Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

Chương 17


trước sau

Khi Lâm Miên dẫn theo Tạ Đình ba giờ sáng xuất hiện trước mặt Lý Viên, biểu tình trên mặt Lý Viên so với mặt trời mọc còn đặc sắc hơn, Tạ Đình cười đến dương quang xán lạn, sắc trời còn chưa tỏ dưới nụ cười của hắn cũng long lanh hơn rất nhiều, hắn khoác tay lên vai Lâm Miên, xuân phong đắc ý nói:" Tôi nghe Miên Miên nói muốn xem mặt trời mọc nên đi theo, cậu không để ý chứ?"
Lý Viên còn có thể nói gì, người đã ở trước mặt rồi, cũng không thể đuổi Tạ Đình đi, vì vậy nhìn về phía Lâm Miên, cười nói:" Thêm một người càng náo nhiệt."
Lâm Miên bắt đầu cực kì hối hận cho hai người kia đứng chung một chỗ.
Khi xuất phát chỉ dùng xe của Lý Viên, Tạ Đình và Lâm Miên ngồi ở ghế sau, qua gương chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy Tạ Đình cực kì có dục vọng chiếm hữu vẫn luôn ném chặt lấy tay Lâm Miên, Lâm Miên mấy lần tránh thoát đều không có kết quả, chỉ trừng mắt nhìn Tạ Đình một cái rồi thôi.
Ba người mang theo quan hệ như vậy ngồi chung một xe, thật ra cũng có chút lúng túng. Lâm Miên định mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, câu chuyện lại bị Tạ Đình chặn mất, hắn xoa xoa tay Lâm Miên, muốn biểu hiện mình đã cố gắng nhỏ giọng nói chuyện, nhưng âm lượng vẫn đủ cho mọi người trong xe đều nghe thấy rõ ràng. Tạ Đình săn sóc nói:" Tối qua chơi đùa quá lâu, nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ một chốc, tới nơi tôi sẽ gọi em dậy."
Ánh mắt Lý Viên hơi lóe lên, ý vị thâm trường thông qua gương chiếu hậu nhìn thẳng vào với đôi mắt của Lâm Miên.
Đệt! Lời này của Tạ Đình cứ như đêm qua bọn họ đã đại chiến ba trăm hiệp vậy, cái gọi là dằn vặt chẳng qua chỉ là cậu bắt Tạ Đình cùng cậu dọn dẹp vệ sinh, tai Lâm Miên đỏ như bị bỏng, cố gắng phá hủy màn kịch của Tạ Đình :" Đúng vậy, tối qua anh cọ bồn cầu thật cực khổ, nếu không anh cũng ngủ một lát đi."
Tạ Đình nghẹn họng, Lý Viên không nhịn được bật cười, chế nhạo nói:" Không ngờ Tạ Đình cậu lại có sở thích này."
Tạ Đình ngoài cười nhưng trong không cười:" Hết cách rồi, Miên Miên không muốn tự mình động tay, cũng chỉ có thể để tôi làm."
Lâm Miên lườm hắn một cái, không có hứng thú diễn kịch với Tạ Đình, nhưng cậu thật sự rất buồn ngủ, mặc dù đi xem mặt trời mọc hôm qua cũng không được ngủ sớm, mà hai rưỡi đã phải tỉnh rồi, tính toán thời gian cậu ngủ chưa đến bốn tiếng. Lâm Miên ngáp dài một cái, điều chỉnh tư thế thoải mái, nghiêng đầu ngã vào bên người Tạ Đình, hàm hồ nói:" Nhớ gọi tôi."
Tạ Đình xoa mặt cậu, mỉm cười nói được.
Lâm Miên là một người vô tâm vô phế, có thể làm cho hai tên tình địch ngồi chung một xe còn mình thì lăn ra ngủ cũng đủ chứng minh cậu trì độn đến mức nào, không tới mười phút, Lâm Miên đã lim dim ngủ thiếp đi, đôi môi hơi chu ra, Tạ Đình sợ xe xóc nảy làm ảnh hưởng đến cậu, áp mu bàn tay chặn trên miệng cậu. Xúc cảm mềm mại mang theo nhiệt độ khiến tim Tạ Đình cũng tan thành một vũng nước ấm áp.
Chiếc xe vững vàng chạy về phía trước, bên trong xe yên tĩnh đến mức không khí xung hạn chuyển động cũng như đang chậm lại.
Sau một hồi, Lý Viên liếc mắt nhìn phía sau, đột nhiên nói:" Tôi còn tưởng cậu chỉ vui đùa một chút."
Tạ Đình nghe thấy hai chữ vui đùa liền nhíu chặt lông mày, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hai năm qua hắn bao dưỡng Lâm Miên, thái độ của hắn chẳng phải là "vui đùa một chút" đấy sao? Tạ Đình không thể phản bác, đành phải trịnh trọng nói:" Trước đây có thể là như vậy, nhưng bây giờ thì khác."
Lý Viên có chút khinh ngạc, qua kính chiếu hậu đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tạ Đình, cuối cùng cũng tin lời giải thích của hắn, trước khi y về nước hai người đã nói chuyện rõ ràng với nhau, Tạ Đình thừa nhận năm đó vì không có được y mà không cam lòng, mới tìm Lâm Miên đến làm thế thân, mà Lý Viên cũng xác định thái độ của mình, y và Tạ Đình không thể ở bên nhau, nói cách khác, là không có cảm giác, lại nói theo cách khác nữa, hắn và y chung số*.
*Đồng tính nam thường được chia thành 1 và 0, ý là hai cháu này đều là số 1 :v
Tạ Đình và Lý Viên đều tự xưng là người có khả năng, nếu như thật sự vì yêu mà chịu làm 0 một lần, làm bạn tình cũng không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là ai cũng không chịu nhường ai, chữ đừng nói là ở bên nhau.
Lại nói, cái giới này tới tới lui lui nhiều như vậy, có bao nhiêu người có thể đi đến cuối cùng, nếu thật sự có thể phát triển tình cảm này, e rằng khi chia tay đối với việc kinh doanh của hai gia đình cũng không hề có lợi.
"Cậu thì sao?" Tạ Đình hỏi ngược lại:" Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào, thời gian cậu quen biết Lâm Miên cũng chưa được bao lâu, cậu muốn cùng em ấy vui đùa một chút?"
Hai chữ "vui đùa" của hắn nhắm thẳng vào trọng tâm, biểu đạt sự bất mãn của mình.
Lý Viên đương nhiên cũng nghe thấy, y không tức giận, thậm chí còn bình tĩnh thừa nhận:" Đúng là tôi muốn cùng Lâm Miên thử xem một chút, thẳng thắn mà nói, cậu ấy rất hợp với khẩu vị của tôi."
Ánh mắt Tạ Đình bắn ra một tia ác liệt:" Cậu đừng trêu chọc em ấy."
Lý Viên thờ ơ nhún nhún vai, sau một phút mới nghiêm mặt nói:" Cậu muốn nói là tôi không có bao nhiêu tình cảm với Lâm Miên, chỉ là cậu ấy thật sự rất đáng yêu, bên cạnh tôi đúng lúc lại đang thiếu người..."
Tạ Đình lặng lẽ giúp Lâm Miên lau đi chút nước miếng dính bên khóe miệng, hắn làm động tác này không một chút ghét bỏ, thậm chí còn sợ kinh động đến Lâm Miên, động tác cố ý làm thật nhẹ.
Lý Viên nói tiếp:" Chơi đùa với cậu ấy rất thú vị, làm cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi có thêm chút sắc màu, nhưng nếu cậu thật sự có ý nghĩ kia, tôi cũng không cần mạo hiển chấp nhận mất đi một người bạn mà tiếp tục dây dưa."
Tạ Đình giương mắt nhìn Lý Viên chằm chằm, sau nửa ngày mới cất lên tiếng cảm ơn chan thành.
"Cảm ơn tôi làm gì." Lý Viên bật cười:" Tôi thấy cậu ấy cũng có ý với cậu, chỉ sợ Lâm Miên cái gì cũng không biết."
Lâm Miên luôn mang theo bộ dáng chuyện lớn bằng trời cũng coi thành chuyện nhỏ, tự nhận không có chút tình cảm nào với Tạ Đình, nhưng nếu cậu thật sự không có nửa phần tình cảm, cậu sẽ không đồng ý tiếp tục dây dưa không rõ với hắn như vậy
Ngốc đến đáng yêu, ngốc đến tiêu sái.
Tạ Đình nhìn Lâm Miên cụp mắt ngủ say, khóe môi cong cong, đương nhiên là hắn biết Lâm Miên có ý với hắn.
Hắn đẹp trai lại có tiền, Lâm Miên mà không thích hắn thì chắc là đầu có cậu có hố rồi.
Cảm giác tốt đẹp làm cho Tạ tổng bắt đầu đắc ý dào dạt.
....
Lâm Miên cảm giác mình vừa ngủ một giấc thật dài, cậu tự nhiên tỉnh dậy, khi mở mắt còn có chút dại ra. Trước mặt cậu là gương mặt đẹp trai của Tạ Đình gần trong gang tấc, hình như hắn đang cười, nụ cười kia, nói thể nào nhỉ, không hiểu sao lại khiến Lâm Miên cảm thấy rất ôn nhu.
Cậu không phải vẫn đang nằm mơ chứ.
Tạ Đình sờ sờ mặt cậu, nhu tình mật ý:" Tỉnh rồi à?"
Lâm Miên rốt cuộc cũng nhớ ra mình đang trên đường đi xem mặt trời mọc, mà bầu trời ngoài cửa sổ đã sánh hẳn rồi, ánh sáng yếu ớt xuyên qua lớp cửa kính nhảy nhót trên người cậu, rất ấm áp. Lâm Miên loạt soạt ngồi thẳng người, thiếu chút nữa là bị đụng đầu, cậu nhìn trái nhìn phải, trong xe chỉ có Tạ Đình, còn Lý Viên đã không thấy tăm hơi, không khỏi nghi hoặc:" Chúng ta đang ở đâu vậy, sao không gọi tôi dậy, Lý Viên đâu rồi?"
Tạ Đình nghe Lâm Miên vừa tỉnh dậy đã vội tìm Lý Viên, trong lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng nghĩ tới mình mới là người thắng cuộc, tâm tình lại tốt hơn ôm chầm lấy eo Lâm Miên, giữ cậu thật chặt, trong giọng nói mang theo sung sướng không thể diễn tả:" Y đi rồi."
"Đi? Đi đâu? Không phải muốn cùng nhau xem mặt trời mọc sao?"
Ai muốn cùng nhau xem chứ! Tạ Đình giận không có chỗ phát tiết, vùi mặt vào cổ Lâm Miên hút mạnh một cái, giống như đang hút mèo, cực kỳ thỏa mãn:" Đừng nhìn nữa, nhìn anh chưa đủ sao?"
Lâm Miên nổi cả da gà run run mấy cái, đẩy đẩy Tạ Đình, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:" Anh... Không sao chứ?"
Thật ra cậu muốn hỏi, có phải lúc cậu ngủ có ai đập vào đầu Tạ Đình không, sao cậu vừa tỉnh dậy tính cách của năm thay đổi thành thế này?
Tạ Đình cười đến lồng ngực cũng phập phồng, liên tiếp hôn lên mặt Lâm Miên, gọi tên cậu:" Miên Miên."
Lâm Miên không hiểu sao mà nháy mắt mấy cái, giọng điệu của Tạ Đình quá mức ôn nhu, làm cho tim cậu run rẩy.
"Thật sự rất thích em." Tạ Đình nâng mặt cậu lên, cười ấm áp như gió xuân:" Em cũng thích anh được không?"
Tim Lâm Miên đập thình thịch, đối mặt với lời tỏ tình đột ngột của Tạ Đình cậu hiển nhiên không thể chống đỡ, ấp úng mãi không nói ra được nửa câu:" Cái, cái gì?"
Tạ Đình chặn môi cậu lại, trong ánh triều dương, trong khoang xe ô tô, trong tình yêu của hắn, hôn môi Lâm Miên.
Không có gì, chỉ là đơn thuần muốn nói cho em biết, rất thích em, rất thích em.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện