"Số điện thoại cho em, em gọi cho Bạch Tử Duyệt hỏi xem cô ấy có thể giúp chúng ta kiểm tra hồ sơ khám bệnh của Trương Ức Dao không." Đới Húc đưa số điện thoại cho Mã Khải, không định tự mình làm.
Mã Khải không ngại gọi một cú này, đặc biệt khi đối phương là nữ bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, xuất phát từ lòng yêu cái đẹp, cậu không có cảm giác bài xích. Dựa theo số điện thoại trên tờ giấy gọi một cuộc, có phải vì buổi chiều bệnh nhân tới khám ít hơn hay không, Bạch Tử Duyệt bắt máy rất nhanh, thời điểm Mã Khải tự giới thiệu mình gọi tới từ đội hình sự của Cục Công An, giọng cô ấy trở nên thân thiện, có điều sau khi nghe Mã Khải giới thiệu họ tên lại thay đổi.
Mã Khải ứng phó vài câu, sau đó che microphone lại, thì thầm với Đới Húc đang chuyên chú đọc tài liệu: "Lão Đới, em không lo được, Bạch Tử Duyệt hình như không vui, liên tục hỏi em sao lại có số điện thoại với cô ấy, nói số điện thoại cô ấy đưa ai thì để người đó nói chuyện."
Đới Húc bất lực gãi đầu, thở dài, nhận lấy ống nghe.
"Chào cô, tôi là Đới Húc, cảnh sát đội hình sự của Cục Công An thành phố A, Bạch Tử Duyệt đúng không?" Anh nói.
Bạch Tử Duyệt ở đầu bên kia im lặng một chút như để phân biệt giọng nói, sau đó tức giận hỏi: "Anh có ý gì hả? Tôi đưa số điện thoại cho anh, vì sao anh lại đưa cho người khác?"
"Đưa cho người khác?" Đới Húc tỏ vẻ vô tội, "Không có, vừa rồi nói chuyện với bác sĩ cũng là người của đội hình sự chúng tôi, số di động của bác sĩ tôi không hề đưa cho người khác. Lúc ấy chúng ta trao đổi cách liên lạc không phải phòng khi cần chúng tôi muốn hỏi thăm tình hình hoặc bác sĩ có tin tức cung cấp với chúng tôi sao?"
Nghe anh hỏi lại, Bạch Tử Duyệt mất hết hứng thú: "Được rồi, vậy anh có chuyện gì?"
"Là thế này, chúng tôi muốn xem danh sách bệnh nhân tới khám, có thể xem được không?" Đới Húc hỏi.
"Việc này... Nếu trong vòng một tuần có thể xem được, từ một tuần đến hai tuần chỉ có thể thử vận may, còn lâu hơn, hệ thống của bệnh viện đã khóa, tuyệt đối không thể xem." Bạch Tử Duyệt trả lời, "Các anh muốn điều tra cái gì?"
"Chúng tôi muốn xác nhận một người có phải tới khám ở bệnh viện của bác sĩ không, nói đúng hơn là, có phải khám ở khoa của bác sĩ không." Đới Húc hỏi, "Thật sự không có cách nào xác nhận sao?"
"Nếu chỉ là ngoại trú, vượt quá thời gian tôi nói thật sự không thể điều tra được, nhưng nếu người đó sau khi khám được yêu cầu nằm viện điều trị, vậy dễ làm hơn nhiều, danh sách bệnh nhân nằm viện được mở xem lâu hơn." Bạch Tử Duyệt chủ động, "Chi bằng tôi điều tra giúp anh?"
"Vậy làm phiền bác sĩ." Đới Húc nói họ tên Trương Ức Dao, còn khoảng thời gian đến khám cho Bạch Tử Duyệt, sau đó cảm ơn rồi dập máy.
Khoảng một tiếng sau, Bạch Tử Duyệt mới gọi lại, cô nói nhân lúc không có bệnh nhân đã đi hỏi thăm, phòng bệnh không có tiếp nhận người tên Trương Ức Dao, thời gian khám bệnh qua lâu như vậy đương nhiên không thể kiểm tra hồ sơ, trong bệnh viện lại có nhiều khoa phòng, cô cũng không thể chạy tới từng chỗ hỏi thăm, xin lỗi vì không giúp được.
Đới Húc khách khí cảm ơn, tắt máy nhìn đồng hồ, nói với Mã Khải và Phương Viên: "Đi thôi, tới nhà Cát Quang Huy làm khách!"
"Bây giờ đi sao? Không phải anh nói không vội rút dây động rừng sao?" Phương Viên còn đang nghiêm túc kiểm tra ảnh chụp, không ngờ Đới Húc bỗng nhiên thay đổi kế hoạch, vội đứng dậy, vừa cầm áo khoác ra ngoài vừa hỏi.
"Hết cách, nếu hồ sơ khám bệnh của Trương Ức Dao không thể điều tra, chúng ta cũng không thể chậm trễ thời cơ. Có câu binh bất yếm trá, lần này chúng ta sẽ chơi với hắn." Đới Húc đã có kế hoạch, "Lư Khai Tế từng nói khi ấy Trương Ức Dao dùng thuốc gì đó, thuốc quả thật chỉ là thuốc điều trị phụ khoa thông thường, hơn nữa thời điểm phát hiện thi thể Trương Ức Dao, pháp y cũng không có phát hiện bất kỳ dấu hiệu phẫu thuật, xem cuộc sống của cô ta trong khoảng thời gian đó cũng đủ chứng minh cô ta không mắc bệnh gì nặng, tới bệnh viện, đi khám phụ khoa vẫn có tỷ lệ lớn nhất, cho nên có khả năng điều trị ngoại trú, thời gian qua lâu như vậy không thể kiểm tra hồ sơ."
"Vậy nếu không phải thì sao? Lỡ hắn một mực nói chưa từng gặp Trương Ức Dao?" Mã Khải hỏi.
Đới Húc nghĩ nghĩ: "Cát Quang Huy thừa nhận hay phủ nhận đều không sao, chủ yếu từ phản ứng của hắn mà suy đoán, hơn nữa hắn đã gặp, quen biết, đây là một kết quả, nếu chưa gặp, không quen, vậy có nghĩa sự việc phát triển theo một hướng khác, dù thế nào cũng không thể xem như không có thu hoạch, không có tổn hại."
"Vậy nếu không phải hắn nói dối mà thật sự không nhớ thì sao?" Mã Khải hỏi tới cùng.
"Tôi nghĩ chúng ta sẽ không xui đến vậy." Đới Húc cười nói, "Từ chút tin tức chúng ta có được, tổng hợp từ nhiều người, mức độ đáng tin vẫn khá lớn, cậu cảm thấy với cách làm người của Cát Quang Huy, hắn ta sẽ không chú ý tới một cô gái xinh đẹp thế sao?"
"Cũng đúng, vậy chúng ta thử vận may đi!" Mã Khải vực dậy tinh thần.
Ba người dựa theo địa chỉ Đổng Chí Thành cung cấp, rất nhanh đã tìm tới nhà Cát Quang Huy, có điều bọn họ không trực tiếp gõ cửa mà cho xe dừng dưới lầu, gọi điện cho hắn, điện thoại kêu vài tiếng liền chuyển được, giọng Cát Quang Huy hơi nghẹn ngào, giống như bị cảm.
"Chào anh, là bác sĩ Cát Quang Huy đúng không? Hiện tại có phải bác sĩ đang ở nhà nghỉ ngơi đúng không? Chúng tôi muốn tới nhà chào hỏi một chút." Đới Húc không tự giới thiệu mình, mà dò hỏi Cát Quang Huy trước.
Cát Quang Huy mơ màng đồng ý, sau đó mới nhớ tới mà hỏi: "Anh là ai? Tìm tôi làm gì? Nếu để khám bệnh, hôm nay tôi không khám, mai anh tới bệnh viện đi."
"À, mục đích chúng tôi tới có chút liên quan tới công việc của anh, không phải muốn tìm anh khám bệnh mà muốn tìm hiểu một số việc."
Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó truyền tới tiếng ho vài cái, Cát Quang Huy hỏi: "Anh đang ở đâu? Có chuyện gì? Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, đừng đến nhà tôi."
"Được, việc này tôi không có ý kiến.