Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Anh khiến cô mất mặt


trước sau

Advertisement

Mọi người nhất thời im lặng. Đúng vậy, Lâm Mạc Huy không có quyền hạn này.

Lúc này, Hứa Thanh Mây lớn giọng nói: "Lời Lâm Mạc Huy nói chính là lời tôi nói. Ba mươi lăm tỷ, ngay tối nay tôi sẽ chuyển đi." "Ngoài ra, từ giờ trở đi, tiền lương của mỗi người sẽ tăng lên ba mươi phần trăm. Nhân viên nghiên cứu khoa học tăng gấp đôi” "Thanh Mây." Phương Như Nguyệt tức giận, đây không phải là tát vào mặt bà ta sao. "Mẹ." Hứa Thanh Mây thấp giọng nói: “Họ có thể ở lại, chính là sự ủng hộ lớn nhất cho con” "Công ty đã ký được một đơn hàng lớn như vậy mà lại không thưởng cho họ, thế chẳng phải là để lại điểm khúc mắc trong lòng nhân viên sao?" "Hơn nữa, chúng ta cũng phải để những người đã rời bỏ công ty nhìn xem việc họ lựa chọn rời đi là sai lầm lớn cỡ nào."

Phương Như Nguyệt nhớ tới việc mấy người đó đã ép buộc Hứa Thanh Mây phải từ chức, trong lòng liên tức giận. "Đúng vậy, phải khiến cho họ hối hận”

Phương Như Nguyệt nói. "Nhưng mà, con cũng không thể nghe lời Lâm Mạc Huy nói. Cậu ta là con rể đi ở nhờ nhà vợ, có quyền gì ở đây mà lên tiếng chứ?"

Hứa Đình Hùng khó chịu nói: “Chuyện này mà truyền ra ngoài còn khiến cho người ta nói rằng nhà họ Hứa chúng ta phép tắc không nghiêm."

Phương Như Nguyệt liên tục gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta có tư cách gì mà lên tiếng. Để tôi đuổi cậu ta đi." Hứa Đình Hùng khoát tay: “Bỏ đi, bây giờ ở đây có nhiều người như vậy, đừng khiến cho người ta cảm thấy chúng ta keo kt. Đế cậu ta tự ý một chút, sau khi trở về sẽ xử lý cậu ta sau."

Mấy nhà cung cấp vật liệu từ xa đã trông thấy mà thèm, ba nghìn tỷ đơn đặt hàng sẽ cần phải mua biết bao nhiêu nguyên vật liệu cơ chứ?

Năm đưoc đơn đặt hàng này, họ liền phát tài rồi. Mấy nhà cung cấp vật liệu đều chức mừng Hứa Thanh Mây. "Chủ tịch Mây, chúc mừng cô đã giành được đơn đặt hàng lớn như vậy. Cô yên tâm, vấn đề nguyên vật liệu, công ty chúng tôi sẽ tuyệt đối cung cấp kịp thời, sẽ không để ảnh hưởng đến quá trình sản xuất” Một thương nhân kinh doanh vật liệu vô ngực nói.

Hứa Thanh Mây cau mày. Mới vừa rồi chính mấy người thương nhân này còn bức bách cô, to mồm nói muốn tống cô vào tù. "Cảm ơn các vị, nhưng mà về vấn đề nguyên vật liệu sẽ không quấy rầy đến mọi người." Lâm Mạc Huy nói. "Tại sao?" Sắc mặt mấy tay thương nhân đột ngột biến đổi, vội vàng nói: “Chủ tịch Mây, chúng tôi hợp tác cùng quý công ty lâu như vậy, mọi người đều là chỗ quen biết. Bây giờ đột nhiên đổi sang nhà cung ứng vật liệu khác, liệu có phải không thích hợp lắm không?"

Lâm Mạc Huy nói: “Người mà các ông hợp tác là Hứa Khánh Quân, không phải Thanh Mây." "Hứa Khánh Quân có thể trả phí vật liệu nửa năm một lần, nhưng Hứa Thanh Mây lại không thể chậm trễ một ngày." "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng không cần hợp tác nữa."

Sắc mặt mấy tay thương nhân đều vô cùng khó coi. Nghĩ đến chuyện vừa rồi chèn ép Hứa Thanh Mây, mấy người họ thật muốn tát cho mình một cái.

Ai có thể tưởng tượng được, thể nhưng Hứa Thanh Mây có thể ký được nhiều hợp đồng như vậy. Nếu sớm biết như thế, họ lại chả muốn tôn Hứa Thanh Mây lên làm thần đi, nào có ai dám chèn ép Hứa Thanh Mây nữa. "Chủ tịch Mây, chúng tôi... chúng tôi biết mình đã làm sai rồi. Nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, hãy cho chúng tôi một cơ hội.."

Một nhà cung ứng vội nói. "Thật xin lỗi, nhưng không thể được”

Lâm Mạc Huy trực tiếp trả lời thay Hửa Thanh Mây: "Chủng tôi sẽ tìm nhà cung cấp vật liệu khác có thể hợp tác. Về phần mấy người, chúng tôi sợ không với tới nổi” "Chủ tịch Mây, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội” "Chủ tịch Mây, vần đề giá cả nguyên vật liệu, chúng ta có thể bàn bạc lại." "Chủ tịch Mây, đây đều là chủ ý của Hứa Khánh Quân, chúng tôi cũng không muốn như vậy.”

Mấy tay thương nhân đó đều van xin đủ kiểu, nhưng Hứa Thanh Mây mặc kệ không thèm quan tâm tới họ.

Không còn cách nào khác, mấy nhà cung cấp chỉ có thể chuyển sang thuyết phục Hứa Đinh Hùng và Phương Như Nguyệt. Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt tức giận ra mặt, kêu bảo vệ đuổi mấy tay thương nhân đó ra ngoài.

Lúc trước mấy nhân viên bảo vệ còn không để lời nói của Hứa

Thanh Mây vào tai.

Bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh Mây có thể ký được đơn đặt hàng lớn như vậy, mấy nhân viên bảo vệ đó lại nghe theo răm rắp. Tiếp sau đó, Hứa Thanh Mây cũng không nhàn rồi, cô cho tập hợp nhân viên trong công ty lại tiến hành cuộc họp. Trong cuộc họp, Hứa Thanh Mây trực tiếp trục xuất tất cả thành viên nhà họ Hứa, trong đó bao gồm cả Hứa Thanh Tùng và Hứa Kiều Linh.

Công ty dược phẩm Hưng Thịnh hiện tại Hứa Thanh Mây là cổ đông kiểm soát tuyệt đối. Bây giờ uy danh của cô rất cao, người bên dưới đều tín nhiệm cô.

Ngay cả khi người nhà họ Hứa không cam tâm, cũng không còn cách nào khác chỉ đành hằm hằm thu dọn đồ đạc rời đi. Tối đó Hứa Thanh Mây tổ chức tiệc ăn mừng, địa điểm ở khách sạn Thời Đại. Đây là Lâm Mạc Huy đề xuất. Kỳ thực trong lòng Hứa Thanh Mây có chút lo làng. Cô biết cánh cửa ở khách sạn Thời Đại kia cao bao nhiêu.

Một công ty nhỏ như nhà cô, muốn đến khách sạn Thời Đại, có khi ngay cả tầng một cũng không với tới được.

Kết quả, ngay khi cô gọi điện đến thì khách sạn Thời Đại đã đặt ngay tiệc ở tầng chín. Điều này thành công vượt mong đợi của cô.

Theo như lời nói của quản lý khách sạn, công ty dược phẩm Hưng Thịnh hiện tại là doanh nghiệp hàng đầu trong lĩnh vực y dược ở thành phố Hải Dương, cho nên hoàn toàn có đủ tư cách để lên tầng chín.

Nhân viên công ty khi vừa nghe thấy tin này, liền kích động ồn ào.

Đó là khách sạn Thời Đại nha, người trong công ty hầu hết đều chưa từng bước chân đến đó.

Cho dù có người nào may mắn đến được đó đi nữa, thì cũng chi ở tầng một hoặc tầng hai.

Lần này lại được lên thẳng tầng chín, đó là nơi chỉ có những nhân vật hàng đầu ở Hải Dương này mới có thể đến.

Riêng chuyện này thôi cũng đủ để họ khoe khoang cả đời.

Hứa Thanh Mây cũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức sắp xếp nhân viên công ty đến khách sạn Thời Đại Trong lúc bận rộn, Phương Như Nguyệt âm thầm tìm thấy Lâm Mạc Huy: "Lâm Mạc Huy, cậu về nhà đi, quần áo trong nhà còn chưa giặt đầu."

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên: "Về nhà?" "Đúng vậy, có vấn đề gi?" Phương Như Nguyệt trừng mắt: “Đây là tiệc mừng công ty của Thanh Mây, liên quan gì đến cậu?" "Thanh Mây bây giờ là chủ tịch công ty, vừa mới ký được ba nghìn tỷ đơn hàng, là nữ doanh nhân thành đạt ở thành phố Hải Dương này, có thể diện đặt được cả tiệc ở tận tầng chín của khách sạn Thời Đại." "Còn cậu thi sao? Một kẻ ăn hại đến ở rể, quét dọn vệ sinh ở bệnh viện, yếu đuối nhu nhược. Bây giờ muốn đến đó làm mất mặt con gái tôi à?"

Trong lòng Lâm Mạc Huy khó chịu, chỉ hận không thể nói cho bà ta sự thật ngay lập tức.

Nhưng mà, nghĩ đến người thân bị sát hại, cuối cùng Lâm Mặc vẫn lựa chọn im lặng.

Anh vẫn còn mối thù cần phải trả, bây giờ chưa phải thời điểm để tiết lộ thân phận.

Cuối cùng, Lâm Mạc Huy một mình rời khỏi công ty, anh không muốn làm cho Hứa Thanh Mây phải khó xử.

Chang qua anh không có về nhà, mà đi đến biệt thự Khu Đảo

Xanh

Hiện tại em gái Lâm Quế Anh vẫn còn đang hôn mê. Ông cụ Phong đã thu thập đủ các loại dược liệu, chi còn thiếu mỗi tuyết liên ngàn năm, vô cùng hiếm có.

Trần Phước Nguyên đã nhờ tất cá người quen tim tuyết liên ngàn năm, chỉ cần tìm được nó là có thể làm Lâm Quế Anh tỉnh lại. Lâm Mạc Huy đã cho Lâm Quế Anh ăn một viên Tiểu Quy

Nguyên Đan, giúp Lâm Que Anh duy trì được sự sống. Ngôi trong biệt thự được một lát, đột nhiên Lâm Mạc Huy thẩy cuộc gọi đến của mẹ vợ Phương Như Nguyệt. "Lâm Mạc Huy, cậu... cậu ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Phương Như Nguyệt. "Có chuyện gì vậy?" Lâm Mạc Huy ngạc nhiên.

Phương Như Nguyệt: "Thanh Mây... Không thấy Thanh Mây.” "Cái gì?" Lâm Mạc Huy đứng bật dậy: "Sao lại như thế? Đã xáy ra chuyện gì?" "Ở khách sạn Thời Đại vừa mới xảy ra chuyện." "Chờ ở đó, con đến ngay đây."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện