Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 12


trước sau

Advertisement

“Này… Vị danh y kia đã đến đây rồi à?” Dương Nghi thử hỏi.

“Ông ấy đang ở trong phòng cấp cứu.”. Lâm Vinh cười sung sướng hơn. Dương Nghị nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Nghe nói bác sĩ giỏi đều có lòng thương người, chẳng lẽ chính ông ta tự đến đây?” Nghĩ vậy, Dương Nghị thản nhiên cười nói: “Ha ha, ba con với giám đốc bệnh viện là bạn bè, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Ôi chao, Dương Nghị khiêm tốn quá”. Lâm Khinh Thiền chạy vào lòng Dương Nghị làm nũng. Dương Nghị rất đắc ý, còn cố ý liếc Tần Trạm. Tần Trạm không có tâm tư quan tâm tới họ, anh đang bận tìm phương pháp cứu chữa cho cụ Lâm trong y học thánh điển để đề phòng tình huống bất trắc.

Cuộc phẫu thuật kéo dài rất lâu, hơn hai tiếng sau cuối cùng của phòng cẩn cứu cũng mở ra, sau đó bác sĩ Tấn và trợ lý đi ra.

“Bác sĩ Tấn, ba tôi sao rồi?” Lâm Vinh vội tiến lên nghênh đón.

Bác sĩ Tấn lau mồ hôi, gật đầu nói: “Sức khỏe của cụ nhà không được tốt lắm, đề nghị tĩnh dưỡng trong bệnh viện một khoảng thời gian.”

“Tốt quá, tốt quá!” Người nhà họ Lâm nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ Tấn, cảm ơn ân cứu mạng của ngài!”

“Ha ha, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cụ nhà có một đứa cháu ngoan đi.” Bác sĩ Tấn. cười nói. Nghe vậy, người nhà họ Lâm đương nhiên cho rằng ông đang nói tới Dương Nghị. Do đó, Lâm Vinh không nhịn được tâng bốc:

“Đúng thế, nhờ có rể hiền nhà tôi! Dương Nghị, còn không mau cảm ơn bác sĩ Tấn?”

Dương Nghị kiên trì đi tới, xấu hổ nói: “Bác sĩ Tấn, cảm ơn ngài đã cứu..”

Bác sĩ Tấn nhìn Dương Nghị, nhíu mày nói: “Cậu là ai?”

“Cậu ấy chính là con rể của tôi.” Lâm Vinh nói: “Chẳng phải ông nể mặt cậu ấy nên mới đến chữa bệnh cho cụ nhà tôi hay sao?”

Nghe vậy, bác sĩ Tấn càng nhíu mày chặt hon.

“Cứu nhầm à?” bác sĩ Tấn không nhịn được lẩm bẩm, nhìn Dương Nghị: “Tôi có quen cậu đâu?”

Dương Nghị nhất thời vô cùng xấu hổ, đứng ở đó không biết nên nói gì.

“Bác sĩ Tấn, ông đừng đùa, chẳng phải ông nể mặt anh ấy nên mới ra tay sao?” Lâm Khinh Thiền tiến lại gần họ.

Bác sĩ Tấn cười nhạo: “Tôi còn chẳng biết cậu ta là ai, tại sao lại phải nể mặt cậu ta? Tôi nể mặt cậu Trạm thôi!”

“Cậu Trạm?” Mọi người càng khó hiểu: “Bác sĩ Tấn, có phải ông đã nhầm rồi không? Chúng tôi làm gì có ai tên Trạm..”

Bác sĩ Tấn không để ý tới họ mà nhìn chung quanh tìm Tần Trạm.

“Bác sĩ Tấn, tôi ở đây.” Lúc này, Tần Trạm từ nơi xa đi tới, lên tiếng kêu. Thấy Tần Trạm, bác sĩ Tấn lập tức cười tươi roi rói, vội bước lên chào: “Cậu Trạm, cậu đi đầu vậy? Tôi còn tưởng là cứu nhầm người nữa chứ.”

Tần Trạm cười nói: “Không nhầm, cảm ơn ông đã trượng nghĩa ra tay.”

“Ôi chao, nghe câu nói kìa, cậu cho tôi cơ hội biểu hiện mới đúng, không thì nào tới lượt tôi cứu người!” Bác sĩ Tấn khiêm tốn nói.

Người nhà họ Lâm trợn mắt há hốc mồm. Cậu Trạm mà bác sĩ Tấn nhắc đến là Tần Trạm ư? Sao có khả năng! Sao anh ta lại quen biết với nhân vật cỡ này?

“Bác sĩ Tấn, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện đi.” Tần Trạm chắp tay nói.

“Vâng”

Sau đó, Tần Trạm không thèm nhìn người nhà họ Lâm đi cùng bác sĩ Tấn lên phòng bệnh của cụ Tô trên lầu.

“Tần Trạm quen biết với bác sĩ Tấn kia à?” Sắc mặt Lâm Vinh rất khó coi: “Sao hai người họ lại biết nhau?”.

“Xí, danh y chó má gì chứ, chắc chắn là được tâng bốc thôi!” Lâm Khinh Thiền không cam lòng mắng.

“Cô này, xin cô hãy chú ý cách nói chuyện của mình.” Bác sĩ bệnh viện lập tức quát lên: “Bác sĩ Tấn chính là tấm gương của chúng tôi, không phải là người cô có thể chửi bới!”

Mặc dù không cam lòng, nhưng Lâm Khinh Thiền vẫn không dám nói thêm câu nào. Cô ta nghĩ mãi mà không tại sao người như Tần Trạm lại quen biết với nhân vật tầm cỡ như thế. Bệnh viện Tâm Đức, phòng bệnh VIP.

Ngoài cửa tụ tập rất nhiều người, đưa mắt nhìn quanh, những người này đều là nhân vật nổi tiếng nhất Đạm Thành, trong đó còn bao gồm cả Kiếm Hổ và giám đốc bệnh viện Tâm Đức.

“Tần Trạm, sao rồi?” Thấy Tần Trạm, Tô Uyên vội vàng đi tới.

Tần Trạm cười nói: “May mà có bác sĩ Tấn giúp đỡ.”

Tô Uyên gật đầu nói: “Thế là tốt rồi.”

“Cụ Tô sao rồi?” Tần Trạm hỏi

Tô Uyên phấn khởi nói: “Phẫu thuật rất thành công.”

“Cậu Trạm, nếu cậu rảnh thì tốt nhất là nên luyện chế mấy viên thuốc cho cụ Tô.” Bác sĩ Tẩn nhắc nhở.

“Được, không thành vấn đề.” Tần Trạm đồng ý ngay.

Bởi vì Tô Uyên phải ở lại chăm sóc cụ Tô nên nhóm Tần Trạm rời khỏi bệnh viện trước. Nhờ có Tô Uyên nên

Advertisement
những nhân vật lớn ở Đạm Thành cũng rất khách khí với Đạm Thành, thậm chí còn người để lại danh thiếp.

“Cậu Trạm, cậu còn nhớ tôi không?” Chờ mọi người giải tán, Kiếm Hổ cười ngượng ngùng đi tới.

Tần Trạm không có thiện cảm với Kiếm Hổ, cho nên thái độ cũng lạnh lùng: “Anh có việc gì à?”

Kiểm Hổ cười khổ: “Cậu Trạm, hôm qua tôi cũng bị tiểu nhân lừa gạt, cậu đừng chấp nhặt với tôi…”

Tần Trạm khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi. Kiếm Hổ cắn răng đuổi theo: “Cậu Trạm, tối nay tôi đã chuẩn bị bữa tiệc, mời cậu nhất định phải tham gia!”

“Tôi không có hứng thú.” Tần Trạm lập tức từ chối.

Kiếm Hổ kéo tay Tần Trạm, đau khổ van nài: “Cô Uyên nói nếu tôi không được cậu tha thứ thì cô ấy sẽ không tha cho tôi… Coi như tôi van cậu, được không?”

Nghe vậy, Tần Trạm khẽ cau mày. Con đường tu hành sau này chắc chắn sẽ cần rất nhiều nguyên vật liệu, mà mình lại không có mạng lưới quan hệ, Kiếm Hổ có thể coi là sự lựa chọn không tồi. Thế là Tần Trạm đồng ý: “Cho tôi thời gian địa chỉ đi.”

Nghe vậy, Kiếm Hổ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vội đưa một tờ giấy cho Tần Trạm, ngoài thời gian địa chỉ còn có phương thức liên lạc của Kiếm Hổ. Tần Trạm nhận tờ giấy rồi quay đầu rời khỏi nơi này.

Trên tầng cao, một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp đang đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Trạm đi xa.

“Đừng nhìn nữa, cậu ấy đã đi xa rồi.” Cụ Tô mệt mỏi nói.

Nghe vậy, Tô Uyên nhất thời đỏ mặt, vội quay lại nói dối: “Ông nội nói bậy gì thế? Con mới không phải.”

“Ông đi qua cầu còn dài hơn cả đường con đi, con không lừa ông được đâu.” Cụ Tô cười lắc đầu. Chút tâm tư của Tô Uyên hoàn toàn không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén. của cụ Tô. Tô Uyên há miệng, cuối cùng chỉ khẽ hừ một tiếng.

“Cháu gái ngốc của ông, chỉ cần con muốn thì loại đàn ông nào mà không có, việc gì phải thích một người đàn ông đã từng ly hôn?” Cụ Tô không nhịn được thở dài. Ông thừa nhận Tần Trạm có chút bản lĩnh, nhưng chút bản lĩnh ấy còn chưa đủ để lọt vào mắt nhà họ Tô. Nói cách khác, Tần Trạm hiện tại. còn chưa xứng với Tô Uyên, huống chi còn đã từng ly hôn, có thể nói là sỉ nhục đối với nhà họ Tô.

Song Tô Uyên lại không nghĩ thế. Cô ngồi bên cạnh cụ Tô, dịu dàng nói: “Đôi khi thích một người chính là đột nhiên như vậy… Hơn nữa con cảm thấy sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ trở thành người nổi bật, một người khiến nhà họ Tô cũng không thể với tới!”

Cụ Tô bỗng bật cười. Nhà họ Tô cũng không thể với tới? Chỉ bằng chàng trai đó sao?

“Ông nội, nếu… Con chỉ nói là nếu, nếu như con thật sự yêu đương với Tần Trạm thì ông sẽ không phản đối chứ?” Tô Uyên chớp mắt nói.

Cụ Tô vuốt râu, cười khẽ: “Chỉ cần con thích, cho dù là con chó, ông cũng có thể biến nó thành Hạo Thiên Khuyển.”

Mặc dù câu nói này hơi khuếch đại, nhưng đối với cụ Tô, muốn nâng đỡ một người cũng không phải là chuyện khó. Tô Uyên có chút vui sướng, lẳng lặng nhìn phương xa, không biết suy nghĩ chuyện gì.

“Bữa tiệc thương nghiệp lần này con làm là vì Tần Trạm đúng không?” Cụ Tô vuốt râu cười hỏi.

Tô Uyên không nhịn được giật mình xấu hổ: “Ông nội, sao ông biết?”

“Ông nhìn con lớn lên từ nhỏ đến lớn, sao lại không biết tâm tư của con?” Cụ Tô cười nói.

Thấy vậy, Tô Uyên không hề che giấu, vén tóc cười khẽ: “Đúng, con muốn mượn bữa tiệc thương nghiệp lần này nói cho mọi người biết, người nhà họ Lâm không cần thì con cần.”

“Con làm thế chẳng khác nào đẩy Tần. Trạm lên đầu sóng ngọn gió” Cụ Tô khẽ thở dài.

Tô Uyên cười khẽ nhìn cụ Tô: “Con muốn. anh ấy đứng trên đầu sóng ngọn gió mà, nếu ngay cả chút áp lực ấy mà anh ấy cũng không chịu được thì chỉ có nói… Con đã nhìn nhầm người.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện