Tú Ái

Chương 64: Ký ức bị lãng quên


trước sau

Advertisement

Bức màn nặng nề che ánh sáng, Dương Hi nằm trong lòng Giang Bình, vẻ mặt nàng mệt mỏi, lại mở to hai mắt vô thần:"Bình biết không? Em kỳ thật cũng là hung thủ giết người."

"Tôi chỉ biết, em là Dương Hi, là người yêu của tôi." Giang Bình ôm nàng không ngừng vuốt ve lưng của nàng, hôm nay nghe được mọi việc từ miệng Dương Hi là chuyện ngoài ý vô cùng lớn của Giang Bình. Nghĩ lại, hai năm này, trên lưng Dương Hi không chỉ đeo nỗi thống khổ từ cái chết của Sở An, mà thật sâu dưới đáy lòng còn cất giấu gánh nặng mình là người đã giết Lương Thấm.

"Sở An đã chết, em bất lực, em tận mắt nhìn thấy chị ấy trút hơi thở cuối cùng. Em cái gì cũng không làm được. Em thật vô dụng." Thanh âm Dương Hi nhẹ nhàng, đã có chút mất ý thức.

"Đây không phải lỗi của em, chuyện này, hoàn toàn không liên quan đến em." Giang Bình nâng tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Dương Hi.

"Nếu không phải tại em, Lương Thấm sao lại muốn giết chị ấy? Không phải sao?" Thanh âm vốn bình tĩnh của Dương Hi đột nhiên bắt đầu cất cao, dường như một câu vừa rồi của Giang Bình vừa vặn chạm đến điểm mấu chốt của nàng. Tiếng thét cuồng loạn phá tan yếu hầu của nàng:"Hoàn toàn đều bởi vì em, bởi vì em, chị ấy mới bị mất đi sinh mạng khi còn rất trẻ, vì em, chị ấy mới chết thê thảm như vậy, sao lại không liên quan đến em chứ?" Dương Hi bắt đầu giãy dụa.

Giang Bình gắt gao ôm nàng, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, dùng ngữ điệu bình thản đặc thù nói bên tai nàng:"Yêu một người cũng không sai, ai cũng không thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Sở An ra đi, em hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm, Hi nhi, bình tĩnh, nghe tôi nói, tình yêu là buổi tiệc đáng tận hưởng nhất trong cuộc đời, một khi gặp được người mình yêu, sẽ cố gắng đến gần nhau, đây là điều mỗi người đều phải làm. Bởi vì, chúng ta đều hướng tới cái tốt đẹp, chúng ta đều cần tình yêu. Vì vậy em không sai. Tất cả đều không liên quan đến em. Em là người bị hại, bởi vì em mất đi người yêu. Hi nhi, không có ai sẽ trách cứ em, Sở An sẽ không, em cũng không nên tự trách mình."

Ngữ điệu trầm thấp, làm cho người ta thả lỏng, càng dần chìm sâu vào cơn mệt mỏi. Tay đang nắm chặt của Dương Hi dần dần buông lỏng, ánh mắt vốn đang mở to cũng chậm rãi hạ mí mắt:"Hơn nữa em là hung thủ giết người. Bình biết không? Kỳ thật em cũng rất sợ hãi, nhưng em vẫn phải giết hắn, hắn chết bên cạnh em, cả người đầy máu, máu của hắn chảy dưới chân em, chảy ra bên ngoài xe, ánh mặt trời rất mãnh liệt....máu tươi dần dần biến thành màu đen, dần dần khô cạn....Em tận mắt nhìn người em muốn giết từ từ chết đi, em tận mắt thấy hắn nhìn em, ánh mắt đó rất đáng sợ......"

"Em nhất định phải giết hắn, hắn là hung thủ, hắn tước đoạt tình yêu của em, hắn giết người yêu của em. Em nhất định phải giết hắn, cho dù em trở thành hung thủ giết người thì em cũng không tiếc, cho dù em cùng hắn chết cũng cam tâm tình nguyện. Em phải báo thù......" Thanh âm mỏi mệt của Dương Hi lại trở nên sắc bén.

"Hi nhi, tôi đã biết, yên tâm, không sao nữa, tất cả đều đã qua, tôi ở bên cạnh em, không sao nữa. Hi nhi, đừng sợ gì cả, đừng nghĩ gì nữa, em ở trong lòng tôi, không có gì có thể khiến em lo lắng, thả lỏng......"

Thanh âm sắc bén của Dương Hi dần dần chìm xuống. Lý trí từ từ trở về, nàng dừng lại tất cả động tác, mà Giang Bình thì ôm nàng, không ngừng vuốt ve.

Khi nàng kích động lúc nãy, Giang Bình đã thấy được chuyện quá khứ hai năm qua đã cắm rễ thật sâu trong lòng nàng, mang đến cho nàng thương tổn trầm trọng, không thể quên đi, không thể thoát khỏi, nỗi đau này cứ quấn chặt lấy nàng, Dương Hi si tình vì người yêu ra đi mà đau khổ, vì tội ác của Lương Thấm mà làm nàng hận thấu xương, nàng vì ôm nhau cùng chết mà dựng lên một màn tai nạn xe, báo thù cho người yêu, lại vì sự lương thiện đơn thuần của mình mà lâm vào ác mộng mang tội giết người.

Nàng vẫn không thể thoát khỏi. Đối với nàng mà nói, giết Lương Thấm là việc nàng nhất định phải làm. Bởi vì Lương Thấm tuy rằng là hung thủ, lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Nhưng nàng lại tự dựng lên bức tường phong bế trong lòng mình, không thể nhắc đến chuyện tình yêu, không muốn nói về quá khứ, chôn sâu dưới đáy lòng là tội lỗi và luyến tiếc đối với Sở An, là sợ hãi và bất an đối với việc đã giết Lương Thấm.

"Bình biết không? Em phải làm như vậy, mới có thể đối mặt với Sở An, đối mặt với chính bản thân em, nếu không em sống là dày vò, chết đi thì cũng không còn mặt mũi để gặp Sở An. Em phải làm như vậy. Cho dù em biết, nếu em không chết, như vậy cả đời này, em đều đeo trên lưng tội ác là hung thủ giết người, cho dù người khác không biết, nhưng ở trong lòng em, em sẽ vẫn nhớ rõ, nhớ rõ từng chi tiết chuyện mà em đã làm, nhớ rõ bộ dáng khi chết của hắn, em vĩnh viễn không thể quên thân thể biến dạng của Sở An, cùng với máu tươi đầy mặt, em cũng vĩnh viễn không thể quên, ánh mắt hoảng sợ và xương ngực vỡ nát của Lương Thấm, không thể quên hai ngày đó đều là ngày ánh nắng chói chang giống nhau, một bãi máu tươi đã khô cạn, cùng với tội ác của em." Dương Hi khôi phục vẻ bình tĩnh, khóe môi vươn lên một nụ cười khổ, khóe mắt lại nhỏ ra từng giọt nước mắt.

Giang Bình buông Dương Hi ra, để cho nàng tựa vào đầu giường, sau đó ngồi đối diện nàng, nắm hai tay Dương Hi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng. Dương Hi nhìn lại Giang Bình, ánh mắt thâm thúy của cô, giống như hồ sâu, nơi đó dường như mê hoặc lòng người làm cho người ta không tự chủ được bản thân:"Giang Bình, làm gì vậy?"

Giang Bình hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của Dương Hi, ánh mắt đen láy như màn đêm tràn đầy sự ưu tĩnh mà không ai hiểu được:"Hi nhi, có muốn quên những chuyện đó không?"

Dương Hi gật đầu:"Đương nhiên muốn, nếu có thể quên......vậy thật tốt......"

Ngữ điệu Giang Bình nhẹ nhàng thay đổi, ánh mắt lại như trước gắt gao nhìn Dương Hi:"Như vậy Hi nhi......quên hắn......tất cả những chuyện này đều chưa từng xảy ra......"

Dương Hi cảm thấy ngữ điệu của Giang Bình làm người ta mệt mỏi, nhưng ý thức của nàng vẫn còn rất tỉnh táo:"Bình muốn dùng phương pháp thôi miên làm em quên đi sao?" Tuy rằng Dương Hi đối với tâm lý học cũng không hiểu biết, nhưng
Advertisement
nàng biết tâm lý học là ngành học rất kỳ lạ, nó có ứng dụng huyền diệu. Thôi miên, làm cho người ta quên đi cũng không phải là chuyện không thể thực hiện.

Giang Bình không hề động đậy, thanh âm vẫn như trước:"Đúng vậy, quên hắn đi, được không? Vì chúng ta đều biết, Lương Thấm đáng chết, hắn chết là trừng phạt đúng tội, nhưng hắn chết lại trở thành ác mộng mà em không thể thoát khỏi, Hi nhi, em không có lỗi với bất luận kẻ nào, vì vậy, tôi hy vọng em sống vui vẻ, hạnh phúc, ở bên cạnh tôi, giống như thiên sứ, không có phiền não. Nếu em không thể quên đi đoạn quá khứ này, như vậy, để tôi giúp em, được không?"

"Nếu vậy, nói cho em biết, Bình có để ý việc em từng giết người hay không? Nếu em quên đi đoạn quá khứ này, vậy, Bình có để tâm việc em là hung thủ giết người hay không?" Dương Hi cảm thấy có chút mê muội, cảm giác mỏi mệt càng ngày càng nặng, nàng cần đáp án này, đây là người duy nhất trên đời biết mình giết Lương Thấm. Là người yêu của mình. Mình không sợ bị người ta bắt đưa lên tòa án, bởi vì bắt đầu từ giây phút Sở An chết đi, mình cũng đã không còn sợ cái chết, bắt đầu từ lúc Lương Thấm chết, mình cũng không còn sợ hình pháp. Tất cả mình đều có thể thản nhiên tiếp nhận. Mà hiện tại, mình để tâm duy nhất, chính là Giang Bình người yêu của mình, có còn yêu mình hay không sau khi đã biết tất cả mọi chuyện.

"Đứa ngốc, lòng tôi thương em, sao lại để tâm việc em đã giết tên ác ôn kia. Hắn vốn nên chết. Tôi chỉ để tâm vì sao hai năm trước tôi không đến bên cạnh em, cùng em đối mặt tất cả những chuyện này, áp lực của em, đều bị em một mình gánh vác, đau khổ của em, chỉ chất chứa trong lòng một mình em, thời gian hai năm, em phải vượt qua trong đau đớn dằn vặt. Hi nhi, tôi chỉ hối hận vì sao hai năm trước, tôi không đến bên cạnh em sau khi Sở An đã chết......như vậy tôi có thể cùng em vượt qua!"

Hai năm trước, mình chỉ biết chị thích Dương Hi, hai năm trước Dương Hi đột nhiên trốn hẳn trong nhà, hai năm trước, mẹ cũng qua đời, toàn bộ thế giới đều thay đổi, ở trong lòng mình thì lại hận người con gái tên Dương Hi này. Bởi vì tất cả đều tại cô ấy. Nhưng thật không ngờ, người con gái mình từng hận thấu xương thì ra luôn mang theo nhiều thống khổ như thế.

"Hai năm trước......Bình còn chưa biết em......" Trong thanh âm Dương Hi có chút tiếc nuối.

Giang Bình điều chỉnh tâm tình, tiếp tục thôi miên:"Nhưng mà nay, tôi ở ngay cạnh em. Hi nhi, bây giờ bắt đầu, phối hợp lời nói của tôi, được không? Đi theo tôi đi, tôi dẫn em đi tìm ánh sáng cùng hạnh phúc."

"Được." Dương Hi buông bỏ mọi chuyện, thuận theo lời Giang Bình làm cho tinh thần càng thêm mệt mỏi, một nửa lâm vào trạng thái mơ ngủ.

"Hi nhi, đi theo tôi......ánh mặt trời rất mãnh liệt, cùng nhau trở về nơi đã xảy ra tai nạn xe, em nhìn thấy không? Hi nhi, người đàn ông chết trên xe kia là ai?"

"Lương Thấm!".

"Em ở đâu?" Thanh âm Giang Bình mềm nhẹ.

"Em ở bên cạnh hắn, hắn đã chết......" Lông mi Dương Hi nhẹ nhàng kích động.

"Không, em sai rồi, bên cạnh hắn không có ai, hắn một mình lái xe, hắn uống rượu, em không ở bên cạnh hắn, em lái xe đi ngang qua, em nhìn thấy cảnh tai nạn xe, em chỉ là đi ngang qua, em cái gì cũng không biết, Lương Thấm bị tai nạn xe đã chết......" Thanh âm của Giang Bình giống như có ma lực chậm rãi truyền vào tai Dương Hi, sau đó tiến vào sâu trong bộ não của nàng.

"Hắn đã chết......em ở trong xe của em......em đi ngang qua......" Dương Hi vô ý thức nói.

"Đúng vậy......em đi ngang qua, em ở trong xe của em...... Hi nhi, theo tôi lặp lại những lời này được không?"

"Ánh mặt trời rất mạnh, em lái xe đi qua, nhìn thấy cảnh tai nạn xe, Lương Thấm đã chết, cảnh sát nói, hắn say rượu lái xe, quên cài dây an toàn......"

"Đúng vậy......Không xảy ra gì cả, em chỉ là lái xe đi ngang qua......Em nhìn thấy màn tai nạn xe kia, bác sĩ mặc áo trắng, cảnh sát mặc đồng phục, bọn họ bận việc xử lý, em xuống xe, xen lẫn trong đám người nhìn hiện trường, sau đó em bình thường rời khỏi.....Em không có làm gì cả, em cũng không trải qua gì cả......" Giang Bình nắm tay Dương Hi, ở bên tai nàng không ngừng lặp lại——đây là lần đầu tiên, Giang Bình sử dụng thuật thôi miên sâu như vậy đối với một người, làm cho nàng nhớ lại những ký ức đau đớn đó, sau đó quên đi.

Có lẽ sau khi nàng tỉnh lại, sẽ cảm thấy mình đã nằm mơ, ký ức đã từng khắc sâu trong đầu nàng sẽ trở nên mờ nhạt, biến đổi, rồi sau đó, nàng cuối cùng sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, có lẽ ngẫu nhiên sẽ có một cảnh tương tự gì đó làm cho trong đầu nàng hiện lên một ít tình tiết, nhưng nàng sẽ cho rằng đó là mình từng xem trên TV hoặc là trong phim, nàng sẽ cho rằng trí nhớ của mình có chút rối loạn.

Nàng sẽ đem lời nói của Giang Bình khắc vào trong đầu, hơn nữa còn lập thành một màn ký ức giả tưởng khác, nàng sẽ biết Lương Thấm đã chết rồi, nàng sẽ cho rằng mình quen người này, mà người này vì say mà gặp tai nạn xe tử vong, nàng chỉ nhớ rõ mình là một người qua đường đứng xem bên ngoài vòng cấm của cảnh sát.

Hô hấp bình tĩnh, thanh âm lặp lại của Dương Hi dần thấp xuống, rồi nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Giang Bình đỡ nàng để vào trong chăn, sau khi nhìn nàng thật lâu mới nhẹ nhàng cúi người hôn lên môi nàng:"Cám ơn em đã thay chị báo thù!"

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện