Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 40
Loại tâm tình phấn khởi này của Thẩm Niệm chỉ duy trì đến khi Tề Quân Mộ hạ triều, không phải hắn ‘lòng có thừa mà lực không đủ’, mà là hắn bị hoàng đế cưỡng chế yêu cầu trở về nghĩ ngơi cho tốt.
Thẩm Niệm cũng không cảm thấy mệt bao nhiêu, hắn đã quen rồi.
Ở Bắc Cảnh, có lúc để giết địch, bọn họ liên tục một thời gian dài nâng đao chém xuống rút ra lại nâng đao. Khô khan chết lặng lập lại những động tác như thế, đến khi kẻ địch thu binh, bọn họ mới có cơ hội thở dốc.
Ban ngày giết địch, ban đêm sợ địch tập kích lại càng không dám ngủ, thời gian dài, cũng luyện được bản lĩnh không ngủ một đêm hôm sau xuất hiện vẫn có thể tinh thần sáng láng.
Tuy rằng bây giờ về kinh hưởng qua cuộc sống an ổn nhất, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì thì tật xấu ngủ không yên lại chưa hề thay đổi. Ngẫu nhiên vào đêm, Thẩm Niệm vì mơ về lúc trước mà giật mình tỉnh lại, khi đó hắn nhìn trần nhà ở trong phòng mà vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Thật lâu mới có thể nhớ ra, à, mình đang ở kinh thành chứ không phải Bắc Cảnh.
Thẩm Niệm đối với cơ thể mình rất rõ ràng, cho nên khi nghe hoàng đế muốn hắn trở về nghỉ ngơi, phản ứng đầu tiên của hắn là cự tuyệt, hắn nghĩ chính mình còn có thể kiên trì được.
Tề Quân Mộ vẫn cho rằng mình là người đặc biệt cố chấp, bây giờ nhìn thấy một người còn cố chấp hơn mình, tâm tình nháy mắt không tốt, y nói: “Ngươi nhìn sắc mặt của ngươi xem, có chút nào nhìn ổn không. Trẫm cho ngươi trở về nghỉ ngơi cũng không phải muốn trừ bổng lộc của ngươi, ngươi lo lắng cái gì.”
Tề Quân Mộ nghĩ, Thẩm Niệm có lẽ không soi gương, tinh thần của hắn quả thật vô cùng tốt, nhưng chung quy vẫn không ngủ một đêm, sắc mặt có thể tốt sao.
Hoàng đế đã nói đến mức này rồi, Thẩm Niệm cũng không còn kiên trì nữa, hắn ngại ngùng mỉm cười nói: “Vi thần đa tạ hoàng thượng săn sóc.”
Tề Quân Mộ gật đầu, suy nghĩ một chút, vì thân thể của Trấn Bắc hầu, y để Nguyễn Cát Khánh lấy một cây nhân sâm ngàn năm trong kho để Thẩm Niệm mang về tẩm bổ.
Thẩm Niệm tất nhiên từ chối, hoàng đế không nén được mở miệng nói: “Cầm về đi, trong kho của trẫm còn rất nhiều thứ tốt. Thân thể của chính mình, nếu ngươi không quý trọng, sau này kiệt sức phát bệnh gì cũng là chính ngươi chịu thôi.”
Từ lúc Thẩm Dịch mất, lần đầu tiên Thẩm Niệm nghe được lời quan tâm như thế.
Người Thẩm gia không cần phải nói, lúc hắn về kinh, Thẩm lão phu nhân vì thương tâm mà bệnh một trận, Văn thị căn bản không để hắn trong lòng chứ nói chi đến quan tâm xem hắn có mệt hay không.
Đương nhiên trong quân Bắc Cảnh có rất nhiều người bao gồm cả Trình Cẩm đều rất quan tâm đến hắn, nhưng bọn họ sẽ không nói như vậy, sợ làm hắn đau lòng, càng bởi rằng bọn họ cũng đau lòng.
Ở trước mặt những người này, Thẩm Niệm đã dựng lên bức bình phong che mắt, cho dù hắn có đau lòng thế nào cũng không biểu hiện ra.
Có lẽ thật là một đêm không ngủ nên đầu choáng váng nặng trĩu, nên khi được câu quan tâm nhẹ nhàng như thế của hoàng đế, trong lòng Thẩm Niệm nháy mắt chua xót vô cùng.
Tề Quân Mộ nhìn người trước mắt chỉ vì một câu mà vành mắt ửng đỏ, y sửng sốt, Thẩm Niệm vẫn luôn là ngươi nho nhã ôn nhuận, mọi chuyện dường như đều nắm trong tay, bây giờ lại lộ vẻ yêu đuối cực kỳ.
Hoàng đế dời mắt làm như không phát hiện rồi nói: “Trẫm phái người đưa ngươi về.”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Thẩm Niệm cúi đầu nói, giọng điệu có chút từ tốn.
Hoàng đế thầm nghĩ, trên vai của Thẩm Niệm gánh quá nặng, người cũng quá mệt rồi.
Y biết người Thẩm gia không coi trọng Thẩm Niệm, bây giờ Thẩm lão phu nhân lại bị bệnh, trong nhà hỗn loạn. Để tránh cho Thẩm gia có mấy người không mọc mắt khiến Thẩm Niệm phiền lòng, hoàng đế sai Nguyễn Cát Khánh tự mình đưa người về thu xếp ổn thỏa.
Công việc này Nguyễn Cát Khánh vô cùng thích làm, ra khỏi cung hắn chính là đại diện cho hoàng đế, nói cái gì làm cái gì, người khác chỉ có thể nghe có thể nhìn, có mất hứng trong lòng cũng chỉ có thể nhịn.
Nhìn hạng người ngạo mạn hống hách không thoải mái nổi, trong lòng Nguyễn Cát Khánh vô cùng khoan khoái.
Vì vậy hắn cam đoan nói với hoàng đế: “Nô tài nhất định sẽ ổn thỏa đưa Hầu gia về sau đó sẽ hồi cung.”
Nhìn dáng vẻ của hắn, Tề Quân Mộ nhịn không được kéo cong khóe môi, phất tay để hắn nhanh chóng lui ra.
Thẩm Niệm đứng bên buồn cười, sắc mặt tươi sáng hơn nhiều.
Nguyễn Cát Khánh dùng kiệu đưa Thẩm Niệm về, chính hắn cũng ngồi kiệu. Thẩm Niệm thật ra chằng hề thích ngồi trên thứ này, quá lắc lư quá êm ái, không thoải mái bằng cưỡi ngựa.
Chỉ là mặt này hắn cũng không quá khăng khăng, dù sao Nguyễn Cát Khánh cũng vì tốt cho hắn, chung quy hắn không thể ‘không biết lòng người tốt.’ (Câu này nằm trong điển cố “Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.)
Tới Trấn Bắc hầu phủ, nha đầu hay sai vặt của quý phủ thấy Thẩm Niệm đều gọi Hầu gia, thái độ coi như cung kính, không làm điều thiêu thân nào.
Có điều Nguyễn Cát Khánh là ai, hắn là người từ tầng thấp nhất trong hoàng cung bò lên vị trí hôm nay, không chỉ dựa vào ân huệ của hoàng đế mà còn có năng lực của bản thân.
Con mắt lợi hại của hắn chỉ cần liếc qua đã biết người trong phủ cung kính với Thẩm Niệm dựa trên sự sợ hãi. Những hạ nhân này nhìn thấy Thẩm Niệm thì đáy mắt sẽ bất giác mà toát lên vẻ hoảng sợ, dáng vẻ muốn trốn, dường như hắn đã gây ra tội ác tày trời nào đó.
Nguyễn Cát Khánh cảm thấy Trấn Bắc hầy thật thú vị, Thẩm gia này phải có chán ghét Thẩm Niệm bao nhiêu mới khiến hạ nhân biến thành dáng vẻ như thế.
Quan trọng nhất là thái độ của Thẩm Niệm, hình như không một chút lưu ý nào.
Đương nhiên, Nguyễn Cát Khánh cũng không lắm miệng hỏi, hắn đưa Thẩm Niệm về nơi ở.
Viện tử của Thẩm Niệm rất yên tĩnh, một tỳ nữ xinh đẹp cũng không có, sai vặt thì cũng chỉ hầu hạ ở bên ngoài, toàn bộ viện tử lạnh lẽo này không giống cho người ở.
Thẩm Niệm cũng không cứ để Nguyễn Cát Khánh rời đi như thế, nói muốn mời hắn vào uống chén trà, Nguyễn Cát Khánh tất nhiên đồng ý.
Nước trà trong viện tử Thẩm Niệm đã lạnh, việc này sai hạ nhân bên dưới nhanh chống chuẩn bị cho tốt.
Hạ nhân bưng trà xuống dưới, Thẩm Niệm tự mình rót trà cho Nguyễn Cát Khánh rồi mỉm cười nói: “Nguyễn công công ngươi xem, Trấn Bắc hầu phủ có nhiều người nghĩ ta ở Bắc Cảnh ăn thịt người mà trưởng thành, trong lòng các nàng rất sợ ta. Nhưng dù có sợ ta đi nữa thì chẳng ai dám chậm trễ việc của ta.”
Ngụ ý Nguyễn Cát Khánh nghe hiểu, tình hình Trấn Bắc hầu phủ trong lòng Thẩm Niệm hiểu rõ, nhưng hắn không thèm để ý.
Những người này sợ hắn cũng được nịnh bợ hắn cũng tốt, hắn cũng không quan tâm. Ngược lại mặc kệ thế nào, hắn là Hầu gia, những người này đều phải dựa vào hắn mà sống.
Thẩm Niệm mở miệng nói thẳng, cũng muốn mượn miệng của Nguyễn Cát Khánh nói cho hoàng đế biết những điều này, để hoàng đế không cần lo lắng.
Nguyễn Cát Khánh gật đầu nụ cười trên mặt càng sâu, hắn nói: “Hầu gia không hổ là Hầu gia, như vậy hoàng thượng sẽ không cần phải lo lắng rồi.”
Thẩm Niệm mỉm cười.
Nguyễn Cát Khánh uống xong chén trà rồi xin cáo lui, kiên quyết không để Thẩm Niệm tiễn hắn, hắn nói thế này: “Thẩm hầu gia, hoàng thượng lệnh nô tài tiễn ngài về nghỉ ngơi, nếu như ngài dằn vặt bản thân mà tiễn nô tài, nếu như hoàng thượng biết còn không lột da nô tài sao.”
Thốt lời này, Thẩm Niệm cũng không cố chấp nữa, bèn trông theo hắn rời khỏi viện tử.
Thời điểm Nguyễn Cát Khánh đến phủ Trấn Bắc hầu không gặp bất cứ chủ tử khác, lúc rời đi thì gặp Văn thị.
Nhìn tình cảnh này là Văn thị tới đây tìm Thẩm Niệm, biểu cảm trên bà rất phức tạp, tựa như không muốn đến nhưng lại không nén được tò mò.
Thấy Nguyễn Cát Khánh, Văn thị thay đổi khuôn mặt vui vẻ tiến lên nói: “Các người là?”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Cát Khánh bất biến, hắn nói: “Nô tài là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, lần trước đến cùng chủ tử, lúc Trấn Bắc hầu còn đang quỳ ở trước cửa lớn. Lúc đó tâm tình chủ tử hình như không tốt lắm, cũng không bước vào Trấn Bắc hầu phủ.”
Văn thị nghe câu đầu tiên thì sắc mặt thay đổi, chột dạ và hoảng loạn, nghe câu tiếp theo, gần như không trụ nổi.
Bà nắm chặt tay của nha đầu bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói: “Hóa ra… hóa ra công công ở trong cung, sao…sao lại tới…”
“Mấy ngày nay Hầu gia ở trong cung vất vả, hoàng thượng lệnh cho nô tài từ mình tiễn Hầu gia hồi phủ, để Hầu gia có thể nghĩ ngơi cho tốt, hoàng thượng đúng là thật lòng yêu thương Hầu gia.” Nguyễn Cát Khánh tiếp tục nói một cách bình thường: “Nô tài là thấy ngươi muốn gặp Hầu gia? Hầu gia hắn ngủ rồi, nếu như việc không gấp, vậy ngươi chờ một chút?”
“Cũng … cũng không có việc gì.” Văn thị khô khan nói: “Hắn mệt thì để hắn nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Cát Khánh mỉm cười: “Vậy được, hoàng thương nghe thấy trong lòng khẳng định rất vui. Nô tài nghe Hầu gia nói, lão phu nhân quý phủ bị bệnh, việc này hoàng thượng cũng biết, vốn nô tài nên đi vấn an lão phu nhân, chỉ là hoàng thượng còn chờ nô tài phục lệnh, hôm nay sẽ không đi, phiền phu nhân hỗ trợ nói giúp.”
Văn thị vội nói: “Công công bận rộn, không chậm trễ thời gian của ngươi. Chỗ lão thái thái ta cùng nhị công tử vẫn hầu hạ rất tỉ mỉ.”
Nguyễn Cát Khánh nhìn bà một cái, không rõ Văn thị rốt cuộc là ngu thật hay ngu giả.
Hắn đã nói đến mức này rồi, còn luôn miệng đề cập đến hoàng đế, Văn thị ngược lại, còn liên tiếp tán dương Thẩm Thanh.
Đây là chằng hề đặt Thẩm Niệm vào trong móng tay chứ nói chi trong lòng.
Nghĩ như thế, Nguyễn Cát Khánh không muốn nói gì thêm với Văn thị, mang người nghênh ngang rời đi.
Văn thị đứng đó nhìn bóng lưng của hắn rời đi, trong lòng rất khó chịu, sau đó cắn răng xoay người đi tìm Thẩm Thanh.
Hoàng thượng coi trọng Thẩm Niệm như thế, sau này Thẩm Thanh không phải sẽ càng bị người khác dẫm nát dưới chân sao?
Nguyễn Cát Khánh trở về cung đem chuyện phát sinh ở Thẩm gia một năm một mười nói lại cho hoàng đế, lời nói của hắn không hề có ý thiên vị, nhìn thấy gì thì nói cái đó.
Trong lòng lại nhịn không được xỉa xói Văn thị trong đầu đúng là có bệnh.
Bà ta không thích Thẩm Niệm coi trọng Thẩm Thanh, nhưng bây giờ Thẩm Niệm là Trấn Bắc hầu, hắn mới là chủ tử chân chính của phủ Trấn Bắc hầu. Còn Thẩm Thanh chỉ là một kẻ quần là áo lụa, công danh không có, danh tiếng bình thường.
Thẩm Thanh lấy cái gì so với Thẩm Niệm? Lấy cái danh là mẹ của Trấn Bắc hầu sao?”
Nếu như Văn thị thật sự muốn Thẩm Thanh tốt, hiện tại nên nghĩ cách hóa giải oán khí trong lòng Thẩm Niệm, để anh em hai người hòa thuận, sau này Thẩm Niệm mới có thể kéo giúp Thẩm Thanh.
Suy nghĩ của Tề Quân Mộ giống với Nguyễn Cát Khánh, kiếp trước chính là như thế.
Văn thị thiên vị Thẩm Thanh đến mức thế nhân đều biết, ai ai trong kinh thành ngoài mặt không nói nhưng trong lòng đều nghĩ Văn thị thật quá đáng, dù sao Thẩm Niệm cũng là con trưởng Thẩm gia, là con ruột của bà ta, làm việc tuyệt tình như thế thật sự ảnh hưởng đến danh tiếng của Hầu gia.
Thẩm Thanh cũng chẳng có đầu óc gì, chỉ cảm thấy mình được cưng chiều nên đắc ý vênh váo.
Chuyện sau đó mọi người đều rõ ràng, Thẩm Niệm từ bỏ tước vị quan chức, thu thập hành lý dứt khoát rời khỏi kinh thành lưu lạc thiên nhai coi bốn biển là nhà, lưu lại hai mẹ con Văn thị và Thẩm Thanh ở kinh thành mắt to trừng mắt nhỏ.
Lúc đó mọi người đều nói Văn thị không có đầu óc, Tề Quân Mộ còn lén đàm luận chuyện này với Lâm Tiêu, nói Thẩm Niệm sợ là không phải do Văn thị sinh, bằng không sao lại làm ra sự kiện như thế.
Lâm Tiêu dạy bảo y một trận, nói y thân là đế vương không nên giống như đàn bà vô tri, chuyện gì cũng đàm luận. Cuối cùng Lâm Tiêu cũng nhịn không được nhiều chuyện một câu. Thẩm Niệm tất nhiên là con ruột, tướng mạo có bóng dáng của Thẩm Dịch và Văn thị.
Chỉ là tình cảm mẹ con quá cạn, Thẩm Niệm coi bà ta là mẹ, còn bà ta lại coi Thẩm Niệm là quỷ đòi nợ, mọi chỗ đều ghét bỏ.
Lúc đó Tề Quân Mộ nghĩ lời của Lâm Tiêu rất có đạo lý, bây giờ cũng hiểu lời này có phần chân thật, nói không chừng là sự thật.
Những suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu rồi thôi, Tề Quân Mộ cũng không có dự định nhúng tay vào chuyện Thẩm gia. Tựa như Thẩm Niệm đã nói, chuyện Thẩm gia chính hắn có thể xử lý tốt.
Đương nhiên rồi, sau khi Thẩm Niệm về kinh bận rộn giúp y không ít, tuy rằng là bị động, nhưng chính y bằng lòng để Thẩm Niệm lấy danh nghĩa hoàng đế làm một số việc ở Thẩm gia.
Cái danh sủng thần của Thẩm Niệm chung quy phải đến nơi đến chốn.
Thôi nghĩ đến những điều này, Tề Quân Mộ nói: “Chuyện của Thẩm Niệm không cần đề cập thêm nữa, trẫm tin tưởng hắn có thể xử lý được.”
Nguyễn Cát Khánh đáp ‘Dạ’ tỏ vẻ đã hiểu.
@@@
Thẩm Niệm không có ở đây, hoàng đế bè gọi Dương Kinh Lôi đến.
Cũng không phải vì Thẩm Niệm không có đây mà hoàng đế mới gọi người đến, ban đầu y đã có quyết định này.
Chỉ là trong mắt người có ý đồ, đây là một dấu hiệu, một dấu hiệu Thẩm Niệm may áo cưới cho người khác.
Thời gian gần đây Thẩm Niệm ở trong cung vẫn khá có trách nhiệm, hắn đã từng đánh trận, huấn luyện cấm vệ không đi theo con đường bình thường, mà thường hay có thể đánh lén thành công cho nên khiến cấm quân rất cảnh giác.
Khi ở trong cấm quân tuần phòng hắn thường xuyên chỉ ra những sơ hở, mặc dù lúc khiển trách cấm vệ không chút nể mặt những hết sức cố gắng bù đắp mặt thiếu sót cho cấm vệ.
Bây giờ Dương Kinh Lôi đã trở về, hoàng đế chung quy không nên để Dương Kinh Lôi giao chức Tả thống lĩnh cho Thẩm Niệm, bản thân Thẩm Niệm cũng nên tự hiểu điều này mới được.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Thẩm Niệm giao lại cho Dương