ sở nhân thiết đoan trang bỏ thêm chút thân thiết, hy vọng có thể dễ nói chuyện hơn.

"Chào buổi sáng." Ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghe không ra thái độ, may mắn Trang Trừng cũng biết Bạch cung chủ vốn là người nhạt nhẽo như vậy, vì vậy mang theo thái độ vui vẻ nhẹ nhàng đến bên cạnh Tiết Tử Linh ngồi xuống, nào biết tay ghế đều sắp bị nàng bóp móp méo...

Diễn trò diễn tới cùng, Tiết Tử Linh hỏi Trang Trừng: "Như thế nào cao hứng vậy?"

Trang Trừng cơ hồ là được sủng ái mà lo sợ, cười đến càng thêm rạng rỡ: "Ngoài phòng ngủ không biết đã trồng loại hoa gì, mùi rất thơm rất dễ chịu, ta ngủ rất ngon."

Tiết Tử Linh chột dạ, đề phòng Trang Trừng bị giận chó đánh mèo, quay đầu lại nói với Bạch Thương Mộ: "Bạch cung chủ, nếu ngươi chịu giao Bạch Bích Trân ra, Tiết Tử Linh nhớ ngươi ân tình ba năm."

Bạch Thương Mộ quả nhiên bị dời đi lực chú ý: "Vì sao chỉ có ba năm?"

Đạt tới mục đích, Tiết Tử Linh nói: "Có ba năm đã không tệ rồi, đừng tham."

Bạch Thương Mộ giận dỗi, nhưng bởi vì bị khăn che mặt lại, nhìn không ra biểu lộ gì.

Cảm giác bầu không khí ngưng trệ, Trang Trừng há miệng muốn nói gì đó hòa hoãn, kết quả phát hiện không biết nên nói gì cho phải, đành yên lặng ngậm miệng lại.

Rất nhanh, Bạch Thương Mộ lại khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Tiết Tử Linh, ngươi muốn giải độc cho sư muội ngươi, không chỉ cần Bạch Bích Trân đi?"

Tiết Tử Linh thoải mái lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng xem.

"Mạnh Nhai Đà La hoa, Vạn Nhạc Sơn Trang; Bạch Bích Trân, Bạch Thương Mộ; Ngưng Băng Phục Linh, Kim Thiền Phái; Xích Diễm Độc Nhện, Đoàn Xuân Châu." Bạch Thương Mộ đọc xong, nở nụ cười nói: "Bốn thứ đồ tốt này, mỗi thứ đều không dễ dàng lấy được."

Trang Trừng gật đầu, nặng nề nói: "Khẩn cầu Bạch cung chủ đem Bạch Bích Trân cho chúng ta mượn."

Nghe được hai từ "chúng ta", Bạch Thương Mộ lại mất hứng, thanh âm ẩn chứa băng trùy hướng hai người giết qua: "Mượn? Có trả lại mới gọi là mượn. Tiết Tử Linh, ngươi cứ nói đi?"

Tiết Tử Linh bình tĩnh tự nhiên nói: "Ừm, là cho, không phải mượn."

Trang Trừng giật mình nhìn chằm chằm Tiết Tử Linh.

Bạch Thương Mộ nâng chén trà trong tay, hớp một ngụm trà nguội: "Thật ra, các ngươi muốn Bạch Bích Trân của ta, không phải là không được."

Ngừng một lúc, nàng tiếp tục nói: "Xưa nay ta luôn ngưỡng mộ tác phong hành xử đoan chính của Vạn Nhạc Sơn Trang, hôm nay Trang thiếu trang chủ lại tự mình đến cho ta mặt mũi này, ta còn có lý do gì cự tuyệt? Nhưng mà, ta có một điều kiện."

Trang Trừng: "Bạch cung chủ mời nói."

Bạch Thương Mộ: "Chờ các ngươi lấy được Ngưng Băng Phục Linh và Xích Diễm Độc Nhện, lại đến Bạch Mi Cung, khi đó ta sẽ không dùng bất kỳ lý do gì từ chối, lập tức dâng lên."

Trong điện yên tĩnh trong chớp mắt.

Tiết Tử Linh ném cho Trang Trừng một ánh mắt, ý là do nàng quyết định. Trang Trừng nói: "Một lời đã định."

Bạch Thương Mộ: "Một lời đã định."

Tiết Tử Linh đứng dậy: "Tạm biệt."

Bạch Thương Mộ trừng mắt: "Lặng chờ."

Trang Trừng không nghĩ tới Tiết Tử Linh lại vội vàng cáo từ như vậy, ngẩn người một chốc, mới hành lễ rời đi, chưa nói được hai câu Tiết Tử Linh đã đi ra đại điện, Trang Trừng đành phải vội vàng đuổi theo.

Rời Bạch Mi Cung, trong lòng Trang Trừng có nghi vấn, vẫn suy tư, Tiết Tử Linh thò tay ra trước mắt nàng quơ quơ, Trang Trừng phục hồi tinh thần lại.

"Muốn hỏi ta tại sao không trả?" Gặp Trang Trừng gật đầu, Tiết Tử Linh hỏi lại: "Đối với Bạch Bích Trân ngươi biết được bao nhiêu?"

Trang Trừng đáp: "Bạch Bích Trân chính là một viên trân châu lớn đến từ đảo Hải Nam, trong trắng có xanh, vừa nhìn có thể không gây chú ý, nhưng lại có tác dụng kỳ diệu, do cung chủ đời trước truyền lại cho Bạch cung chủ hiện giờ."

Tiết Tử Linh không khách khí nói: "Cái này và không biết có gì khác nhau?"

Trang Trừng cẩn thận ngẫm nghĩ, thật đúng là không có gì khác nhau: "Xin Tiết cô nương chỉ giáo."

Tiết Tử Linh: "Trên đời vì sao chỉ có một viên trân châu gọi là Bạch Bích Trân? Chữ trân này không phải chỉ trân châu, mà là trân bảo. Bên trong hạt châu kia ẩn chứa một cỗ sức mạnh cực hàn... cụ thể là vật gì, ta cũng nói không rõ, về phần cái ngươi gọi là 'tác dụng kỳ diệu' chính là nó có thể khiến cho cơ thể luôn bảo trì nhiệt độ mát lạnh. Bạch Mi Cung luyện chính là công pháp âm nhu, nhưng người chỉ cần sống trên đời, khó tránh khỏi nhiễm dương khí, bởi vậy Bạch Bích Trân có thể làm cho sự tinh diệu trong nội công tâm pháp của Bạch Mi Cung được phát huy tối đa."

Trang Trừng vừa nghe vừa gật đầu, nghe xong lại cân nhắc trong chốc lát, bộ dáng rất dụng tâm. Sau một lúc lâu: "Cái kia vì sao không thể trả lại?"

"..." Quá ngu ngốc, Tiết Tử Linh dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nàng: "Cho người khác dùng rồi, hạt châu kia còn tinh khiết sao? Kỳ thật Cung chủ đời trước cũng không cần nó luyện công, mà chỉ dùng để nuôi thân thể, đến khi hạt châu này đến tay Bạch Thương Mộ, cô ta có thể dùng hết toàn lực luyện công, có thể nói là dụng tâm lương khổ."

Trang Trừng cau mày, không lên tiếng.

Tiết Tử Linh nói: "Có được là duyên, mất đi là mệnh. Ngươi không cần cảm thấy áy náy, không duyên phận chớ cưỡng cầu, đạo lý nà ngươi hiểu không?"

Trang Trừng mím môi: "Đa tạ Tiết cô nương khuyên bảo."

Tiết Tử Linh: "Nếu đã nói ra, không bằng hỏi thử một chút. Ngươi đối với Ngưng Băng Phục Linh của Kim Thiền Phái hiểu rõ bao nhiêu?"

Trang Trừng lắc đầu nói: "Hiện giờ nghĩ lại, đối với rất nhiều chuyện ta đều chỉ biết mặt ngoài, không nói cũng vậy."

Tiết Tử Linh: "Hôm khác lại nói tiếp cho ngươi nghe."

Trang Trừng hơi do dự, mở miệng nói: "Còn có một chuyện khó hiểu, muốn thỉnh giáo Tiết cô nương."

Tiết Tử Linh: "Nói."

Trang Trừng nhíu mày: "Tờ giấy Trì tiên sinh đưa cho cô, không có ghi Mục Đức Minh Chuông. Nếu như nói Mục Đức Minh Chuông ở trong tay cô, nên mới không ghi, vậy ở chỗ ta tại sao lại viết Mạnh Nhai Đà La Hoa?"

Tiết Tử Linh hơi câu khóe miệng, vẫn không quá ngốc, còn có cơ hội vãn hồi: "Chỉ sợ đối với cái chuông kia, ngươi cũng chỉ là kiến thức nửa vời, nghe người khác truyền miệng mà thôi. Nhưng ta mệt rồi, lần sau sẽ nói cho ngươi biết."

Trang Trừng nghĩ thầm, tựa hồ tâm tình Tiết cô nương không tệ, không biết là vì nguyên nhân gì đây?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện