Tú Cầu Bất Đường Hoàng

Không Bệnh


trước sau

Advertisement

Trong phòng có một người bệnh nặng đang không ngừng ho khan, ta để ý tới gian phòng này rất hào hoa phong phú, nói vậy chính là phòng chủ nhân. Vừa nghe cô gái kia nói, nói vậy người ho khan lúc nãy chắc là v Tang gia kia.

Ngược lại thì ta rất tò mò, ở cổ đại, có thể có cái bệnh nan y gì đây, nhiều nhất là không có những trang bị kỹ thuật kia thôi. Không giống như hiện đại, bệnh nhà giàu thì nhiều hơn. Ha ha, đây cũng là một bệnh nhà giàu đi.

"Khụ khụ, là, khụ khụ, Diệp y sao?" Nghe giọng nói xác thực là cái bệnh đã lâu.

"Đúng đúng! Tang gia, ta tới thăm ngươi." Cha nuôi rất kích động bước nhanh đi vào.

Ta cũng đi theo vào đằng sau bức bình phong, ta thấy cha nuôi sắc mặt nghiêm trọng ấn một người bệnh trạng lại. Người kia không ngừng ho khan, nhìn bộ dạng, chỉ là có chút ốm yếu thôi. Sao lại nghe bọn họ nói là mắc bệnh nan y.

Chỉ thấy vẻ mặt của cha nuôi càng ngày càng không tốt, còn nhìn thấy vài giọt mồ hôi lướt qua gò má, nhỏ xuống ở trên trường sam.

"Khụ khụ, Diệp y, ta biết thân thể của mình, ngươi không cần như thế, khụ khụ, khai phó dược, để ta quên hết tất cả mọi chuyện đi." Tang gia trong mắt hiền lành nhìn cha nuôi.

"Không! Tang gia, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta có thể không quan tâm với ngươi đây? Ta không làm được, để ta hảo hảo nhìn một chút, nhất định có thể." Cha nuôi kích động bắt tay Tang

Advertisement
gia.

"Không, khụ khụ, không cần, khụ khụ..." Sau khi Tang gia ho khan một trận, cuối cùng ta nhìn thấy hắn ho ra máu nữa.

Sau đó cha nuôi vẫn mở hộp đựng thuốc dưỡng thân tử cho Tang gia ăn, có điều cũng không có bất kỳ hiệu quả gì. Nữ tử lệ mục nhìn Tang gia, không nói một tiếng, mà trong mắt cha nuôi cũng rưng rưng.

Không đúng, ta vẫn nhìn. Này Tang rốt cuộc là bị bệnh gì, lại có thể lấy sinh mệnh ra đánh đổi? Ta càng nghĩ càng không hiểu, cuối cùng, thật sự là nhìn không được cảnh tượng này, đành phải tự mình tìm tòi nghiên cứu một phen.

"Có thể hay không để ta thử một lần?" Ta một mực cung kính nói.

"Không, Tiểu Dục, bệnh này chẳng biết vì sao bệnh." Cha nuôi có chút run rẩy nói.

"Không, để cho nàng thử một lần đi." Nữ tử kia liếc mắt nhìn ngủ mê man Tang gia, nhắm mắt lại, hung hăng nói.

Ta nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, nói vậy nàng dự định để ta làm ngựa chết cứu ngựa sống rồi. Quên đi, ta cũng không có tính toán gì, chữa bệnh là quan trọng nhất. Chỉ là nữ tử kia biểu hiện rất giống người nào đó.

Tam Nương à....

Ta nhẹ nhàng giơ tay ấn ấn mạch đập Tang gia, rất bình thường. Lại kiểm tra một phen, lại sử dụng vọng, văn, vấn, khiết*. Sau đó, nhận được kết quả là, không bệnh!!!

* Vọng văn vấn khiết, tứ chẩn: Là bốn phương pháp chữa bệnh của đông y, nhìn nghe hỏi sờ, là tứ chẩn.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện