Trước Khi Nhắm Mắt

Chương 36


trước sau

Advertisement
Thành bên trong thang máy của chung cư Garden Palace sáng lên ánh sáng màu bạc. Shinsuke ngắm nhìn ánh sáng đó, lên tầng năm cùng Kiuchi. Căn hộ số 505 là của Kiuchi.

Kiuchi mở cửa, bảo Shinsuke đợi rồi một mình bước vào trong. Hai, ba phút trôi qua, cánh cửa mới lại mở và Kiuchi ló mặt ra.

"Được rồi. Cậu vào đi!"

"Cô ta đâu?"

"Không ở trong này."

Shinsuke bước vào trong. Hành lang trải dài, cuối hành lang có cánh cửa bằng kính. Bên kia cửa kính tối om, không nhìn thấy gì. Kiuchi đi đến sảnh, mở cánh cửa căn phòng bên trái.

"Phòng chật. Cố chịu nhé! Chỉ có phòng này là cho khách vào được thôi."

Quả thật phòng này được sắp xếp khá gọn gàng, có giá sách, tủ nhỏ, góc trong cùng có âm ly, tivi.

"Đằng kia là..." Shinsuke chỉ tay về cánh cửa phía cuối hành lang.

Kiuchi hơi nhíu mày rồi nhìn chằm chằm Shinsuke.

"Cậu muốn xem hả?"

"Nếu được." Shinsuke đáp.

Kiuchi thoáng do dự, cuối cùng anh ta thở dài và gật đầu. "Chẳng còn cách nào."

Anh ta mở cánh cửa cuối hành lang ra, bước vào trong và bật đèn lên.

"Được rồi. Vào đi!"

Nghe lời đó, Shinsuke mới bước vào. Nhìn căn phòng, anh như nghẹn lời. Căn phòng trông như hậu trường sân khấu. Móc nhựa treo vô số quần áo để bừa bãi. Trên mặt bàn để một đống đồ trang điểm. Trên tường lắp vài cái gương.

"Gì thế này? Căn phòng này...?" Mất một lúc lâu anh mới thốt nên lời.

"Đây là phòng cô ấy hóa trang." Kiuchi đáp. "Là phòng cô ấy hóa thân thành Kishinaka Minae."

"Ở đây ư?"

Shinsuke chạm tay vào một bộ váy treo trên mắc. Bộ váy anh từng nhìn thấy. Cô mặc bộ này khi đến Myoga lần đầu tiên. Shinsuke nhìn Kiuchi.

"Người lái chiếc Ferrari khi đó là cô ta nhỉ?"

"Đúng vậy." Kiuchi kéo ghế ra, ngồi xuống.

"Lúc tôi chạy đến chỗ xe anh, không thấy cô ta ở đó nữa."

"Vì ngay sau vụ tai nạn, cô ấy thấy hổ thẹn." Kiuchi khoanh tay lại. "Nói vậy nhưng không phải cô ấy đã trốn đi đâu xa. Thật ra thì cô ấy nấp ở sau nhà kho ngay bên cạnh. Ở đó suốt."

"Anh nhận tội thay là xuất phát từ tình yêu, không muốn cô ta thành người có tội hả?"

"Có cả lý do đó. Nhưng còn một lý do lớn hơn. Xét tình huống lúc đó, nếu là tôi lái xe thì còn có thể nhận án thử thách, nhưng là cô ấy thì sợ không được thế."

"Trước đó, cô ta từng gây tai nạn giao thông nghiêm trọng à?"

"Không." Kiuchi lắc đầu. "Hôm đó, chúng tôi đang trên đường về từ quán Seagull."

"Là uống rượu lái xe sao?"

"Ừ, đúng như vậy." Kiuchi gãi cạnh mũi. "Lúc ở quán ấy, chúng tôi đã thống nhất là tôi sẽ lái chặng về. Vì thế tôi không động tới một giọt rượu nào. Nhưng thực tế trên đường về cô ấy lại nói rằng không nghe thấy tôi bảo tôi sẽ lái xe, rồi cứ khăng khăng mình chỉ uống chút rượu nên không say được. Đúng là tửu lượng cô ấy cao, và nhìn trông không giống đang say. Tôi nghĩ chắc cũng chẳng sao và đưa chìa khóa cho cô ấy. Việc đó thật sai lầm. Đáng ra tôi không nên để cô ấy lái xe."

Tuy nhiên, ở vị trí của anh ta thì không nặng lời được, Shinsuke thầm nghĩ. Dù là người yêu, nhưng Uehara Midori lại là con gái giám đốc. Kẻ nắm thế thượng phong lúc nào chả là cô ta.

"Cô ấy rất tự tin về khả năng lái xe của mình. Có lẽ cô ấy thấy ức khi bị coi là uống có chút rượu mà hao mòn khả năng lái xe. Cô ấy đi với tốc độ nhanh hơn bình thường. Khi đó, tôi nhắc nhở thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Tôi chỉ biết căng hai mắt, quan sát tình hình."

"Rồi đúng như anh dự đoán, đã gây ra tai nạn."

"Tôi nói cho cậu biết, tất cả trách nhiệm là
Advertisement
ở xe của cậu." Kiuchi nói. "Vì xe cậu lúc đó đi vào làn ngược chiều, nên dù xe tôi có không đi nhanh cũng không thể tránh được."

"Tôi không phải người lái xe."

"Tôi biết chứ." Nói rồi, Kiuchi gật đầu.

Cả hai im lặng một hồi lâu. Ai cũng mải chìm trong những suy tư của riêng mình. Shinsuke đành mở lời trước.

"Ý tưởng nhận tội thay là do anh đưa ra à?"

"Đương nhiên rồi. Midori lúc đó bị khủng hoảng, không thể suy nghĩ được điều gì."

"Thế việc nhận tội thay xuất phát từ tình yêu hay sự tính toán?"

"Tính toán ư?"

"Chẳng phải là ban ơn sao? Với cả cô ta và gia đình cô ta?"

"À." Kiuchi co vai lại. "Nói thật thì tôi cũng không rõ lắm. Tóm lại, lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng bằng mọi giá không được giao cô ấy cho cảnh sát. Nếu nói là vì tình yêu thì có thể là nói cho oai thôi, hình như không chỉ có vậy. Nhưng còn sự tính toán mà cậu nói đến, tôi không nhớ rằng trong khoảnh khắc ấy tôi có suy nghĩ đó. Nói một cách gượng ép thì... là tập tính chăng?"

"Tập tính ư?"

"Của người được thuê."

"Ra vậy." Shinsuke gật đầu. Cảm giác như anh đã hiểu.

"Còn một điểm nữa. Người gây tai nạn còn lại là đồng bọn của cậu à?"

Thấy Shinsuke nghiêng đầu không hiểu gì, Kiuchi tiếp tục.

"Ngay sau tai nạn, người đó đã đến chỗ tôi. Cái người tên Ejima đó."

"Anh vẫn nhớ à? Đúng vậy."

Hình ảnh nhìn từ đằng sau lúc Ejima đi đến chỗ chiếc Ferrari màu đỏ hiện lên trong đầu Shinsuke.

"Lúc người đó đi đến, Midori vẫn ngồi trên ghế lái. Người đó nhòm vào trong, rồi hỏi bọn tôi có sao không? Lúc đó tôi đã quyết định sẽ nhận tội thay cô ấy rồi."

"Anh có nói việc đó với Ejima không?"

"Tôi nói hãy coi như là tôi lái xe. Rồi vì nội tình sự việc cũng phức tạp. Người đó làm gương mặt ngờ vực rồi bảo "Miễn là không gây bất lợi gì cho chúng tôi". Tôi bận tâm ở chỗ đó. Nếu là người cứng nhắc thì sẽ không thể nào đồng tình với giao dịch ấy được. Nên tôi nghĩ Ejima nói như thế với cậu và nhờ cậu nhận tội thay ông ta."

"Hình như vậy. Việc đó sau này tôi mới biết."

Giờ Shinsuke đã hiểu tại sao tình hình phức tạp nhường ấy mà cuộc đối chất về trách nhiệm trong vụ tai nạn lại được tiến hành gọn ghẽ, không khui ra khuyết điểm của bên kia. Là vì bên nào cũng có điểm yếu.

"Ngay sau tai nạn, lúc tôi đến gần thì anh gọi điện đi đâu đó. Người anh gọi là ai?" Shinsuke hỏi.

"Là Giám đốc. Tôi kể sự tình và nhờ ông ta đến đưa Midori đi ngay."

"Bố cô ta có mừng rơi nước mắt với lòng trung thành của anh không?"

"Ừ thì... lúc ấy chẳng phải ông ta nghĩ đó là việc đương nhiên sao? Gì thì gì, ông ta cũng giao cô con gái cưng độc nhất cho một kẻ làm công ăn lương quèn."

"Lúc ấy mà anh nói đến là sau này, khi tình hình đã thay đổi ư?"

"Ừ, đúng vậy." Kiuchi gật đầu. "Lẽ nào cậu không nghĩ cô ấy bị ám?"

"Bị ám ư?"

"Đúng vậy." Kiuchi nhìn vào mắt Shinsuke, nói khẽ. Bị ám đó, bởi Kishinaka Minae.

Truyện convert hay : Ngươi Hảo, Thiếu Tướng Đại Nhân
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện