"Chúc mừng tân nhân*, chúc mừng tân nhân, chúc hai vị tân nhân trăm năm hảo hợp, ân ân ái ái, vĩnh viễn không chia cách ~~" Hỉ nương vừa thấy buổi lễ kết thúc, lập tức đến đòi hỉ.
*Tân nhân: cô dâu, chú rể (thường chỉ cô dâu)
Tiểu Nghệ là thiếp thân thị nữ, đương nhiên ở bên cạnh chủ nhân, vì chủ tử làm chuyện thuộc bổn phận. Lập tức phát tiền mừng.
Ta cùng Tang tiểu thư sóng vai mà đi, Tang lão gia phía trước dẫn đường, nhất nhất ở trước mỗi bàn giới thiệu.
"Lạc Dục." Tang tiểu thư nhẹ nhàng kêu tiếng.
"Hả?" Ta có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.
"Có thể trực tiếp gọi ta Lạc Vũ hay không." Tang Lạc Vũ mềm mại nói, nói xong, quay mặt đỏ bừng.
Ta hơi quay mặt đi, nhẹ nhàng nói: "Lạc... Lạc Vũ."
"Ân." Tang Lạc Vũ lúc này cực kỳ giống như trẻ con được ăn kẹo, cười đến ngây thơ chất phác, nhất thời chói lóa đến Thương Lạc Dục hoa cả mắt.
Một đôi tân nhân, được Tang lão gia hướng dẫn đi, từng cái đối với mỗi chỗ ngồi đều kính rượu. Về tới bàn chính, Thương Lạc Dục chợt phát hiện, chỗ này chỉ có cha nuôi nghĩa mẫu, còn có Tang lão gia, Gia Trấp còn có... Nữ tử kia.
Chờ Tang lão gia ngồi xuống, ta mới cùng Tang Lạc Vũ cùng nhau ngồi xuống, nhìn một bàn này, cũng đều là người một nhà.
"Tiểu Dục à ~" Cha nuôi cầm bầu rượu lại đây, ta vội vàng chuyển chén rượu qua.
"Hả?" Cảm ơn cha nuôi rồi nhấp một ngụm, đáp một tiếng.
"Mới vắng mặt mấy tháng, sẽ không nghĩ tới ngươi cứ như vậy đưa gả đi!" Cha nuôi một bộ cảm khái nói. "Sau này con chính là người Tang phủ, cũng phải về nhìn chúng ta nha, đặc biệt là Diệp Tử nha, vô cùng ồn ào."
Gia Trấp vừa nghe, mặc kệ, đáng nhẽ ra Dạ Quả nhà mình ở bên đành phải thẹn thùng ngồi, lại nghe cha mình nói như vậy, lập tức phản kích: "Con gái của người ta hiện tại chính là tiểu thư khuê các, náo loạn chỗ nào."
"Đúng vậy nha đúng vậy nha, Diệp Tử của chúng ta cũng là tiểu thư khuê các, nên lập gia đình." Nghĩa mẫu không do dự cười trêu nói.
"Cái... Cái gì lấy chồng á! Ta mới không lập gia đình!" Gia Trấp nóng giận nói.
"Ngươi không lập gia đình, không làm khó được còn muốn cưới người ta à?" Nghĩa mẫu cười nói.
"Ừ..." Gia Trấp nhẹ nhàng đáp lại. Sau đó ở trước mặt mọi người, nắm tay nữ tử kia, nhẹ nhàng nói: "Ta cưới nàng..."
"Phụt!" Nghĩa mẫu hiển nhiên bị dọa đến đứng dậy, lập tức đem nước trà trong miệng mình phun đầy mặt con gái...
"Nương ~~" Gia Trấp u oán liếc nhìn mẫu thân, liền bị nữ tử kia nhẹ nhàng lôi người qua, cầm lấy khăn lụa lau.
Ta có chút kinh ngạc với can đảm của Gia Trấp, có điều đối với hai người bọn họ về chút chuyện hư hỏng kia đã sớm biết. Chỉ là không nghĩ tới Gia Trấp lại sẽ nói ra, xem ra ở cái thế giới này thật không bình thường.
"Diệp Tử à ~~" Nghĩa mẫu lúng túng lau chùi sạch, tiếp tục nói: "Không phải nương không chịu, chỉ là ~~Ngươi có khả năng nuôi con dâu sao?" Trong mắt nghĩa mẫu đều tràn ngập ngươi không thể.
Như thế rất tốt, Gia Trấp một mặt hồng nhạt. Không biết là do tức giận hay đỏ mặt.
"Không có chuyện gì, con gái, con còn có cha, cha dạy con đảo ấm sắc thuốc, cũng có thể no ấm." Cha nuôi không chút do dự cho con gái mình chỗ dựa.
"Tự nàng? Phu quân ~~ ngươi đánh giá rất cao năng lực của con gái ngươi, ngươi cho rằng là con gái nuôi của ngươi sao, rất thông minh sao ~~" Nghĩa mẫu tiếp tục thêm dầu vào lửa.
"Nương, con gái người cũng cực kỳ thông minh, bằng không làm sao mang đến cho người một cô con dâu mỹ lệ hiền lành chứ?" Gia Trấp dưới sự dỗ dành nhẹ nhàng của Dạ Quả nhà mình, lập tức tốt lên, thốt lên.
"À, còn chưa giới thiệu cho thông gia đây. Diệp Tử, hảo hảo giới thiệu." Cha nuôi cười nói, hiển nhiên chuyện này đối với thái độ đã qua mặt cha mẹ rồi.
Nữ tử kia tự nhiên hào phóng đứng lên, khẽ khom người tiện nói: "Tang lão gia hảo, Thương Lạc Dục hảo, ta tên Dạ Quả, chỉ dạy nhiều hơn."
"Hảo hảo hảo, Diệp y, à không, là thông gia rồi. Thông gia, con dâu của con gái ngươi thật không tệ." Tang lão gia cười nói.
"Đâu phải đâu phải, đó là phúc phận của khuê nữ." Cha nuôi cũng cười nói.
"...." Hai lão đánh thái cực tới...
Tang Lạc Vũ mỉm cười gật đầu, ta thì