Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

Chương 234


trước sau

Advertisement

Ngoài cửa, Úy Hổ nghe thấy tiếng kêu, trong đầu xoẹt qua dáng người vẫn còn phong vận của dì, nói ra dì tới nay vẫn chưa tới 40, thủ tiết nhiều năm như thế, lại chưa từng có người đàn ông khác, hôm nay bị đồ đệ háo sắc kia bắt tới nơi này, nghĩ tới người kia nhất thời hứng thú, chơi một chút..

A!

Hắn âm thầm nghĩ thế, trong lòng rất vui vẻ, một lần đem hai mẹ con nhà này trừ bỏ đi thật là sảng khoái, như thế, hắn liền có thể kế thừa căn phòng của chú Hai trên danh nghĩa rồi.

Đúng vậy, cũng là đến tận chiều nay, hắn ở Tây viện lục tung mới phát hiện hợp đồng mua nhà giấu ở trong tủ quần áo, trên đó xác minh viết rõ, chú Hai hắn: Úy Vũ ở kinh đô Đông Nguyên khu Hoàng Thành có một tòa biệt thự độc tràng độc viện, liên quan tới gia tộc Chấp Chính Nguyên Đông - Cũng chính là hoàng tộc Lệ gia của A quốc tặng sản nghiệp.

Đúng thế, A quốc đến nay tuy phân làm ba, nhưng lúc sơ khai nhất, nó là một quốc gia hoàn chỉnh, Quốc Đô nằm ở thành phố Bình Tân, họ Lệ vì thừa kế hoàng tộc, Lệ gia 50 năm trước là xưng đế, sau Lệ gia xuất hiện một người thừa kế học tập cái mới phái tới, đổi chế độ đế vương phong kiến thành chế độ tổng thống, người Lệ gia kế thừa làm tổng thống, thiết nội các, chỉ là quốc gia thể chế xưa cũ, cải cách không dễ, cuối cùng một quốc gia đang yên lành ngược lại bị chia cách.

Mà chú Hai hắn, từng là thị vệ trưởng của tổng thống tiền nhiệm.

Nói thật, một thân phận như thế, ở khu Hoàng Thành có một tòa biệt thự, một chút cũng không hiếm lạ.

Hiếm lạ là, Dì chưa từng nhắc tới chuyện này.

Vì sao thế?

Hắn nghĩ không thông.

Cái này rõ ràng chính là vinh quang lớn mà.

Phải biết, một tòa biệt thự như thế, tuyệt đối là có tiền cũng không mua được hào hoa vô giá a - Đó nhưng là khu Hoàng Thành, người ở trong đó toàn là nhân vật lớn có mặt mũi, đến tổng thống đương thời cũng ở trong đó.

Theo quy đinh của chính phủ Nguyên Đông, sản nghiệp Hoàng Gia tặng, không được bán lại, thế hệ sau chỉ có thể kế thừa, hoặc là trả lại Hoàng Gia.

Cho nên a, nếu dì chết rồi, Úy Ương nha đầu thối này cũng chết rồi, thế thì, căn phòng này hẳn là để cho hắn là người thừa kế duy nhất của Úy gia thừa kế.

Giả sử, hắn thật sự kế thừa phần sản nghiệp đó, thì chính là giàu to.

Nhớ năm đó, chú Hai hắn hẳn cũng từng một thời quang vinh, không có chú ấy, lúc dì quay về có đem theo mấy món đồ cổ, đều là báu vật, xem như hiếu kính với lão thái thái và bác cả.

Hắn đang nghĩ, một toàn biệt thự như thế, bên trong khẳng định vẫn còn rất nhiều đồ còn chưa lấy về.

Đây không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là, vị trí địa lý kia thế nhưng là khu Hoàng Thành, là khu quyền quý.

Thật sự có thể ở trong đó, nói không chừng sẽ cùng tổng thống kết thành quan hệ, nghĩ tới hắn cũng có chút thân thủ, nếu có thể vào làm thị vệ gì đó trong hoàng gia, chỉ cần cho hắn một cơ hội, tương lai hắn nhất định có thể bình tĩnh mà bước tới mây xanh.

Đúng rồi, em gái hắn không phải là có mệnh phú quý sao, nói không chừng còn thật sự có thể vào được hoàng gia đấy..

Ài, thật sự không biết ban đầu dì phát điên cái gì, không ở trong Đông Nguyên, lại chạy tới thành phố Ôn, ở trong Tây viện cái nơi rách nát đó, không có tiếng tăm sống nhiều năm như vậy..

* * *

"Ai ai ai, động tác nhanh một chút a.. Thu phục con nha đầu này rồi ngụy trang hiện trường một chút, chúng ta kết thúc công việc.."

Hắn không bước vào, không muốn ở hiện trường lưu lại bất cứ manh mối nào.

Dựa vào tường, hút thuốc, trong lòng hắn đang đắc ý, đột nhiên sau đầu bị một vật cứng nhắc đè cúi thấp xuống, đè rất mạnh, đau đớn, cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Dơ tay lên. Dám động đậy, tao cho não mày nở hoa.."

Người sờ quen súng hiểu rõ nhất ống súng chĩa vào cơ thể là cảm giác thế nào.

Vừa cứng, vừa lạnh, một âm thanh phằng vang lên, liền có thể khiến người đi gặp Diêm Vương.

Mấy năm nay, hắn dựa vào bản thân có thân thủ không tầm thường, trên tay có khẩu súng, bản thân cũng từng giết người, lại là lần đầu tiên bị người dùng súng chĩa vào đầu, thời khắc này, toàn thân từ trên xuống dưới lông tơ từng sợi đều dựng hết lên.

Chết là một chuyện đáng sợ, hắn đang lúc thanh xuân phơi phới, vừa nãy còn đang nghĩ muốn chạy tới Đông Nguyên làm chuyện lớn thế nào thế nào, thời khắc này lại phải đối mặt với tử vong, loại tâm tình này chênh lệch cũng thật là đáng sợ.

Bất quá, hắn rốt cuộc cũng ở đội cảnh sát hình sự lăn lộn nhiều năm như thế, gặp phải loại kinh ngạc biến hóa này, cũng không đến lỗi hoảng loạn không biết phải làm sao.

Ngay sau đó, hắn vừa giơ tay vừa chậm rãi xoay người, sau đó nhìn thấy họng súng đen sì sì nhắm vào trán hắn, một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang dùng súng nhắm vào hắn, âm thanh kia có vẻ trong trẻo phá lệ.

"Cậu là ai?"

Úy Hổ cảm thấy trán từ từ toát mồ hôi, miệng căng thẳng vội nói: "Cậu biết tôi là ai không? Dám dùng súng chĩa vào tôi."

Người kia phát ra tiếng cười nhạo lạnh lùng, "Thế anh có tin tôi có thể dùng một viên đạn này, khiến anh cứ như vậy đi đời nhà ma không?"

Dứt lời, hắn dùng khẩu súng hung hăng chĩa vào đỉnh đầu hắn.

"Đừng đừng đừng.. Đừng làm bừa, viên đạn thế nhưng mà không có mắt, cẩn thận chạm súng bóp cò.." Đối mặt với hai khẩu súng, người ăn mềm không ăn cứng như Úy Hổ lập tức âm thanh mềm lại, nói: "Cậu muốn thế nào?"

"Anh ném súng trên người xuống đất, còng tay giao ra đây.."

"Vâng vâng vâng!"

Úy Hổ không còn kế nào khác, chỉ có thể trước móc súng ra ném xuống đất, sau đó đưa còng tay ra.

Người kia đón lấy còng tay một nháy mắt còng Úy Hổ lại, ép hắn lui về phía lan can đứt gãy, nhanh chóng còng một cái tay khác vào lan can, một đầu khác ở tay hắn, không hề dự trước đẩy một cái thật mạnh, Úy Hổ lập tức ngã xuống đất, một tiếng kêu thê thảm mà thê lương cứ như vậy vang trong không trung, người nào đó vừa nãy còn uy phong lừng lẫy, thời khắc này đã bị treo giữa không trung.

"Coi chừng hắn, không để hắn phát ra tiếng."

Người kia phân phó người hành động.

"Rõ."

Người kia xoay người vào phòng.

*

Úy Ương tự nhiên là nghe thấy âm thanh kỳ quái bên ngoài truyền vào, lại không thèm quan tâm, mà là nhào xuống mặt đất, mẹ Trình Ân trên người choàng một cái thảm hỏng - Đầu tóc hỗn loạn, trên mặt có mấy vết thương rất nghiêm trọng.

Thời khắc này, biểu tình của bà có vẻ rất kinh hoảng, lúc nhìn thấy Úy Ương, đôi môi run rẩy, nước mắt không kìm được rơi xuống.

"Mẹ.."

Cô kêu lên, đáy lòng cực kỳ sợ hãi.

Đây là xảy ra chuyện gì thế?

"Mẹ không sao.. Mẹ không sao.. May mắn.. May mắn Nhung Trưng tới kịp.."

Trình Ân duỗi tay tới ôm chặt cô, chiếc thảm rơi xuống.

Úy Ương lúc này mới phát hiện quần áo trên người mẹ bị xé rách hết, cô bất giác hít một hơi khí lạnh, có thể tưởng tượng, trước khi cô kịp tới, mẹ đang trải qua chuyện đáng sợ như thế nào.

Phía sau, Úy Ương một thân quần áo màu đen lẳng lặng đứng ở đó, nhìn hai mẹ con đang ôm nhau, mà bên cạnh, một người đàn ông trung niên tướng mạo không bình thường bị trói thành cái bánh chưng ngã trên mặt đất, mắt bị bịt lại, ô ô ô kêu lên chính là kẻ này.

"Đây là chuyện gì thế?"

Ôm Trình Ân một lúc, Úy Ương quay đầu lại, nhìn người đàn ông không nên xuất hiện ở đây lúc này, vừa kinh ngạc vừa kỳ quái, đáy lòng có một tư vị kỳ diệu, phanh, giống pháo hoa nở rộ, nó mãnh liệt, hướng khắp người tản ra, đem cô toàn bộ bao phủ.

Cô hiểu, cảm giác đó, càng là sự rung động không thể khống chế.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện