Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 45


trước sau

“Trên trời?!” Quỳ Mão kinh ngạc lắm, hai mắt trợn tròn.

Kỳ Thí Phi gật đầu: “Phải rồi. Ở trên trời, nên việc hoàn toàn ngăn cản ma tu tới Tây Tứ Châu là điều không thể, thành ra lũ đạo tu cũng chẳng làm cái hành động vô nghĩa ấy nữa.”

Cửa ra vào phía Đông Độ châu nằm sâu dưới biển, còn tại bên Tây Tứ châu lại ở giữa thiên không. Kẻ nào không có bản lĩnh, hoặc không có đủ tiền tài để thuê thuyền rời đi, thì không thể vượt qua lối này.

Dù Tây Tứ châu và Đông Độ châu từng có chung nguồn gốc, nhưng sau khi tách thành hai đã trở thành những vùng đất hoàn toàn khác nhau.

Nơi này không cấm phàm nhân lập quốc, vậy nên những quốc gia cứ gối nhau san sát, phân rồi lại hợp, chiến tranh, chiếm đánh kịch liệt.

Chúng đạo tu sống tách bạch và không quản chuyện nhân gian, chẳng qua là vẫn thỉnh thoảng hạ giới, cứ vài năm một lần, để lựa những đứa trẻ có khả năng tu tiên về bồi đắp cho tông môn.

Cửa ra nằm phía trên một vùng đất trống trải, hoang vu có tên Vọng Thiên Hoang Nguyên. Tại trung tâm của nó có một hốc xoáy sâu thẳm giữa bầu trời. Nó chính là lối ra – Vọng Thiên Thực.

Đất đai cằn cỗi, gió lốc quần thảo quanh năm suốt tháng khiến phàm nhân không thể sinh sống tại hoang nguyên này. Nơi đây cũng không có linh mạch, nên các tu sĩ chẳng muốn đoái hoài.

Nhưng bởi nơi này tồn tại lối ra vào quan trọng ấy nên chúng đạo tu không thể mặc kệ được. Họ dựng một tòa thành dưới đất ngầm, đặt tên Vọng Hương.

Tương truyền, khi xưa, vì nhung nhớ Đông Độ Châu mà chúng đạo tu mới cho nơi ấy cái danh như thế. Nhưng dần dần về sau, người ta rỉ tai nhau rằng, lý do tòa thành này có cái tên như vậy là bởi đây là nơi nghỉ chân cuối cùng trước khi rời khỏi Tây Tứ Châu, là nơi cuối cùng có thể gióng mắt ngoảnh lại để ngắm nhìn quê hương. Không còn ai nhắc đến nỗi nhớ “quê nhà” Đông Độ Châu thuở nào.

Qua câu chuyện ẩn sau cái tên ấy có thể thấy được những tình cảm phức tặp mà con người ở Tây Tứ Châu dành cho Đông Độ Châu.

Phàm nhân sinh sống ở đây vốn dọn đến từ Đông Độ Châu, nhưng do tuổi thọ chỉ ngắn ngủi chưa đến trăm năm nên họ đã sớm quên nguồn gốc của tổ tiên mình. Chỉ còn những tu sĩ là nhớ.

Không cần mua thêm nhu yếu phẩm gì ở đảo Hồng Sơn nên Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão chỉ nghỉ chân một lúc rồi lập tức rời đi.

Mất thêm vài ngày đi đường, rốt cuộc họ cũng tới Vọng Thiên Thực.

Giữa hư không nổi bật một quầng sáng màu vàng kim. Ban đầu Quỳ Mão còn ngỡ đó là một hiện tượng cực đoan, nhưng không ngờ Kỳ Thí Phi lại đưa hắn bay về phía đó.

Càng tới gần, quầng sáng càng lớn, cuối cùng nó mang kích cỡ như cơn xoáy ở bên thâm uyên của Đông Độ Hoàn.

Một lần nữa, Quỳ Mão lại bị rung động trước khung cảnh kỳ vĩ này.

Từ đây nhìn lại có thể thấy cát bụi bay mù mịt quanh Vọng Thiên Thực, lực hút khổng lồ bao quanh cửa vào của nó.

Không có thuyền thoi, chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân để băng qua cánh cửa này.

Đạo tu quản lý đảo Hồng Sơn vô cùng nghiêm ngặt. Những con thuyền qua lại giữa thành Vọng Hương và hòn đảo này không được phép chở ma tu. Thuyền lậu cũng bị càn quét triệt để. Bất kỳ con thuyền nào, nếu như dám chở ma tu tới Tây Tứ Châu đều bị trừng phạt nghiêm khắc.

Thái độ của đôi bên hoàn toàn trái ngược.

Ma tu tuy không công khai hoan nghênh, nhưng chưa bao giờ phản đối. Đấy là vì chúng cho rằng, bọn đạo tu này tới Đông Độ Châu thì mình đỡ phải chạy qua Tây Tứ Châu để cướp lô đỉnh về.

Còn đối với đạo tu thì khác. Ma tu sang Tây Tứ Châu một là đi thám hiểm bí cảnh, hai là kiếm lô đỉnh. Chưa nói đến việc bắt cóc người về làm lô đỉnh, dù chỉ là đi thám hiểm thì đạo tu cũng không chào mừng ma tu, bởi tài nguyên của Tây Tứ Châu đang dần cạn kiệt.

Đáng lo ngại hơn cả là tu sĩ Huyết Luyện và Hồn Tế. Mục đích duy nhất của lũ người đáng coi rẻ đó khi tới vùng đất này là để thảm sát hòng tích tụ máu tươi và thần hồn.

Trên khắp địa bàn của Tây Tứ Châu, ngoại trừ một số vùng của Liên minh tán tu, chúng ma tu đều phải hành động bí mật để tránh việc bị mấy kẻ thích trừ ma vệ đạo bao vây, chém giết.

“Liên minh tán tu gần Vọng Thiên Bình Nguyên nhất là ở quần đảo Thư Liên, nếu sau này ngươi có tới Tây Tứ Châu, có thể tới đó dừng chân.” Kỳ Thí Phi chỉ dạy Quỳ Mão.

Quỳ Mão thưa: “Nếu không theo chân tôn thượng, sao thuộc hạ lại tới Tây Tứ Châu này chứ? Tôn thượng đi đâu, thuộc hạ đi đó.” Tấm lòng son sắt, quyết không rời tôn thượng nửa bước thể hiện rõ trên gương mặt người thanh niên.

Bị cái lời thổ lộ thẳng thừng ấy của hẳn làm cho bối rối, Kỳ Thí Phi khẽ rũ mi.

Tình cảm mà cậu Lược Ảnh này dành cho mình càng lúc càng không che giấu nổi.

Chúng ma tu vẫn thích biểu hiện tâm tư tình cảm một cách trực tiếp, vậy nên dù cách thể hiện của Quỳ Mão càng lúc càng nóng bỏng và trắng trợn, Kỳ Thí Phi vẫn không hề trách cứ.

Nghe được lời vừa rồi của người thanh niên, trong lòng Kỳ Thí Phi cũng bất chợt gợn sóng. Y biết, mình đã dần xiêu lòng vì cậu chàng. Nhưng là niềm kiêu hãnh của ma tôn khiến y không chịu để người ta biết.

Y lạnh nhạt nói: “Bản tôn đang dạy cách sinh tồn ở Tây Tứ Châu cho ngươi. Đây là những kiến thức cần thiết ngươi cần phải có.”

Quỳ Mão khẽ đáp: “Thuộc hạ cảm ơn lời chỉ bảo của tôn thượng.”

Kỳ Thí Phi cảm thấy cổ họng mình ngứa ngứa, muốn ho một chút mà phải gắng nhịn cái cảm giác đó xuống. Y trầm giọng hô một tiếng: “Đi!”

Nói xong, y không đợi Quỳ Mão kịp có phản ứng gì bèn

cuốn người thanh niên vào trong tay áo, rồi bay về phía Vọng Thiên Thực.

Bao quanh Quỳ Mão là một màu xám trắng, chỉ trong chớp mắt, hắn đã được ma tôn đại nhân giắt theo bên mình. May rằng đây không phải là lần đầu tiên, hắn đã quen với việc này hơn, không căng thẳng nữa mà có thể bình tĩnh chờ đợi.

Kỳ Thí Phi đã qua Tây Tứ Châu nhiều lần nên đã dạn dày kinh nghiệm. Y bọc một lớp chân nguyên dày đặc quanh mình rồi cứ thế băng qua Vọng Thiên Thực.

Cơn lốc xoáy điên cuồng xoay vần, mặt đất không chịu nổi nguồn sức mạnh ghê gớm đó, bị đào thành khe sâu.

Tu sĩ có bản lĩnh lựa theo đường xoáy của gió để đi. Còn những kẻ đứng đầu thế giới thì dễ dàng đi ngược chiều gió, thoải mái rời khỏi vùng cơn lốc xoáy càn quét.

Sau khi đáp xuống đất, Kỳ thí Phi thả Quỳ Mão ra.

“Tôn thượng, giờ chúng ta trực tiếp tới bí cảnh Thu Lương sao?” Quỳ Mão cung kính hỏi.

Kỳ Thí Phi suy nghĩ một chút liền đáp: “Bí cảnh đó quá xa xôi, nếu cứ ngụy trang rồi tránh né, phải rất lâu sau mới đến được.” Y nhìn thẳng vào người thanh niên đang chăm chú nhìn mình, “Chi bằng chúng ta chẳng cần ngụy trang, cứ thể đi lại giữa địa vực của đạo tu. Ngươi dám đồng hành với ta sao?”

Quỳ Mão gật đầu chẳng chút ngần ngại.

Chân nguyên của đạo tu và ma tu không quá khác biệt. Thậm chí, nếu ma tu không cướp đoạt chân nguyên của người khác, thì chân nguyên của họ thực chất là giống hệt nhau. Đó là lý do mà vì sao chỉ cần ngụy trang là đạo tu có thể an toàn đi lại giữa Đông Độ Châu.

Linh khí của những ma tu thường xuyên cướp chân nguyên của kẻ khác luôn có gì đó dữ dội khó tả, vô cùng không thoải mái. Kẻ nào theo Huyết Luyện thì khi dùng công pháp sẽ có vị máu tanh nồng, Hồn Tế lại tạo ra cảm giác âm u, rét lạnh.

Quá trình trưởng thành của Kỳ Thí Phi khiến y chưa từng dùng lô đỉnh, cũng không cướp chân nguyên. Linh khí của thuần linh thể vốn tinh khiết, nên việc giả thành đạo tu đối với y quá đỗi dễ dàng.

Quỳ Mão lại càng đơn giản hơn, chỉ cần gỡ ma chủng xuống, hắn liền thành một phàm tu mới ở cảnh giới Luyện Thể.

Ai lại nghi ngờ một phàm tu sẽ là kẻ đến từ Đông Độ Châu chứ?

Ở Tây Tứ Châu này, Quỳ Mão không hề nghĩ đến trường hợp mình có thể sẽ gặp phải người quen nên hắn chẳng hề che giấu ngoại hình, cứ thế đường hoàng đi lại.

Do vậy, khi bị người đột nhiên vỗ vai rồi gọi đúng tên mình, hắn sợ đến thót tim.

“Quỳ Mão?!” Tiếng ai đó vang lên, một bàn tay đặt xuống bờ vai người thanh niên.

Quỳ Mão giật nảy mình, đồ ăn vặt trên tay rơi vãi đầy đất.

“Xin lỗi, làm ngươi sợ à.”

Nhìn đống đồ ăn trên đất của hắn, người nọ nhấc tay ra, áy náy nói: “Gặp ngươi ở đây, ta ngạc nhiên quá.”

Quỳ Mão lấy lại bình tĩnh, quay lại nhìn người đó. Vừa trông thấy gương mặt vừa quen thuộc, lại vừa có chút xa lạ kia, hắn liền nhận ra kẻ này là ai.

“Mậu Thần?!” Quỳ Mão trợn tròn mắt nhìn vị tiểu đầu lĩnh của Lược Ảnh này.

“Chính là ta. Sao ngươi lại ở đây?” Mậu Thần chau mày.

Quỳ Mão nhìn quanh, thấy không có người chú ý đến họ liền dẫn Mậu Thần qua một bên, thì thầm: “Ta tới Tây Tứ Châu cùng tôn thượng.”

Mậu Thần trừng mắt nhìn hắn, rồi lại trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng mới rặn ra được một câu: “Ngươi và tôn thượng ở bên nhau thật đó à!”

Vẻ mặt của Mậu Thần vừa sửng sốt, vừa bàng hoàng như thể tam quan của mình đã bị đập cho vỡ vụn.

Lược Ảnh không được phép lén lút giao thiệp với nhau, nhưng khi gặp gỡ ở cứ điểm vẫn có thể trao đổi một vài tin tức.

Vậy nên chúng Lược Ảnh đều biết Quỳ Mão được điều đến Cửu Cực Phong làm nội thị. Dù bị kiểm soát bằng những quy định nghiêm ngặt, nhưng Lược Ảnh vẫn là người, cũng tò mò không biết sao một Lược Ảnh Nhất phẩm lại được đặt chân tới nơi sâm nghiêm nhất của Ngục Thiên tông như thế.

Có kẻ giỡn rằng, chẳng nhẽ nào Quỳ Mão này được tôn thượng để ý?

Những người khác tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng không nhiều thì ít đều có suy đoán riêng. Mà suy đoán của Mậu Thần lại càng ly kỳ. Nghe nói mấy năm nay, ma tôn đại nhân không gần nam sắc, cũng chẳng gần nữ sắc, đột nhiên lại cất nhắc một người, chẳng nhẽ là có chuyện ái muội ấy ấy?

Thắc mắc ấy đã tạm gác lại khi Quỳ Mão bặt vô âm tín suốt ba năm. Mà nay đột nhiên gặp nhau ở Tây Tứ Châu, hắn lại còn đi cùng tôn thượng, có nhẽ nào suy đoán của mình đã trở thành sự thật?

Mậu Thần vô cùng hoảng sợ trước cái sự thật đó.

_______________________

Ngáo:

Siêu ngại làm bộ này QAQ Tại vì phải chém gió với gọt giũa nhiều quá #quỳ Nhưng vì tình yêu với nam thần và fanboi, ráng làm hết! Hừ!

Nhân vật mới xuất hiện nha =))) Bạn trẻ Mậu Thần cũng đáng yêu lắm đó =))) Tinh thần soi hint quá cao luôn rồi =)))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện