Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Chương 129: Phiên ngoại 4


trước sau

Advertisement


(Editor: Cái này nguyên gốc là 5 nhưng mình sẽ đảo lên trông cho hợp lí hơn.)
Lại nói từ sau khi tứ cầm thú cưới được tứ hoa khôi mà bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn của các nàng.
Nói là hạnh phúc, khẳng định là đúng.
Như hoa mĩ quyên (hôn nhân rất tốt), mỹ nhân nặng tình, thì còn là con chuột ngã vào chĩnh gạo, nên cười to nên chè chén, từ nay về sau trở thành con chuột béo bị chĩnh gạo bắt giữ, không chạy thoát được.
Nếu nói thành hôn xong có chỗ nào không tốt thì chính là tứ hoa khôi rất hung hãn, thủ đoạn chỉnh người ùn ùn, chỉ cần tứ cầm thú có một chút hoặc là nửa điểm dấu hiệu bên ngoài thì trực tiếp bóp chết trong nôi, thuận tiện áp trên hết lần này đến lần khác, vì thế thế giới khá thanh tĩnh.
Nhưng tứ cầm thú vốn không phải là người sống an phận, sao có thể khuất phục như vậy! Cho nên, đấu trí so dũng khí cùng tứ hoa khôi là tuyệt đối không thể buông tha, có thể nói đây coi như là tình thú hàng đầu sau hôn nhân.
- Lâu đệ, ngươi nói xem, chúng ta có nên vào xem hay không? - Hoa Chi Phá chỉ vào Phẩm Hương Các rực rỡ sắc màu phía sau nói - Nhớ năm đó Vô Thương muội muội bằng một khúc tỳ bà xâm nhập vào lòng người, mấy người chúng ta thẳng sống lưng làm chỗ dựa cho các nương tử, nay ngẫm lại không thôi thổn thức!
Phong Chi Lâu cũng rất cảm khái gật gật đầu:
- Thật ra ta rất muốn đi, đáng tiếc Triều Triều nhà ta không cho! Uống hoa tửu, đây là chuyện phấn chấn lòng người làm sao!
- Ta nói hai người các ngươi này, chân đều đã bước vào mà còn nói linh tinh! - Nguyệt Chi Loạn xoa xoa trán - Dù sao cũng không phải lần đầu tiên đến đây, còn giả thanh thuần cái gì.
Mặt Tuyết Chi Lạc căng thẳng, sắc mặt có chút không tốt:
- Này, hay là đừng đi đi? - Chỉ cần nghĩ tới thủ đoạn của Du Lăng, nàng liền lạnh cả người một trận!
- Xì, Lạc nhi, sợ gì, không phản kháng trong áp bức thì diệt vong trong áp bức, chúng ta cũng không phải đến chơi bời, chẳng qua là uống chút rượu nhìn ngắm mỹ nhân thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục - Hoa Chi Phá và Phong Chi Lâu đè nặng hai cánh tay Tuyết Chi Lạc, chuẩn bị tha nàng đi vào.
- Đúng vậy đúng vậy, chúng ta càng sợ các nàng thì các nàng càng kiêu ngạo, dù sao thì cũng quen rồi, trở về nhiều lắm là quỳ ván giặt quần áo, sợ gì! - Phong Chi Lâu đã lâu ngày thành quen, Vị Triều nhà nàng so sánh với lão bà của mấy người kia ôn nhu hơn rất nhiều, ngay cả lão đại cũng không sợ thì mình sợ cái gì!
Nguyệt Chi Loạn toát mồ hôi một phen vì ba tên kia, loại chuyện thoát ly quần chúng thế này là nàng không làm được, cho nên cũng đi theo vào.
- Ôi, đây không phải là bốn công tử Phong Hoa Tuyết Nguyệt sao? Sao bốn vị công tử lại tới loại địa phương nhỏ này của chúng ta, chẳng lẽ tứ hoa khôi không thỏa mãn được các ngươi sao? - Tú bà còn nhớ rõ nhục nhã năm đó, miệng cũng không lưu tình.
- Tú bà, nhiều ngày không thấy, ngươi đã già - Hoa Chi Phá lắc đầu nói.
- Đâu chỉ là già, ngay cả nếp nhăn cũng không che được nữa! - Phong Chi Lâu nói tiếp.
- Tú bà, bôi nhiều bột mì chút đi - Nguyệt Chi Loạn vỗ vỗ bả vai tú bà, nửa đáng tiếc nửa vui sướng khi người gặp họa nói.
- Đừng nói là bột mì, nếp nhăn này tương hồ (hồ dán từ tinh bột) cũng không che được đâu! - Tuyết Chi Lạc không cam lòng bị tụt lại, tiếp tục nói.
- Ngươi... các ngươi... - Tú bà coi như là người có kiến thức rộng rãi và khéo léo, nhưng gặp tứ cầm thú này vốn chưa từng thắng qua, lần trước bị lão bản hung hăng mắng một chút, nàng đúc rút kinh nghiệm xương máu, quyết định nhìn thấy tứ chích này liền đi đường vòng, đáng tiếc hôm nay nhìn thấy bọn họ nhất thời không khống chế được lại xông lên chế nhạo, thật đúng là tự tìm khổ - Được được được, bốn vị công tử, hôm nay là muốn tìm cô nương sao?
- Tìm cho mấy anh một nhã gian thanh tĩnh, bày đồ ăn ngon lên bàn, không cần cô nương - Phong Chi Lâu lấy ra từ trong lòng một thỏi bạc ném cho tú bà - Hôm nay Phong thiếu gia ta mời khách, lão đại, Loạn Loạn, Lạc nhi, chúng ta đi.
Dưới chỉ dẫn của tú bà, đến một gian sương phòng có chút lịch sự tao nhã, bốn người ngồi vào chỗ của mình, không đến một lát, rượu và thức ăn liền đặt trên bàn.
- Lâu đệ, Vị Triều nhà ngươi lại cho ngươi tiền tiêu vặt? - Hoa Chi Phá lấm la lấm lét nhìn túi áo ngực không tính rộng lớn của Lâu đệ - Nàng cho ngươi bao nhiêu?
- Hừ, cho ta tiền tiêu vặt cái gì, chút tiền tiêu vặt nàng cho còn không đủ cho ta xỉa răng - Phong Chi Lâu khoát tay - Bạc này là ta dựa vào đầu óc của mình mà kiếm được.
- Ha ha, Lâu, răng của ngươi hình như cũng hơi bị to lỗ - Nguyệt Chi Loạn uống một chén rượu nói - Kiếm thế nào, nói nghe một chút.
- Xì, cái này còn không đơn giản sao, đan dược chế tác của Triều Triều nhà ta trong tủ có nhiều, ta tùy tiện lấy mấy bình đem bán, đây không phải là tiền... - Ừm...thịt ba chỉ của Phẩm Hương Các này không tồi, béo mà không ngấy, tinh lọc mà không chín quá, ăn ngon.
Tuyết Chi Lạc trừng lớn con mắt, bật ngón cái vừa giống khích lệ vừa giống chế nhạo:
- Lâu đệ, ngươi là nhân tài! Nếu Vị Triều nhà ngươi mà biết thì không thể không xé xác ngươi.
- Tình yêu thành phải quý, giá đan dược rất cao, nếu vì chuyện tiền tài, hai bên đều cần bỏ! - Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng đối với Vị Triều thì nàng thật đúng là không dám bỏ, chỉ tại trước mặt ba người này kiếm cái mặt mũi phu quân, bình dược trong tủ nhiều như vậy, thiếu mấy bình sao Vị Triều biết được.
Bốn người vui chơi giải trí, nói chuyện phiếm trêu ghẹo nhau như nhớ lại thời độc thân.
- Phong công tử, ta rất nhớ ngươi...
- Hoa công tử, sao giờ ngươi mới đến vậy, có nhớ Diễm Diễm ta không...
- Tuyết công tử, nhiều ngày không thấy, ngươi càng ngày càng tuấn lãng...
- Nguyệt công tử, người nhẫn tâm này, hôm nay mới đến nhìn ta...
Shit! Tình huống gì đây! Bốn người còn chưa kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì thì các tỷ muội kia đã đẩy cửa nhào vào lòng các nàng, chu môi đỏ mọng nhắm thẳng vào mặt mọi người mà hôn tới.
- Này này này, các ngươi làm gì vậy! - Hoa Chi Phá bị dọa không nhẹ, nhanh chóng đứng lên - Ai cho các ngươi vào!
- Đúng vậy đúng vậy, ngươi đừng chui vào lòng ta, ngươi đó ngươi làm gì vậy hả! - Phong Chi Lâu cũng bị choáng váng - Loạn nhi cứu ta!
Nguyệt Chi Loạn trốn tránh tiểu thư chết tiệt đang nhìn chằm chằm mình, đáp lời:
- Bản thân anh còn chưa xong cứu ngươi thế nào đây!
- Ngươi còn tiếp tục sờ loạn, cẩn thận ta ra tay ngắt hoa - Mặt Tuyết Chi Lạc trắng dã, hoảng sợ nhìn bốn phía - Ta có dự cảm không tốt.
Bốn người nhìn nhau, sau lưng dâng lên cảm giác lạnh cả người. Quả nhiên, bốn vị tuyệt đại giai nhân xuất hiện ở cửa, đáng tiếc sắc mặt giai nhân thập phần khó coi.
- Ta nói mà, bảo sao sáng sớm không thấy người, thì ra ở trong này uống hoa tửu! -Ly Tuyệt đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Chi Loạn - Ngươi lại còn chơi trốn tìm cùng nàng ta!
- Tiểu Tuyệt Nhi, ta thề với trời ta không có! - Nguyệt Chi Loạn sắp khóc - Ta thật oan uổng.
- Oan uổng? Hay cho oan uổng, hôm nay ta liền oan uổng ngươi triệt để! - Ly Tuyệt lắc lắc lỗ tai Nguyệt Chi Loạn kéo nàng đi.
- Á đau...Tiểu Tuyệt Nhi...mau buông tay...lỗ tai ta sắp đứt.
Ba người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Nguyệt Chi Loạn bị áp giải về, chỉ cảm thấy mây đen tráo đỉnh.
- Triều Triều, ngươi tin ta đi, ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với ngươi! - Phong Chi Lâu thập phần chân chó ôm cánh tay Vị Triều, quyết không buông tay.
- Phải không? Nhưng ta phát hiện ra tủ của ta hình như thiếu rất nhiều thứ không nên thiếu, thì ra là ngươi bán nó rồi đến nơi này tiêu sao! - Vị Triều ngoài cười nhưng trong không cười nói - Ngươi tiếp tục đi - Bỏ tên Lâu ra, không quay đầu, tiêu sái đi.
- Triều Triều, ngươi chờ ta với, ta có thể giải thích... - Phong Chi Lâu vội vàng đuổi theo, sao còn quản được chuyện người khác.
-Du Lăng, ngươi sẽ không tin, đúng không - Tuyết Chi Lạc sống chết muốn giãy ra khỏi tay tỷ muội, đáng tiếc tay thật sự bị nắm rất chặt không thoát ra nổi.
- Đúng vậy, ta sao có thể tin tưởng đây? - Du Lăng cười dị thường đẹp - Ta tin tưởng mắt của Lạc Nhân, ngươi sao lại tìm loại dong chi tục phấn (tầm thường, thô tục) này? - Đi tới phía trước, giúp Tuyết Chi Lạc sửa lại vạt áo dưới ánh mắt không thể tin của nàng - Nhưng mà, ta không tin nhân phẩm của ngươi... - Nắm lấy vạt áo của nàng - Theo ta thấy, ba ngày không đánh dỡ ngói nhà trên, hôm nay chúng ta tiếp tục luận bàn cho ngươi biết đại giới bên ngoài.
Cái mặt trắng của Tuyết Chi Lạc lập tức chuyện đỏ, không đợi nàng kịp mở miệng đã bị Du Lăng túm áo đi ra cửa.
- Nhanh chóng biến đi, đều cút ra ngoài cho ta! - Hoa Chi Phá nuốt nước miếng, trộm liếc mắt về Niệm Khanh vẫn không nói một lời, quát.
- Hoa công tử, ngài còn chưa trả thù lao đâu!
- Đúng vậy đúng vậy.
- Thế nào, chẳng lẽ ngài định ăn không sao?
- Hoa công tử, nơi này không phải là Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu của các ngươi!
Ta... con bà nó, con mẹ nó, rốt cuộc là ai hãm hại chúng ta! Áp lực đỉnh điểm, Hoa Chi Phá lấy ra ngân phiếu:
- Đi đi đi, cầm tự phân, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa! - Không trả tiền các nàng tuyệt đối không đi, nếu các nàng không đi, Niệm Khanh phỏng chừng cũng sẽ không nói chuyện, ta sẽ chết thảm hại hơn.
Rõ ràng cái gì ta cũng chưa làm, đây quả thực là mất nhiều máu! Tiền tiêu vặt hàng tháng của ta...rơi lệ.
Tỷ muội cầm tiền rồi đi rất nhanh, trong phòng chỉ còn hai người Hoa Chi Phá và Niệm Khanh.
- Khanh Khanh, sao ngươi đến đây?
- Chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta đến?
- Không phải không phải, ta chỉ cảm thấy kỳ quái thôi, ngươi phải tin ta, tấm lòng của ta đối với ngươi trời đất chứng giám, chúng ta tuyệt đối không kêu tiểu thư đến bồi, là các nàng đột nhiên vào, chúng ta cũng không biết sao lại thế.
- Ta biết.
- Hả? - Hoa Chi Phá sửng sốt một chút, có chút không rõ.
- Ngu ngốc, ngươi không biết tú bà Phẩm Hương Các tính kế các ngươi sao? - Nhìn nàng chỉ biết ngây ngốc, tiếp tục nói - Nàng phái tiểu tư đến truyền tin, ý tứ ngươi biết mà.
- Cái gì? Lão tặc bà kia! - Hoa Chi Phá nghe xong Niệm Khanh nói thì giác ngộ hoàn toàn, lập tức nghĩ thông thủ đoạn trong đó - Đây là nàng ta trả thù!
Niệm Khanh cười cười không nói gì, vuốt ve túi mặt mềm mại của Hoa Chi Phá, dùng sức kéo một phát:
- Ta mặc kệ có phải là nàng ta trả thù hay không, nhưng ngươi cư nhiên đem bạc ta đưa ngươi cho mấy tỷ muội kia, sao, tiền ta đưa cho ngươi là dùng để dưỡng vợ bé sao!
- Oa oa oa... Khanh Khanh, ta sai rồi, tuyệt đối không có lần sau, ngươi tha thứ cho ta đi...
- Ngươi còn muốn có lần sau?
- Không có! Tuyệt đối không có!
- Nếu để ta biết ngươi đem tiền ta đưa cho ngươi dùng trên người nữ nhân khác, ta liền chặt ngón tay ngươi, cho ngươi làm thụ cả đời!
Ngôn ngữ mới hung hãn làm sao!
Bất luận tứ cầm thú nhảy nhót thế nào thì luôn không trốn khỏi ma chưởng của tứ hoa khôi. Đây là cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện