Trùng Sinh, Tôi Trở Thành Mẹ Của Nữ Phụ Trà Xanh

Chương 11


trước sau

Advertisement
Diêu Tinh Nam cầm tay tôi lắc lắc, Lý Y Hợp cũng ngẩng đầu tha thiết nhìn tôi.

“Nhưng Y Hợp còn phải đi bệnh viện…”

“Không sao, cũng không lâu lắm.” – Lý Thanh Yến thấy Lý Y Hợp không nói gì, nhưng ánh mắt rất mong chờ, ngầm hiểu – “Tôi đưa thằng bé đi bệnh viện trước, rất nhanh có thể trở về rồi.”

“Vậy có muốn ăn gì không? Tôi đặt nhà hàng.”

“Ăn cơm dì nấu ạ.” – Lý Y Hợp đột nhiên cao giọng, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy thằng bé nói to như vậy.

“Thằng nhóc này!” – Lý Thanh Yến bộ dáng ngạc nhiên – “Thật ngại quá, thằng nhỏ này bình thường không có làm nũng đâu. Có thể là do thường xuyên phải ăn cơm ngoài, bình thường tôi không có thời gian nấu ăn.”

Tôi cũng không tiện nói gì nữa, thế là bốn người chia ra, Lý Thanh Yến đưa Lý Y Hợp đi bệnh viện, còn tôi đưa Diêu Tinh Nam đi siêu thị mua nguyên liệu.

Về đến nhà, dì hỏi tại sao Tinh Nam lại về rồi, Tinh Nam tuyên bố: Là vì hôm nay đánh nhau đấy!

Dì kinh ngạc, vội vàng hỏi có chuyện gì, Tinh Nam nói bởi vì hôm nay Diêu Tông Thịnh kéo bím tóc của con bé.

Dì nghe thấy tên Diêu Tông Thịnh lại ngạc nhiên tiếp: “Tại sao thằng bé cũng ở nhà trẻ này? Người phụ nữ họ Lưu đó hôm nay không đi sao?”

“Có đi ạ.” – Tinh Nam gật đầu – “Hôm nay mẹ cũng đánh nhau nha!”

“Hả?”

Dì đặt Diêu Tinh Nam đã thay quần áo xong xuống, quay người đi nhanh vào phòng bếp. Thấy tôi đang phân loại nguyên liệu, dì vội vàng xoay người tôi lại nhìn từ trên xuống dưới, trong miệng lẩm bẩm: Có bị thương không?

Có người quan tâm như vậy, lòng tôi rất ấm áp: “Con không sao ạ.”

“Làm sao có thể không sao được! Người phụ nữ họ Lưu đó ra tay không hề nhẹ, lúc trước cô ta tát con một cái làm mặt con bị sưng mấy ngày liền đấy. Giờ nghĩ lại dì vẫn tức ngứa cả răng.”

Nói xong dì ấy còn giữ cằm tôi nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn phải rồi nhìn trái, như muốn xem có dấu tay không.

Diêu Tinh Nam ôm một con búp bê chạy vào phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của dì, hỏi: “Mặt của mẹ sao vậy ạ?”

Dì lảm nhảm: “Bà xem thử họ Lưu đó đánh mẹ con chỗ nào.”

“Không phải đâu không phải đâu! Là mẹ! Mẹ đánh dì Lưu đó ạ!”

Dì nghe được đáp án này thì sững sờ một lúc, nhìn tôi với vẻ khó tin, còn xác nhận lại với Diêu Tinh Nam: “Mẹ con đánh họ Lưu kia?”

Diêu Tinh Nam gật đầu thật mạnh, lực quá lớn khiến bím tóc nhỏ bay lên trước trán, con bé dùng tay vuốt vuốt trán, sau đó tay trái nâng búp bê lên, tay phải giả vờ tát nó một cái, rõ ràng không hề chạm vào mặt búp bê, nhưng con bé đã vội đưa mặt búp bê lại gần, thổi thổi.

Dì mở to mắt không thể tin, bùi ngùi: “Ôi chao, thật có chí khí! Dì nói mà, tại sao lại không đánh trả chứ! Đừng giống như những người ở bên ngoài luôn hiền như cục bột, về nhà thì lại tức giận với người nhà! Chà chà, đúng là thời thế thay đổi rồi, ông trời ơi!”

Nói xong, dì ấy vui vẻ xoa tay, hỏi tôi: “Bây giờ con cảm thấy thế nào?”

“Rất là sướng.”

Có thể không sướng sao?

Tôi đã sống mấy chục năm mà chưa từng xích mích với bất kỳ ai – ngay cả Diêu Tinh Nam, người luôn gây rắc rối cho tôi, tôi cũng chưa bao giờ quá tức giận. Kìm nén suốt một đời rồi, căn bệnh đó của tôi chính là do kìm nén mà có. Lần này tôi không muốn sống như vậy nữa, cái gì mà hiền lành độ lượng, cút xéo giùm!

“Chao ôi, Tinh Nam nhỏ của bà, mẹ con nghĩ thông suốt rồi!” – Dì cầm tay Diêu Tinh Nam, hai người quay vòng vòng, cười khúc khích.

“Hai người muốn nhảy thì ra phòng khách đi, đừng có ở đây gây rối cho con. Lát nữa còn có khách đến, con cần chuẩn bị bữa trưa.” – Tôi vừa đeo tạp dề vừa đuổi hai người họ.

Dì vừa nghe có khách, lập tức hỏi: “Là ngài Diêu à?”

“Không phải, dì hỏi con bé đi.”

“Là bạn của con, còn có chú của cậu ấy nữa!” – Diêu Tinh Nam tự hào ngẩng đầu.

“Chà, con đã có bạn rồi à!” – Dì vui vẻ đáp lại Tinh Nam, nhưng dì không rời khỏi phòng bếp mà giành tạp dề với tôi.

“Không được, dì đưa con bé ra phòng khách chơi đi, bọn nhỏ nói muốn ăn cơm con nấu.”

Tôi không cho có ý kiến mà đẩy một già một trẻ ra khỏi phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Từ phòng khách truyền đến giọng nói khoe thành tích chiến đấu của Diêu Tinh Nam.

Chuông cửa vang lên đúng lúc tôi và dì bưng đồ ăn lên bàn.

Diêu Tinh Nam đi mở cửa, một lớn một nhỏ đang đứng ở bên ngoài, đều là một bộ mặt nhàn nhạt, như oan gia đến đòi nợ vậy.

Sau khi chào hỏi, Lý Y Hợp dẫn đầu vào nhà, bước đến trước mặt tôi và giơ tay ra: “Đây.”

Không có xưng hô, không có giải thích. Tôi đưa tay ra, nhận lấy, là một bông hồng màu xanh dương.

Tôi nhìn Lý Thanh Yến hỏi ý kiến, Lý Thanh Yến nhún vai: “Thằng bé tự chọn đó, chắc là bé trai thích màu xanh.”

Lúc này Lý Y Hợp đã theo Diêu Tinh Nam đi vào trong, tôi cẩn thận cắm bông hoa nhỏ vào bình rồi cũng theo vào.

Cơm đã chuẩn bị xong, chúng tôi lần lượt ngồi xuống, dì kiên quyết không ngồi cùng chúng tôi, tôi cũng không miễn cưỡng.

Bên phải tôi là Diêu Tinh Nam, bên trái là Lý Y Hợp, đối diện là Lý Thanh Yến; ba người này, một người là tràn ngập niềm vui, một người là thản nhiên như ở nhà mình, còn Lý Thanh Yến nhìn có vẻ khá căng thẳng.

“Kiếp trước họ đã từng gặp nhau như thế này chưa?” – Tôi không kìm được nghĩ trong lòng.

Trên bàn cơm, tôi hầu như không biết nói gì với Lý Thanh Yến, ngược lại rất muốn hỏi một số chuyện liên quan đến Lý Y Hợp, nhưng lại sợ mình tỏ ra quá thân thiết sẽ khiến người khác nghi ngờ, sắp tới còn nhiều cơ hội nên từ từ cũng được vậy.

Lý Thanh Yến hết lần này tới lần khác khen đồ ăn ngon, luôn trưng cầu sự tán thành của Lý Y Hợp; Lý Y Hợp nhét đầy đồ ăn trong miệng, cái mặt ngầu phồng lên, bình tĩnh gật đầu, điệu bộ rất thỏa mãn.

Diêu Tinh Nam là người sôi nổi nhất bàn, con bé giống như chưa bao giờ được nói vậy, cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng, thứ gì cũng được con bé đem ra phát huy.

“Chú ơi, chú nhìn muỗng của con nè, có đẹp không?”

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, nó lại hỏi Lý Y Hợp:

“Cái muỗng này là mẹ mình mua cho mình đó, cậu cũng bảo mẹ cậu mua cho cậu đi, bạn thân là phải dùng đồ giống nhau!”

Nghe thấy câu nói này, tôi và Lý Thanh Yến hoảng sợ, vội vàng xem Lý Y Hợp, không ngờ Lý Y Hợp chẳng có quá nhiều phản ứng.

Chỉ thấy thằng bé nuốt đồ ăn đầy trong miệng xuống, nghiêm túc trả lời Diêu Tinh Nam: “Chú mình sẽ mua, cậu nói với chú ấy mua ở đâu đi.”

“Tại sao không kêu mẹ mua?” – Diêu Tinh Nam không hiểu.

“Tinh Nam!” – Tôi hoảng hốt kêu con bé.

“Ba và mẹ của mình… bọn họ lên thiên đường rồi.” – Lý Y Hợp nói.

“Mình biết thiên đường nè, chính là nơi có thiên sứ, còn có ông cố nội râu trắng nữa. Bọn họ không trở về sao?”

Tôi muốn kêu Diêu Tinh Nam dừng lại, nhưng Lý Thanh Yến ở phía đối diện lắc đầu với tôi, gần như không thể nhìn thấy, mặc dù tôi không hiểu ý anh ấy là gì nhưng cũng không ngăn cản Diêu Tinh Nam nữa.

“Không trở về nữa.”

Lý Y Hợp nhìn chằm chằm vào đĩa của mình, tôi và Lý Thanh Yến nhìn cậu bé với vẻ khẩn trương, chỉ có Diêu Tinh Nam ngốc nghếch vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra: “Vậy cậu có nhớ họ không?”

Lý Y Hợp không nói gì, chỉ gật đầu thật mạnh.

“Tinh Nam, nói cái khác đi!” – Tôi không thể nhịn được nữa, cuối cùng vẫn phải cắt ngang cuộc trò chuyện của hai đứa.

Diêu Tinh Nam nghe lời gật đầu, đôi mắt to đảo một vòng, nghĩ ra một chuyện mới: “Cậu có biết cậu được ba hay mẹ sinh ra không?

“Mình biết!” – Lý Y Hợp phấn chấn một chút, có vẻ quyết tâm quay trở lại trò chơi – “Mình còn biết mẹ sinh mình ra như thế nào nữa, cậu biết không?”

Chủ đề thay đổi quá nhanh, tôi và Lý Thanh Yến còn chưa kịp hoàn hồn với sự việc vừa rồi thì hai đứa nhỏ này đã thảo luận đề tài nóng hổi khác.

“Chính là ba đưa con chim nhỏ vào… ô ô ô…”

Diêu Tinh Nam chưa nói xong tôi đã vội lấy tay bịt miệng con bé lại.

“Tinh Nam, ăn nhanh rồi cùng Y Hợp đi xem phim hoạt hình đi!”

Lý Thanh Yến ở phía đối diện cũng không khá hơn tôi, chỉ nghe anh ấy thì thầm với Lý Y Hợp: “Kiến thức không phải để đem ra khoe khoang. Nhóc con, ăn mau lên! Con xem thịt kho tàu này có thể lấp kín miệng con không?!”

Lý Y Hợp nhỏ còn chưa kịp nói gì đã bị chú mình nhét một miếng thịt vào miệng.

“Đinh đoong!” – Chuông cửa vang lên.

“Tôi đi mở tôi đi mở!” – Dì vừa nói vừa đi từ phòng bếp ra cửa.

Tôi nghĩ chắc là mấy người kiểu dịch vụ sửa chữa quản lý gì đó nên không chú ý lắm.

“Ngài Diêu?” – Giọng của dì cao hơn hai lần so với vừa nãy – “Hôm nay sao lại nghĩ đến qua đây thế!”

Tôi ngây người, không nghĩ đến sẽ có khách không mời mà đến. Còn chưa nghĩ ra nên đuổi đi như nào thì Diêu Tinh Nam đã vui vẻ gọi một tiếng “Ba”, nhanh chóng trượt khỏi ghế rồi lao đến phía cửa.

“Hôm nay Tinh Nam không đi học sao?” – Tâm trạng của Diêu Kế Lai có vẻ rất tốt.

Nghe tiếng bước chân anh ta đi vào, tôi cũng không đấu tranh nữa.

“Bạn ở nhà trẻ của con đến chơi ạ!” – Tinh Nam tự hào trả lời.

“Là bạn nữ hay là bạn…” – Diêu Kế Lai chưa nói hết thì đã bước đến phòng ăn, nhìn thấy câu trả lời.

Anh ta dường như có chút không hiểu tại sao bạn mẫu giáo lại là một người đàn ông trưởng thành, anh ta nhìn chằm chằm vào đối phương một lúc lâu, cho đến khi Diêu Tinh Nam trong tay anh ta nhiệt tình giới thiệu:

“Ba, đây là bạn con, Lý Y Hợp, còn đây là chú của cậu ấy.”

“Ồ, là vậy à.” – Diêu Kế Lai hoàn hồn, duỗi một tay ra – “Xin chào.”

Lý Thanh Yến đã sớm đứng dậy, lúc này cũng giơ tay ra phía trước: “Xin chào.”

Mặc dù tôi rất muốn bảo Diêu Kế Lai có chuyện gì thì nói trong điện thoại, nhưng người cũng đã đến rồi, tôi không muốn làm cho tình cảnh trở nên khó coi, nhưng cũng chẳng muốn mời anh ta ngồi cùng.

Anh ta dường như không để ý, thả Diêu Tinh Nam về chỗ ngồi, còn mình thì quay người cởi áo khoác vứt lên sô pha, xắn tay áo sơ mi lên, hướng phòng bếp nói: “Dì Triệu, cầm giúp tôi một bộ chén đũa.”

Nói xong tự nhiên kéo một cái ghế ngồi ở giữa tôi và Lý Y Hợp, còn quay đầu hỏi Lý Thanh Yến có uống rượu không.

Y hệt dáng vẻ của nam chủ nhân!

Tôi thực sự say rồi, sao lại có người đàn ông mặt dày như này chứ!

Cầm lấy chén đũa, người đàn ông mặt dày còn giả bộ gắp đồ ăn, ăn không nổi mà nói với Lý Thanh Yến như thật: “Kỹ năng nấu nướng của Cẩm Du nhà chúng tôi không có gì phải bàn cãi! Anh nếm thử cái này đi!”

Vẻ mặt Lý Thanh Yến bình tĩnh, mang theo biểu cảm người lạ chớ gần như ở trong bệnh viện, gật đầu đáp lại một cách đúng mực.

Tôi lười xem Diêu Kế Lai diễn kịch, thế là mượn cớ đút cho Diêu Tinh Nam ăn để kéo khoảng cách với anh ta, nhưng điều này không thể tách giọng nói Diêu Kế Lai ra.

“Chú đứa nhỏ phải không? Sao bạn gái không đến cùng?”

Có thứ gì đó chọc vào khuỷu tay tôi, tôi quay đầu lại nhìn.

Lý Y Hợp bưng bát cơm, cầm muỗng đứng giữa Diêu Kế Lai và tôi.

“Con cũng muốn được đút.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện