Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chuyện Quá Khứ


trước sau

Phiên ngoại 6

Sinh ly tử biệt đối với một đứa nhỏ 10 tuổi mà nói, quá gian nan, nói cho nó biết cũng chỉ là cái hiểu cái không.

Nhìn mẹ ngã vào trong vũng máu, Lý Quân vẻ mặt mờ mịt, nhưng nước mắt lại ngăn không được chảy ra.

Nhóc không biết mình phải làm gì, cũng không rõ vì sao nhóc chỉ bị dòng người đẩy ra đường cái liền biến thành như vậy.

Nhóc ngơ ngác mà ngồi dưới đất nhìn đám người bận rộn, nhìn bác sĩ y tá vội vã chạy tới đây, nhìn cảnh sát lau sạch máu tươi trên mặt cho nhóc.

Cảnh sát nâng nhóc dậy, nhóc không biết mình phải làm gì, nhóc chỉ có thể nhìn chằm chằm mẹ mình ngã trên mặt đất, nhóc giật giật môi, gọi: Mẹ mẹ....

Lý Quân thất thanh, nhóc không nghe được thanh âm của chính mình.

Cảnh sát và xe cứu thương đồng thời tới hiện trường tai nạn.

Xe cứu thương khẩn cấp đem mẹ Lý Quân đưa đi bệnh viện, Lý Quân dưới sự hộ tống của cảnh sát tới bệnh viện trước, nhóc không bị thương.

Theo sau, Lý Cẩm cũng vội vã tới bệnh viện.

Bác sĩ nói cho hắn, vợ hắn gặp tai nạn xe cộ, bị thương rất nghiêm trọng, sắp không qua khỏi.

Khi Lý Cẩm tới bệnh viện liền nhìn thấy con trai nhỏ của hắn ngồi giữa hai người cảnh sát, một cảnh sát trong đó còn vỗ vỗ bả vai con của hắn, nhẹ giọng trấn an, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì, Lý Quân hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu nhóc tất cả đều là hình ảnh mẹ nhóc nằm trên bãi máu tươi. Trên cái áo trắng nhóc thích nhất còn dính một loạt vết máu.

Lý Cẩm tiến lên ôm chặt đứa nhỏ bị dọa sợ: "Tiểu Quân, không sợ, ba ở đây."

Sau khi nhìn thấy Lý Cẩm, nước mắt Lý Quân chảy ra không ngừng, nhưng nhóc vẫn không thể nói lên tiếng như cũ.

Lý Cẩm ôm lấy Lý Quân chờ ở ngoài phòng cấp cứu, cảnh sát miêu tả lại sự tình trải qua với hắn.

Lý Quân hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, nhóc vừa khóc đến khó thở, sau khi khóc mệt liền ngơ ngác mà nhìn đèn cấp cứu khi nào tắt.

Sau khi Lý Cẩm nghe cảnh sát miêu tả lại, đại khái hiểu biết sự tình xảy ra, tâm tình cũng rất lo âu, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra Lý Quân không thích hợp.

Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ cởi bỏ khẩu trang, nói với Lý Cẩm: "Người nhà tới chưa?"

Lý Cẩm tiến lên: "Là tôi."

Lý Quân nghe thấy bác sĩ nói người bệnh bị thương quá nặng, vô pháp cứu trị, xin nén bi thương.

Vẫn luôn sinh sống trong hũ mật Lý Quân không biết chữ "nén bi thương" có ý nghĩa gì, nhưng nhóc có thể cảm giác được cảm xúc của ba không đúng, nhóc túm lấy góc áo Lý Cẩm.

Lý Quân: Ba ba, ba ba......

Lý cẩm chỉ có thể ngơ ngác mà nắm tay nhóc, lúc này trợ lý đã đưa hai đứa con trai lớn từ trường học gần đó tới.

Hai đứa nhỏ đều biết sự tình trải qua, hốc mắt hồng hồng, trên đường đi tới đã khóc.

Lý Cẩm mang theo bọn họ vào phòng bệnh, Lý Quân nhìn thấy trán mẹ mình bị rách, dang dùng băng gạc bó lại, nhìn cực kỳ đau, nhóc đi lên trước nâng nâng tay, không tiếng động: Mẹ mẹ, mẹ đau không?

Nhưng mà mẹ nhóc không đáp lại nhóc, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng tích tích tích của máy móc truyền vào lỗ tai nhóc.

Lý Cẩm vỗ vỗ hai đứa con trai lớn, nức nở nói: "Tiểu Tấn, Tiểu Ngạn, Tiểu Quân, nói tạm biệt với mẹ đi."

Lý Cẩm nhìn người vợ đang nằm trên giường bệnh, cũng rất khó chịu, nước mắt cũng chảyròng, nhưng con hắn đều còn nhỏ, hắn cũng phải quan tâm đến cảm xúc của bọn chúng.

Lý Cẩm nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ mình, nói vài lời, thời gian để lại cho bọn họ không nhiều lắm.

Lý Quân đứng ở trước giường, tiếp tục không tiếng động rơi lệ, nhóc muốn nói chuyện với mẹ, nhưng nhóc không nói ra tiếng được.

Mẹ Lý Quân trước sau không trụ được nữa.

Người một nhà đều khóc cực kỳ thương tâm.

Điều này đối với bọn họ mà nói quá đột ngột.

Người buổi sáng còn cười tủm tủm chuẩn bị bữa sáng cho ba đứa nhỏ, lập tức đã là sinh ly tử biệt, ngay cả lời cáo biệt cũng chưa kịp nói.

Xử lý xong chuyện ở bệnh viện, Lý Cẩm mang theo bọn nhỏ về nhà, sau khi về đến nhà mới phát hiện con trai nhỏ không nói được.

Lý Cẩm lại vội vàng mang theo Lý Quân tới bệnh viện tìm bác sĩ!

Bác sĩ nói cho hắn, Lý Quân là chịu kích thích quá độ dẫn tới mất tiếng, phải quan sát một thời gian trước, nếu vẫn không tốt lên được thì phải tiến hành điều trị tâm lý và liệu pháp thoát mẫn (giải thoát mẫn cảm).

Lý Cẩm vừa mới trải qua việc vợ mình qua đời vì tai nạn xe cộ, còn chưa kịp hồi phục, lại gặp phải con trai bị kinh hách quá độ mà mất tiếng, hắn chỉ có thể mang theo Lý Quân về nhà trước.

Lý Tấn và Lý Ngạn cũng không ngủ, chờ ba và Tiểu Quân trở về.

Lý Tấn lớn hơn Lý Quân 6 tuổi, lúc này đã học lớp 11, Lý Ngạn lớn hơn Lý Quân 4 tuổi, năm nay mới vừa lên lớp 9.

Bọn họ còn mẹ ruột, nhưng chân chính nuôi dưỡng bọn họ thành người chính là mẹ của Lý Quân, từ nhỏ bọn họ đã coi bà trở thành mẹ của mình, lúc này còn chưa kịp bình phục lại, vừa bi thương vừa bất lực.

Nhìn thấy Lý Cẩm mang Lý Quân về, bọn họ hỏi chuyện như thế nào, Lý Cẩm cũng không giấu bọn họ, nói thẳng ra chân tướng, nhà bọn họ chưa bao giờ giấu giếm sự thật, luôn nguyện ý thương lượng với bọn họ, có thể nói đều sẽ nói cho bọn họ chân tướng, bao gồm cả việc của Lý Quân, Lý Cẩm cần bọn nhỏ trợ giúp, lại càng không giấu giếm.

Lý Quân 10 tuổi vóc dáng không cao, gầy gầy, mẹ nhóc luôn cười nói ăn cũng không béo, rất khổ não.

Lý Tấn thì luôn nói: Hay là con chia chút thịt cho em trai, như vậy chúng con liền đều đều.

Lý Quân thì nói: Xí, em mới không cần thịt của anh, quá béo.

Sau đó Lý Quân liền bị Lý Tấn "chà đạp" hai lần, cư nhiên dám ghét bỏ anh cả.

Lý Quân lúc này sẽ hướng anh hai Lý Ngạn xin giúp đỡ, anh hai gầy thì gầy nhưng đánh nhau khá là lợi
hại, là ứng cử viên trở thành thần tượng của Lý Quân, Lý Tấn liền không đánh lại nổi người em trai cùng cha cùng mẹ này.

Ba anh em từ nhỏ tình cảm đã cực kỳ tốt, hiện tại Lý Quân đột nhiên mất tiếng, Lý Tấn và Lý Ngạn đều thay nhóc lo lắng.

Lý Ngạn sờ sờ đầu Lý Quân: "Tiểu Quân, buổi tối ngủ với anh nhé, anh hai kể chuyện cho em nghe."

Lý Tấn: "Ngày mai anh cả mua cho em máy chơi game mà em thích nhất."

Hiện tại đã 1 giờ sáng, tắm rửa cũng không giảm bớt bất an và lo âu của bọn họ.

Có hai đứa con trai hỗ trợ, cuối cùng Lý Cẩm cũng có thời gian tiếp tục an bài sự tình về sau, hắn còn phải tự hỏi nên nói chuyện này với ông bà ngoại Lý Quân như thế nào, vợ của hắn là con gái một của ông bà, gả cho hắn, sau khi gả cho hắn thực hạnh phúc, nhưng không hưởng thụ được phúc khí của mấy đứa con trai.

Lý Cẩm rất khó chịu.

Lý Quân cũng khó chịu giống như Lý Cẩm, nhóc vừa ngủ đã bị ác mộng bừng tỉnh.

Cùng nhóc tỉnh lại còn có Lý Ngạn, cậu vỗ lưng Lý Quân trấn an nhóc: "Ngoan, không khóc, anh hai ở đây."

Lý Quân không tiếng động chảy nước mắt, đôi mắt sưng húp như hạt đào, Lý Ngạn lấy khăn lông lau mặt cho nhóc, tiếp tục dỗ nhóc.

Lý Ngạn biết Lý Quân hiện tại không nói được, cũng không thể để nhóc nói cảm thụ trong lòng, chỉ có thể yên lặng bồi nhóc.

Tận đến khi Lý Quân khóc mệt rồi ngủ, Lý Ngạn mới ngủ một lát.

Ngày hôm sau, ông bà ngoại tới.

Trên thế giới này không có việc gì bi thương hơn cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, càng không xong chính là, cháu ngoại ruột của bọn họ còn bởi vì vậy mà mất tiếng.

Ông bà ngoại Lý Quân hiện tại đã hơn 70 tuổi hạc, tối hôm qua Lý Cẩm còn nghĩ có nên giấu bọn họ hay không, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn phải nói ra.

Hai vị lão nhân thoạt nhìn lại già đi hơn 10 tuổi, phút cuối cùng cư nhiên không thể nhìn mặt con gái lần cuối.

Kế tiếp chính là xử lý tang sự, Lý Quân càng rõ ràng ý thức được mẹ mình đã thực sự rời đi, nhóc cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân.

Nếu không phải nhóc ồn ào muốn đi ra ngoài ăn đồ ăn nhanh, mẹ sẽ không bị xe đụng, nhóc sẽ không mất đi mẹ.

Sau khi tang lễ kết thúc, Lý Quân lại càng tự bế, không chỉ không nói lời nào, mà cả ngày đều ngồi bất động, nếu người trong nhà không nhìn, liền ngay cả cơm nhóc cũng không chủ động ăn, càng ngày càng gầy, càng ngày càng không có tinh thần.

Lý Cẩm dẫn nhóc tới gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đối phương cũng không thể làm gì, Lý Quân không chỉ tự trách phong bế bản thân, cự tuyệt tiếp xúc với bên ngoài, bác sĩ chỉ có thể kiến nghị Lý Cẩm đổi một hoàn cảnh sinh hoạt khác cho Lý Quân, xem có thể thay đổi cảm xúc của nhóc một chút không.

Lý Cẩm vội vàng tìm bác sĩ cho Lý Quân, đồng thời Lý Tấn và Lý Ngạn cũng mỗi ngày đều nỗ lực chọc cho em trai vui vẻ.

Đáng tiếc, nỗ lực của bọn họ quả thực không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể nhìn ba đem em trai tới nhà ông bà ngoại nhóc.

Mất mẹ, Lý Tấn và Lý Ngạn cũng khổ sở, nhưng bọn họ đem tất cả khổ sở đều chuyển hóa thành quan tâm em trai nhỏ, vừa đến cuối tuần liền tới nhà ông bà ngoại tìm em trai nhỏ.

Không bị nhốt ở nhà, cảm xúc của Lý Quân rõ ràng có thay đổi, cũng dần dần trở nên ổn định, buổi tối ngủ cũng không gặp phải ác mộng, lại có hai người anh trai tốn tâm tư dẫn nhóc đi chơi khắp nơi, trong chốc lát xuống nước bắt cá, trong chốc lát lại lên núi bắt thỏ hoang, bệnh tình cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Hôm nay, Lý Tấn xung phong nhận việc leo cây muốn hái trái cây cho Lý Quân, kết quả trái cây thì không hái được, người thì từ trên cây lăn xuống, Lý Quân quýnh lên liền mở miệng, câu đầu tiên nói chính là: "Anh cả, anh giảm béo đi, người cũng không nhanh nhẹn rồi."

Lý Tấn lệ nóng doanh tròng nói: "Anh nhất định sẽ giảm béo! Anh hứa!"

Lý Ngạn: "....." Sớm biết cả té ngã có thể làm em trai nhỏ nói chuyện, cậu nên mỗi ngày kéo anh cả đi trèo cây hái trái cây.

Tuy Lý Quân đã mở miệng, nhưng từ sau khi chuyện này xảy ra nhóc liền trở nên cực kỳ ít nói, nhưng mói người đều nói từ từ tới, không vội vàng, nguyện ý nói chuyện đã rất tốt rồi.

Năm Lý Quân 13 tuổi, bọn họ phát hiện, Lý Quân bắt đầu trở nên càng bình thường.

......

Lý Quân mơ thấy một vài việc trong quá khứ, nhìn đồng hồ, phát hiện mới 2 giờ sáng.

Khương Hành vừa lúc xoay người, sờ vị trí bên cạnh trống không, ngồi dậy tìm người.

Lý Quân trở lại trên giường, Khương Hành nhắm hai mắt ôm chặt anh: "Làm sao vậy?"

Lý Quân: "Đi uống nước."

Khương Hành: "À, vậy tiếp tục ngủ đi."

Lý Quân: "Được."

Lý Quân nằm ở trong lòng ngực Khương Hành, khóe miệng cong lên.

Quý trọng trước mắt là được, chuyện quá khứ để cho nó qua đi thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện