Truy Kích Hung Án

Ngoài Dự Đoán


trước sau

Advertisement
Nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng Đới Húc và Phương Viên đều không có dự cảm tốt. Nếu Quản Vĩnh Phúc và Trương Dĩnh đến với nhau vì ép buộc, hơn nữa tình cảm của hai người mấy năm nay không tốt lắm, cho nên Trương Dĩnh chưa chắc biết những việc trước kia của Quản Vĩnh Phúc có thể hiểu được, nhưng anh em họ của Quản Vĩnh Phúc cùng hắn trưởng thành, tình cảm thân thiết, nếu không Quản Vĩnh Phúc đã không giao cửa hàng của mình cho họ quản lý, bọn họ không thể không biết. Kết quả kiểm tra X-quang chỗ pháp y chắc chắn không sai, nếu trên xương mác chân phải của nạn nhân có sẹo xương, điều đó chứng tỏ đối phương từng bị gãy chân, nhưng bà con của Quản Vĩnh Phúc đều một mực khẳng định Quản Vĩnh Phúc chưa từng bị thương. Điều này có ý nghĩa gì, Đới Húc và Phương Viên ít nhiều đều rõ.

Đây không phải kết quả bọn họ muốn nhìn thấy, có điều cũng không quá ngoài sức tưởng tượng, đặc biệt là với Đới Húc, tuy rằng chứng thực này khiến người ta cảm thấy có chút thất bại, nhưng không hẳn là chuyện xấu, ít nhất không cần tiếp tục lãng phí thời gian và sức lực điều tra theo hướng này.

Nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, chuyện Quản Vĩnh Phúc chưa từng gãy chân chỉ là nghe từ miệng người khác, hắn mất tích lâu như vậy, vẫn phải qua xác nhận mới có thể hoàn toàn bỏ qua. Đới Húc đang định mở lời với anh họ của Quản Vĩnh Phúc, anh họ của Quản Vĩnh Phúc đã mất kiên nhẫn trước. Thấy anh ta như vậy, Đới Húc không giải thích gì, nói cảm ơn rồi định rời đi.

Anh họ của Quản Vĩnh Phúc thấy họ muốn đi, vội vàng ngăn cản, cười nói: "Anh xem, lần trước hai anh chị tới tìm Vĩnh Phúc, công tác bảo mật làm quá tốt, tôi không hề nhìn ra anh chị là cảnh sát. Anh chị tìm Vĩnh Phúc có chuyện gì sao? Sao lại hỏi cậu ta có từng gãy xương hay không? Dân thường như chúng tôi đột nhiên bị anh chị quan tâm như vậy, trong lòng có hơi sợ hãi."

"Đã bao lâu rồi anh chưa gặp em họ Quản Vĩnh Phúc của anh? Không phải bảo không liên lạc được, không biết đi đâu sao? Người nhà mất tích lâu thế, anh không quan tâm, cũng không lo lắng chút nào à?" Đới Húc dừng bước, hỏi lại, "Nếu không phải người nhà các anh lúc trước báo án rồi lại hủy bỏ, chúng tôi sẽ không chú ý tới."

Anh họ của Quản Vĩnh Phúc xua tay: "Anh chị đừng nghe Trương Dĩnh nói hươu nói vượn, cô ta căn bản không biết gì cả, đi báo án chẳng qua là muốn gây chuyện mà thôi. Anh chị đừng tin thật, em họ tôi thật sự không sao. Chúng tôi là người nhà của Vĩnh Phúc, cậu ấy là em họ của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên quan tâm cậu ấy, anh nói xem có đúng không? Vĩnh Phúc thật sự không sao, anh chị đừng tra xét nữa, tôi đại diện gia đình chúng tôi cảm ơn anh chị đã quan tâm Vĩnh Phúc."

"Thật không? Quản Vĩnh Phúc thật sự không sao?" Đới Húc hỏi.

Anh họ của Quản Vĩnh Phúc lập tức gật đầu: "Thật, cậu ấy rất khỏe, không xảy ra chuyện gì cả."

"Chuyện này liên quan đến an toàn tính mạng của một người, không thể thuận miệng nói một câu để đối phó chúng tôi, mạng người không phải dùng để đùa giỡn!" Thái độ của Đới Húc vẫn vô cùng nghiêm túc, "Hiện tại chúng tôi nghi ngờ nạn nhân trong vụ án thi thể mất đầu là em họ anh, cho nên cần phải xác nhận sự an toàn của hắn."

"Không không không, không thể nào! Tôi bảo đảm, Vĩnh Phúc chắc chắn không sao, thật đó, người anh chị muốn tìm tuyệt đối không phải cậu ấy, tôi viết giấy cam kết với anh chị, ký tên ấn vân tay đều được." Anh họ của Quản Vĩnh Phúc đưa ba ngón tay lên, "Hay là tôi lấy mạng của tôi thề với ông trời, ông trời làm chứng, Quản Vĩnh Phúc vẫn đang khỏe mạnh, không chết không bệnh cũng không bị thương, nếu tôi có câu nào nói dối, ông trời lập tức cho sét đánh tôi chết, anh chị thấy vậy được chưa?"

"Xin lỗi, như vậy cũng không được, nếu ông trời có thể chủ trì công bằng, vậy đã không cần chúng tôi phí sức lực đi tìm manh mối bắt kẻ xấu." Đới Húc không hề thoái nhượng, "Nếu anh khẳng định như thế, vậy chắc anh biết Quản Vĩnh Phúc ở đâu đúng không? Anh dẫn chúng tôi đi gặp Quản Vĩnh Phúc một chuyến, chúng tôi gặp được hắn, xác nhận hắn không phải mất tích, chuyện này chúng tôi không tra nữa."

Anh họ của Quản Vĩnh Phúc lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng không dám lập tức nhận lời.

Phương Viên hiểu ý Đới Húc, vừa thấy thái độ của anh họ Quản Vĩnh Phúc như vậy, liền nói với anh: "Thôi, anh ta đã không muốn thì chúng ta cũng đừng làm khó anh ta, tìm người khác hỏi thăm đi, chắc chắn có thể hỏi ra được, một người đang sống sờ sờ không thể nào bỗng nhiên bốc hơi được."

"A! Đừng đừng, anh chị đừng ra ngoài hỏi thăm!" Anh họ Quản Vĩnh Phúc nghe thế, vội cản bọn họ, "Vậy... Vậy anh chị xem thế này được không, tôi dẫn anh chị đi gặp cậu ấy, nhưng những chuyện khác anh chị đừng hỏi tôi, tôi không thể nói bậy, nói toạc ra hết sẽ rất có lỗi với em họ mình."

"Vậy cũng được, chúng ta đi thôi." Đới Húc gật đầu, không tính hơn thua với đối phương vấn đề này.

Anh họ Quản Vĩnh Phúc dặn dò với nhân viên trong tiệm mấy câu, sau đó không tình nguyện lên xe. Đới Húc lái xe, đi theo sự chỉ dẫn của anh họ Quản Vĩnh Phúc. Xe chạy một đoạn liền tới trạm thu phí cao tốc ra khỏi thành phố, Đới Húc hơi kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta xấu hổ cười cười, hỏi: "Vĩnh Phúc không ở thành phố A, nhưng cũng không xa lắm. Anh chị còn muốn đi hay không?"

Đới Húc gật đầu, không định nói nhiều, trực tiếp lái xe qua trạm thu phí đi vào đường cao tốc. Lái xe hơn một tiếng, tới thành phố B ngay sát thành phố A, được anh họ Quản Vĩnh Phúc chỉ đường, rẽ trái rẽ phải trong nội thành, cuối cùng dừng trước cửa bệnh viện sản phụ tư nhân.

Quản Vĩnh Phúc chỉ chỉ vào cửa bệnh viện: "Vĩnh Phúc ở đây, anh chị vào hỏi thăm đi, tôi... Tôi không vào cùng anh chị đâu, tôi ở trong xe chờ là được."

"Vậy anh có biết Quản Vĩnh Phúc nằm phòng nào không?" Phương Viên hỏi.

Quản Vĩnh Phúc ngại ngùng trả lời: "Đã tới nơi này rồi, đương nhiên không phải vì bệnh mà nằm viện."

"Vậy anh chờ trong xem đi, lát nữa chúng tôi ra sẽ chở anh trở về." Đới Húc biết chuyện này khá nhạy cảm, khuyên thế nào cũng vô dụng, vì thế không miễn cưỡng anh ta, bảo anh ta chờ trong xe, còn mình và Phương Viên vào bệnh viện, trực tiếp hỏi phòng bệnh của Cung Quỳnh Phương nằm ở đâu. Đã tới bệnh viện phụ sản rồi, hơn nữa nghe những câu mập mờ của anh họ Quản Vĩnh Phúc, Đới Húc và Phương Viên đương nhiên hiểu.

Sau khi biết được phòng bệnh Cung Quỳnh Phương đang nằm, Đới Húc và Phương Viên theo sự chỉ dẫn của tiếp tân, vào thang máy lên lầu tìm kiếm.

Điều kiện của bệnh viện tư nhân này rất tốt, trong thang máy có màn hình quảng cáo. Phương Viên xem đoạn phim kể về gia đình, bỗng nghĩ tới chú chó Trương Dĩnh coi như con ruột mà nuôi nấng, tâm trạng theo đó trở nên phức tạp. Nói không chừng hiện giời Trương Dĩnh không có con cũng là chuyện tốt, nếu không, biết trên đời có người chồng người cha phụ bạc như vậy, đứa con chắc chắn sẽ không được hạnh phúc.

Tới đúng tầng, Đới Húc và Phương Viên tìm đến phòng bệnh, gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền tới tiếng dép lẹp xẹp, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông còn hơi buồn ngủ đứng ở cửa, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn một nam một nữ lạ mặt đứng bên ngoài, không khỏi sửng sốt.

"Cô cậu tìm ai?" Người đàn ông hỏi Đới Húc.

Đới Húc và Phương Viên cũng đánh giá hắn một lát, xác nhận người này chính là Quản Vĩnh Phúc bọn họ cho rằng mất tích, không liên lạc được.

Đới Húc lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận, Quản Vĩnh Phúc vừa thấy, lập tức luống cuống: "Anh... Anh chị có ý gì? Tìm tôi làm gì?"

"Không có gì, chỉ muốn xác nhận anh có an toàn không?" Gặp được Quản Vĩnh Phúc, Đới Húc và Phương Viên đã có câu trả lời, người chết chắc chắn không phải là hắn, mà là một người khác, như vậy Quản Vĩnh Phúc ở đây làm gì, hắn và Cung Quỳnh Phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không muốn hỏi, hơn nữa cho dù không hỏi, bọn họ cũng đoán được vài phần.

Đúng lúc này, trong phòng có tiếng phụ nữ trẻ tuổi hướng qua đây hỏi: "Vĩnh Phúc, là ai vậy? Mời người ta vào đi."

"Không phải chuyện của em, tìm anh, em đừng hỏi!" Quản Vĩnh Phúc gân cổ nói với người trong phòng, sau đó ra ngoài, trở tay đóng cửa lại, đè thấp giọng xuống, còn lấm la lấm lét nhìn y tá qua lại, "Là Trương Dĩnh bảo anh chị tới sao? Chuyện này tôi có thể giải thích, anh chị cho tôi thời gian, để tôi giải thích rõ ràng được không? Nghe xong anh chị chắc chắn sẽ hiểu cho tôi."

Sắp tới giới hạn 200 chương của truyenwiki1.com rồi nên hết chương sau, mình bắt đầu gộp chương nhé. Nếu bạn nào đọc thấy bị lặp chương hoặc chương trống thì xoá truyện trong thư viện rồi tải lại giúp mình nha. Còn nếu vẫn gặp lỗi thì cứ nhắn tin mình để mình kiểm tra lại. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️.

Truyện convert hay : Bạo Manh Hồ Bảo: Thần Y Mẫu Thân Muốn Nghịch Thiên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện