Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Chương 37
Năng lực của Trình Cẩm thì Thẩm Niệm rõ ràng nhất, chỉ là Trình Cẩm người này bình thường luôn bất lộ sơn thủy (ý nói những người không biểu lộ tài năng), nhắc tới hắn ta rất nhiều người đều nghĩ đây là cận vệ bên cạnh hắn, rất ít khi sẽ nghĩ đến đơn độc xách hắn ta ra làm gì.
Trước đây cũng không phải không có cơ hội để Trình Cẩm lộ diện trước mặt người khác, nhưng hắn ta không muốn. Nói là ở chiến trường Thẩm Niệm đã cứu hắn một mạng, đời này hắn không làm gì chỉ cần đi theo Thẩm Niệm.
Đối với thái độ của Trình Cẩm rất kiên quyết, khăng khăng như vậy, Thẩm Niệm bèn để hắn bên cạnh.
Bây giờ tuy rằng không biết Tề Quân Mộ từ nơi nào biết được Trình Cẩm này, lại có lòng đề bạt hắn, Thẩm Niệm tụ nhiên bằng lòng. Quan trọng nhất chính là hoàng đế đã mở lời, hắn có tìm nghìn vạn lý do hoàng đế cũng sẽ không nghe, còn không bằng thuận lý thành chương mà nguyện ý, tất cả đều tốt đẹp.
Nháy mắt trong đầu suy nghĩ cẩn thận những điều này, Thẩm Niệm lại nói: “Hoàng thượng, Trình Cẩm đi theo vi thần nhiều năm, bây giờ ngài coi trọng hắn là phúc khí của hắn. Chỉ là tính tình của hắn ngay thẳng táo bạo, trời sinh tính lười nhác, vi thần sợ hắn chịu không nổi không khí quan trường, sẽ làm hư chuyện.”
Thẩm Niệm là người không quan tâm sự việc có thể phát triển theo hướng kia hay không, trước tiên sẽ nói tình huống xấu nhất, như vậy đến khi chuyện ập xuống đầu cũng có đường lui tốt.
Tính nết này của hắn Tề Quân Mộ cũng rõ ràng, đến khi hắn nói xong, hoàng đế với vẻ mặt hậm hực chế giễu nói: “Tướng lãnh dạng gì thì binh sĩ dạng đó, Trình Cẩm theo bên cạnh ngươi, trẫm thấy người liền biết Trình Cẩm là dạng người gì rồi.”
Thẩm Niệm: “…”
Lời này nghe thế nào cũng không giống lời khen, ở trong miệng của hoàng đế, hắn giống như một viên cứt chuột, rơi vào nồi làm hỏng cả nồi canh. Kiểu ví von này nghe có chút là lạ, Thẩm Niệm càng nghĩ càng xấu hổ xen lẫn một chút lúng túng hiếm có.
Tề Quân Mộ vốn chỉ chuyển hướng đề tài tùy ý nhắc tới chuyện này, lúc nhìn đến sự xấu hổ lúng túng hiện trên khuôn mặt của Thẩm Niệm, y rất kinh ngạc.
Trong đầu hoàng đế, Thẩm Niệm là kẻ mặt dày từ trước đến nay, lời nói đến miệng cũng không tha cho ai, phí phạm uổng phí cho khuôn mặt tuấn nhã. Tóm lại ngoại trừ vẻ mặt nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, Tề Quân Mộ ít khi thấy biểu cảm khác trên khuôn mặt hắn.
Bây giờ sắc mặt của Thẩm Niệm đột nhiên thay đổi như thế, nét mặt lại mang theo một chút đỏ ửng, những cũng không trở thành cảnh sắc tươi sáng.
Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm như vậy, tâm trạng không nhịn được cảm thán, nếu Trấn Bắc hầu ngày thường giảm bớt lệ khí trên người đi, thêm biểu cảm như thế vào, sẽ khiến không ít người động đậy xuân tâm, đâu còn độc thân đến bây giờ.
Thẩm Niệm vốn xấu hổ vì những lời của hoàng đế nhưng dưới ánh mắt quan sát không chút che dấu của hoàng đế, không biết vì sao trong lòng hắn càng khẩn trương, độ nóng trên mặt vô luận thế nào cũng không khống chế được.
Thấy sắc mặt của Thẩm Niệm càng ngày càng đỏ, Tề Quân Mộ nghĩ chính mình chút quá phận rồi, y ho một tiếng dời ánh mắt đi: “Việc này trong lòng ngươi biết là được, chờ mấy ngày nữa trẫm xác định chọn người xong sẽ công khai.”
Thẩm Niệm bình tĩnh nói: “Dạ, vi thần đã biết.”
Nói đến đây, cũng không còn gì khác, giữa quân thần đột nhiên không biết nói gì nữa, Tề Quân Mộ bèn thuận thế để hắn lui ra.
Sau khi Thẩm Niệm rời khỏi điện Càn Hoa thở phào, sự việc như thế nào lại phát triển đến mức hắn không ngờ đến. Hắn chỉ có thể cảm thán một câu, tâm tư của đế vương không phải ngươi muốn đoán thì có thể đoán được.
Đêm đó, biểu hiện của Thẩm Niệm rất thành thật, cũng không xuất hiện trước mặt hoàng đế. Đêm nay hắn trực đêm, ngày mai có thể nghỉ ngơi, có nghĩa là hắn có thể ra cũng về nhà một ngày.
Thật ra ở trong hoàng cung hay ở Thẩm gia thì trong mắt Thẩm Niệm cũng không có gì khác biệt, hoàng cung cũng được Thẩm gia cũng tốt, trong lòng hắn chẳng qua chỉ là một nơi tạm thời dừng chân để ngủ mà thôi.
Chỉ là vì trước đó Tề Quân Mộ nhắc nhở, hắn còn cố ý quan tâm tình hình trong cung, may mắn trong cung căn bản không truyền ra lời nhàn rỗi nào, chuyện có liên quan đến Nhạc Thanh chủ yếu cũng là bị bệnh, thái hậu thương cảm, lệnh cho thái y đến khám và chữa bệnh mà thôi.
Chuyện Nhạc Thanh công chúa rơi xuống nước ở Ngự hoa viên dường như chưa từng xảy ra.
Điều này làm cho Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm, song cũng nghĩ có chút quái dị, loại cảm giác quái dị này tại lúc Tề Quân Mộ nhắc tới thái hậu đã đó.
Hắn tự nhận nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với người phụ nữ tôn quý nhất Đại Tề này, hắn cảm thấy chính mình có chút không rõ. Lâm Ân nói đến cùng cũng chỉ là cháu trai của thái hậu, thái hậu vậy mà có thể vì hắn ta suy tính nhiều như vậy, thật sự khiến người ta ngoài dự liệu.
Càng khiến cho Thẩm Niệm kinh ngạc chính là hoàng đế ở trước mặt hắn căn bản không có ý che giấu việc này.
Hoàng đế càng thản nhiên, hắn càng cảm thấy quái dị. Thái độ của hoàng đế với thái hậu cũng quá bình tĩnh, không có oán cũng không có yêu, hình như thái hậu trong mắt y cũng không khác biệt gì so với người thường.
Thẩm Niệm nghĩ có lẽ lý do là hoàng đế là duyên cớ của hoàng đế. Hắn là một người bình thường, lúc mẫu thân Văn thị đối xử với hắn như vậy, hắn ngẫu nhiên còn ôm một chút kỳ vọng.
May mắn hắn sớm tỉnh ngộ, Văn thị cũng không thể tổn thương hắn được nữa.
Nghĩ đến Văn thị, Thẩm Niệm lại nghĩ đến thái hậu.
Trước khi hắn về kinh đã tìm hiểu qua vị hoàng đế này rồi, có người nói thái hậu đối với y luôn yêu thương, một lòng duy trì y trở thành hoàng đế, theo lý mà nói tình cảm giữa hai mẹ con hẳn là rất thắm thiết.
Mặc dù có chút mâu thuẫn, hoàng đế là con cũng sẽ tôn kính thái hậu. Giữa hai mẹ con cũng không biết xảy ra chuyện gì lại trở nên xa cách như bây giờ.
Thẩm Niệm nghĩ loạn cả lên, chỉ cảm thấy chuyện trong hoàng cung này vừa loạn vừa giấu giếm, khiến cho người ta nhức đầu.
Vương Tuấn theo Thẩm Niệm trực đêm, nhìn Thẩm Niệm cau mày, dáng vẻ tâm tình không tốt, hắn bưng chén trà đưa cho Thẩm Niệm, thân thiết nói: “Đại nhân, ngài đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Niệm liếc mắt nhìn Vương Tuấn: “Ta đang nghĩ đến Lâm công tử. Hắn…vì sao hắn đeo mặt nạ?” Từ lúc hắn về kinh, bị mấy việc vặt vướng chân, lại bị hoàng đế thúc đẩy lập không ít công lao.
Hơn nữa hắn không hiểu mấy thế lực trong kinh, cũng không có người dám tùy tiện kết thân với hắn, rất nhiều chuyện trong kinh thành hắn cũng không biết, thậm chí rất nhiều người hắn còn không biết tên.
Tả tướng Lâm Tiêu là cậu ruột của hoàng đế, được hoàng đế tin yêu, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Thẩm Niệm tất nhiên cũng biết. Hắn cũng biết ông ta có một đứa con tên Lâm Ân vấn ru rú trong nhà, nhưng chưa từng gặp người thật, cũng không tận lực muốn biết những điều này.
Đương nhiên, càng là không có mấy ai tùy ý nhắc tới Lâm Ân.
Ở Ngự hoa viên là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Ân, cũng lần đầu tiên biết Lâm Ân mang mặt nạ.
Hoàng đế cũng không nói nguyên nhân, hắn cũng chưa từng hỏi, trong chuyện này khẳng định có liên quan đến hoàng đế cũng không chừng.
Sau khi Vương Tuấn lên tiếng, hắn tất nhiên thuận thế hỏi. Cũng rất hợp với lẽ thường, hắn nhìn thấy người như vậy, cũng tò mò.
Vương Tuấn nghe câu hỏi của Thẩm Niệm, sắc mắt hắn ta thay đổi, cẩn thận dè dặt nhìn bốn phía xem có người hay không, hắn ta nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng với thái hậu trong cung không thích nghe lời đồn có liên quan đến Lâm công tử.”
Thẩm Niệm nhíu mày càng sâu, thái hậu không thích có người nghị luận về Lâm Ân hắn có thể hiểu, nhưng tâm tư Tề Quân Mộ kín đáo, hắn thật sự không đoán được hoàng đế đang suy nghĩ gì.
Vương Tuấn nhìn dáng vẻ của Thẩm Niệm, cho rằng hắn thật sự muốn biết mất tin tức lá cải này. Hắn ta có ý định nịnh bợ Thẩm Niệm, muốn thừa cơ Trấn Bắc hầu đang phất mà bò lên, tất nhiên không muốn hắn phạm phải những kiêng kị. Cho nên bèn hạ gióng nói: “Đại nhân ngươi lớn lên ở Bắc Cảnh, chuyện trong kinh thành có thể không biết nhiều, mặt của Lâm công tử vì cứu hoàng thượng mà bị thương…”
Việc này những người có chút gia thể trong kinh thành đều biết, Vương Tuấn lại nói cũng rõ ràng mạch lạc.
Lúc này Thẩm Niệm nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, hắn đã nói thái độ thái hậu đối với Lâm Ân quá mức quỷ dị, không ngờ bên trong còn dính dáng đến nhiều chuyện vặt vãnh như vậy.
Tính toán chuyện năm ấy phát sinh, hắn hẳn là còn ở kinh thành.
Chỉ là khi đó Thẩm gia không được Cảnh đế thích, hắn lại bị Văn thị chán ghét mà vứt bỏ, rất nhiều chuyện hắn không biết mà thôi.
Sau đó hắn bị rơi xuống nước thiếu chút nữa đi đời nhà ma, đến lúc tỉnh lại đã bị cha Thẩm Dịch mang đi rồi, cho nên chưa từng nghe chuyện này.
Hơn mười năm, hắn vẫn luôn ở Bắc Cảnh, sống chết còn khó biết, nơi kinh thành đầy tổn thương càng không nghĩ tới, còn lực chú ý của mọi người ở Đại Tề đều trên người Cảnh đế.
Hiện nay là Tề Quân Mộ đăng cơ làm vua, Lâm gia cùng Lâm Ân mới được người ta quan tâm lần nữa, những chuyện cũ mới được người ta nhớ lại lần nữa.
Vương Tuấn nói xong, thấy dáng vẻ không yên lòng của Thẩm Niệm, hắn ta nói: “Đại nhân nghe rồi thì thôi.”
Thẩm Niệm nhướng mày cười nói: “Hôm nay ngươi đã giải nghi hoặc cho ta, phần ân tình này bản hầu nhớ trong lòng.” Ngụ ý là chịu ơn, vẻ mặt Vương Tuấn mừng rỡ.
Biết rõ những điều này, Thẩm Niệm cũng không nghĩ tới thái hậu hay Lâm Ân nữa.
Mọi việc chỉ cần không tính toán trên đầu hắn, vậy hắn coi như không biết đến những mưu tính của thái hậu.
Bây giờ hắn cần làm tốt nhiệm vụ của mình, làm cây đao của hoàng đế. Nhìn bản thân có phân lượng trong lòng hoàng đế hay không, sau đó hoàng đế lợi dụng chính mình, còn có đường lui cùng kết cục tốt một chút là được.
@@@
Hôm sau Thẩm Niệm cùng đồng nghiệp thay ca rồi trực tiếp về nhà, một đêm hắn không ngủ, buồn ngủ vô cùng, mí mắt muốn dính lại với nhau không mở ra được.
Mỗi lần hắn quay về Thẩm gia, Văn thị đều khóc sướt mướt một trận, hôm nay hắn rất mệt, không đợi Văn thị mở miệng, hắn không nhịn được nói: “Mẫu thân, chờ ta tỉnh lại rồi nói, nếu như bây giờ ngươi vì nhị đệ mở miệng, cả đời hắn sẽ không rời khỏi thư phòng.”
Văn thị im như thóc, không dám mở miệng.
Thẩm Niệm an ổn ngủ trong phòng, vừa tỉnh đã là buổi chiều, Văn thị quả thật cũng không quấy nhiễu hắn.
Đa phần người trên đời này đều có nhược điểm, dùng Thẩm Thanh uy hiếp Văn thị là tốt nhất.
Thẩm Niệm rửa mặt tùy tiện ăn chút đồ ăn, lần đầu tiên nhìn đến Thẩm Thanh bị nhốt trong thư phòng.
Thẩm Thanh thay đổi rất nhiều, người vừa gầy vừa vàng, thấy dáng vẻ bị dằn vặt không ít. Lần đầu tiên Thẩm Thanh nhìn thấy Thẩm Niệm vừa về kinh là ngạo mạn, hiện tại phản ứng đầu tiên là sợ hãi.
Chỉ lần có lão sư nghiệm khắc ở đây, Thẩm Thanh co cổ lại không dám nói gì, dáng vẻ rất tủi thân.
Thẩm Niệm thấy hắn ta thật sự thành thật, bèn khách khí nói với lão sư, nói hoàng đế biết Thẩm Thanh không phải người thích đọc sách, đã bỏ ý nghĩ để hắn ta làm quan trong đầu, cảm tạ sự giáo dục của ông mấy ngày nay.
Lão sư nghe sau này không dạy dỗ Thẩm Thanh nữa, tâm trạng có chút thất vọng.
Thẩm Thanh là học sinh ông dạy dễ chịu nhất, có danh của hoàng đế, ở Thẩm gia thì có danh của Trấn Bắc hầu nên ông cũng không sợ. Nghĩ lại, đây là ý của hoàng đế, ông cũng coi như là nghe được thánh huấn, rời đi với tâm tình tốt hơn.
Trước khi đi còn nghiêm mặt dạy dỗ Thẩm Thanh một trận, nói hắn ta đọc sách đọc như chó rắm không thông, sau này trăm triệu phải cần cù.
Thẩm Thanh liên tục gật đầu.
Đến khi người đi rồi, Thẩm Thanh mờ mịt đứng đó, hắn quả thực không tin được, bản thân thực sự thoái khỏi khổ hải rồi.
Qua mấy tháng học tập như vậy, Thẩm Thanh nghĩ mỗi ngày nghe chi, hồ, giả, vậy mà không điên quả thật là kỳ tích.
Thẩm Niệm lạnh mặt nhìn hắn ta nói: “Sau này ngươi nên khuyên mẫu thân đừng kiếm ta gây phiền phức, không thì ngươi sẽ ở trong thư phòng cả đời.”
Thẩm Thanh cắn răng gật đầu.
Thẩm Niệm còn muốn nói gì, nghe tin thức Thẩm lão phu nhân và Văn thị chạy đến.
Thấy hai người, nước mắt của Thẩm Thanh nén trong mắt rốt cuộc ào ào chảy xuống.
Thẩm Thanh khóc rất thương tâm, Văn thị cũng khóc nức nở không ngừng, duy nhất Thẩm lão phu nhân tương đối trấn định cũng đỏ mắt.
Trong nháy mắt, Thẩm Niệm nghĩ chính mình vô cùng dư thừa. Rõ ràng là quan hệ huyết thống, ba người bọn họ mới là người một nhà, còn hắn vĩnh viễn chỉ là người ngoài.
Đột nhiên, hắn có phần mất hết hứng thú, xoay người rời đi.
Thẩm lão phu nhân là người duy nhất phát hiện Thẩm Niệm rời đi, bà mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến Thẩm Thanh tủi thân khóc nức nở.
Cuối cùng trong lòng bà thở dài, chỉ làm như không phát hiện Thẩm Niệm rời đi.
Thẩm Niệm cũng không quay về sân viện của mình, hắn trực tiếp rời khỏi hầu phủ.
Cảm giác đi ở trên đường hay ở trong hầu phủ cũng không khác gì mấy, đối với những người khác mà nói, hắn cũng chỉ là một kẻ xa lạ.
Thẩm Niệm đi bộ trên đường hai vòng thì đi bộ đến đường Chu Tước, thấy cách không xa hoàng cung, hắn đi đến hướng hoàng cung.
Cấm vệ đều biết hôm nay Thẩm Niệm không có ca trực, thấy hắn không cưỡi ngựa vào vung, còn tưởng xảy ra đại sự quan trọng gì, thủ vệ cửa cung còn hỏi hắn có cần đi thông báo một tiếng hay không.
Thẩm Niệm vào cung thật sự cũng là chuyện bất chợt nghĩ tới, chờ đến khi dừng chân ở cửa cung, hắn cũng không trực tiếp rời đi, bèn kiên trì tiến vào.
Vốn đã nghỉ ngơi, hắn tất nhiên không đến chỗ cấm vệ, đế tránh khỏi việc lưu lại ấn tượng không tín nhiệm với đồng liêu. Hắn vào cung cũng không thể tùy ý đi xung quanh, chỉ có thể đến gặp mặt hoàng đế.
Tới điện Càn Hoa, Nguyễn Cát Khánh đang đứng ở cửa đại điện, bên cạnh hắn còn có một cung nữ xinh đẹp, mặt mũi rất dịu dàng, hai người đứng trước cửa điện nói chuyện câu được câu không.
Không có cung nữ khác.
Nguyễn Cát Khánh thấy Thẩm Niệm đi tới, hắn sửng sốt vội vàng nghênh đón nói: “Hầu gia, ngươi đây là?”
Thẩm Niệm tất nhiên khó nói là nhàn rỗi không có gì làm nên vào cung, bèn nói: “Ta tới gặp hoàng thượng…”
Nét mặt Nguyễn Cát Khánh có chút do dự, mắt Thẩm Niệm nhanh nhẹn thấy rõ ràng, nên vội nói: “Nếu như hoàng thượng không tiện, ca trực ngày mai ta trở lại cũng được.”
Nguyễn Cát Khánh còn chưa lên tiếng, cung nữ xinh đẹp đi lên trước nhẹ giọng nói: “Nguyễn công công, hoàng hậu nương nương sợ là sắp khát nước, nô tỳ đi chuẩn bị nước trà.”
Cung nữ này là đại cung nữ Ngọc Đào bên cạnh hoàng hậu Ôn Uyển, rất được yêu thích.
Vừa nghe, nháy mắt Thẩm Niệm hiểu rõ chuyện phát sinh bên trong.
Hắn nói với Nguyễn Cát Khánh: “Ta về trước vậy.” Hoàng đế hoàng hậu ở bên trong, cung nữ ở bên ngoài, hắn lúc này đến đây quả thật không nên rồi.
Thẩm Niệm xoay người rời đi, Nguyễn Cát Khánh chặn hắn lại, hắn ta liếc nhìn Ngọc Đào nói: “Thẩm hầu gia, người đợi nô tài thông báo một tiếng rồi đi cũng không muộn.”
Ngọc Đào nhíu mày, đáy mắt có chút khó hiểu.
Nguyễn Cát Khánh cũng không rảnh phản ứng với cô, trực tiếp đi đến trước cửa điện gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói lãnh đạm của hoàng đế, hắn nói: “Hoàng thượng, Trấn Bắc hầu cầu kiến.”
“Thẩm Niệm?” Hoàng đế thật đúng là không ngờ là hắn, bèn nói: “Để hắn vào.”
Cửa điện được mở ra, Thẩm Niệm cúi đầu đi vào.
Sắc mặt của Ngọc Đào nhìn Nguyễn Cát Khánh có chút buồn bực, không đợi cô lên tiếng, Nguyễn Cát Khánh dựng thẳng ngón tay xuỵt một tiếng nói: “Ngọc Đào cô nương, từ trước đến nay hoàng thượng lấy quốc sự làm trọng. Sau này nếu như biết hôm nay Trấn Bắc hầu vào cung không vào điện, sẽ liên lụy đến hoàng hậu nương nương.”
Ngọc Đào biết rõ những điều này, nhưng trong lòng còn có chút trách cứ Thẩm Niệm đến không đúng thời điểm.
Hôm nay Ôn Uyển tự mình đưa canh đến, hoàng đế cũng không có cự tuyệt, vốn tưởng rằng việc đế hậu hòa thuận trước mắt, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim phá hủy toàn bộ.
Nguyễn Cát Khánh biết trong lòng Ngọc Đào nghĩ gì, hắn đứng một bên cũng không nói gì khác.
Nói thế nào thì quả thật đi vào thông báo hắn cũng có chút do dự, hoàng đế có vài lần không hòa nhã với hoàng hậu, nhưng hắn sớm nghe qua câu nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường.
Trước đây hoàng đế xem hoàng hậu như viên minh châu nâng trong lòng bàn tay, tình cảm này rốt cuộc không thể thay đổi bất thường được.
Hắn suy nghĩ, Tề Quân Mộ muốn hoàng hậu chịu thỏa hiệp.
Vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với hoàng hậu, cảm thấy hoàng hậu cũng hiểu rõ ý tứ của y, liên tục chủ động tiếp cận hoàng đế.
Nếu như hoàng đế thuận thế, vậy hoàng hậu vẫn là viên minh châu trong tay hoàng thượng.
Nhưng Nguyễn Cát Khánh cũng suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, cái chết đứa con nuôi vẫn luôn vững vàng trong lòng hắn. Lỡ như hắn nghĩ sai, cái chết lần này sẽ đến lượt hắn.
Cho nên tự hỏi đến tự hỏi đi, cho dù sau này bị hoàng hậu kiếm chuyện, hiện tại hắn cũng phải thông báo với hoàng đế một tiếng. Hoàng đế có muốn gặp Thẩm Niệm hay không đó là chuyện của hoàng đế.
Ngươi xem, đây không phải thông báo một tiếng là được rồi.
Thẩm Niệm tiến vào, hoàng hậu từ bên trong đi ra.
Cũng vì vậy, trong đầu Nguyễn Cát Khánh mơ hồ có cảm giác hoang đường lớn mật. Hoàng đế có lẽ thật sự chán ghét đã vứt bỏ hoàng hậu, mà không phải là chỉ là cãi nhau cáu kỉnh như hắn đã tưởng.
Ý nghĩ trong đầu này quá mức kinh người, ở trước mặt Ngọc Đào hắn nửa phần cũng không dám biểu lộ ra.
Thẩm Niệm vào điện Càn Hoa, hoàng hậu Ôn Uyển đi ra.
Ngọc Đào đỡ Ôn Uyển rời đi, khẽ nhắc lại lời của Nguyễn Cát Khánh một lần, Ôn Uyển gật đầu.
Đi rất chậm, nàng quay đầu lại nhìn điện Càn Hoa, trong lòng trống rỗng không hiểu rõ.
Trước đây nàng ngẫu nhiên cùng Tề Quân Mộ nói nhiều hơn hai ba câu, y sẽ rất vui vẻ. Hiện tại nàng đích thân nấu canh muốn hòa hoãn quan hệ của hai người, hoàng đế chưa từng liếc mắt nhìn.
Nàng mới vừa nói hơn hai câu với Tề Quân Mộ, hoàng đế đã bắt đầu cúi đầu xem tấu sớ.
Nàng chủ động tiến lên mài mực, Tề Quân Mộ cũng không cự tuyệt.
Ngay từ đầu Ôn Uyển nghĩ đây là thái độ hòa hoãn của hoàng đế, nhưng từ từ nàng nghĩ Tề Quân Mộ chỉ coi nàng như cung nữ mài mực, đối xử như hạ nhân.
Thậm chí Ngọc Đào bao gồm cả thái hậu đều nghĩ hoàng đế cố ý cãi nhau với nàng, nhưng chỉ có Ôn Uyển có cảm giác, hoàng đế thật sự đã lạnh nhạt. Trong mắt của y không có nàng, ngay cả đóng kịch cũng lười đóng.
Trong lòng Ôn Uyển thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Trên đường quay về cung Vị Ương, Ôn Uyển nói: “Vừa rồi là Trấn Bắc hầu?”
Ngọc Đào gật đầu, cô bất mãn nói: “Trấn Bắc hầu cũng quá ngang ngược, biết rõ ràng là nương nương ở bên trong, còn không thức thời như thế.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Giọng điệu của Ôn Uyển có chút nghiêm khắc: “Trấn Bắc hầu làm sao biết bản cung ở bên trong? Lúc này hắn vào cung tất nhiên có việc cùng hoàng thượng thương nghị, lời này của ngươi truyền ra để người khác biết thì bản cung phải làm thế nào hả.”
Ngọc Đào vội nói: “Nương nương, là nô tỳ ăn nói vụng về, nương nương đừng tức giận.”
Ôn Uyển nhìn nàng một cái nói: “Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau còn quên, bản cung sẽ không dễ dãi như thế đâu.”
Mặc kệ trong đầu nghĩ như thế nào, ngoài miệng Ngọc Đào tất nhiên là phải vâng lời.
Đi một đoạn, Ôn Uyển lại nói: “Sắc trời còn sớm, ngươi đi mời Phù Hoa công chúa đến cung Vị Ương, ta làm cho nàng ấy một ít điểm tâm, xem như là bồi tội cùng nàng ấy.”
Chuyện hỗn loạn ở Ngự hoa viên lần trước, nàng cùng Phù Hoa đều là người bị hại.
Phù Hoa là người được thái hậu và hoàng đế sủng ái, nàng không thể để quan hệ của hai người bế tắc, như vậy đối với nàng với Ôn gia đều không có lợi.
Ngọc Đào đưa Ôn Uyển về cung Vị Ương mới đi đến nơi của Phù Hoa.
Phù Hoa nghe Ôn Uyển làm điểm tâm, bèn cười nói: “Tay nghề của hoàng hậu nương nương là giỏi nhất, vậy có tặng cho hoàng thượng chưa?”
Ngọc Đào nghe xong nhịn không được bèn nói: “Bẩm công chúa điện hạ, tất nhiên đã tặng rồi, chỉ là không khéo, vừa mới đưa tới không bao lâu thì Trấn Bắc hầu vào cung.”
“Trấn Bắc hầu?” Phù Hoa suy nghĩ lại nói: “Là người lần trước ở Ngự hoa viên cứu Lâm Ân biểu ca sao?”
Ngọc Đào gật đầu, trong lòng cô vốn kêu oan cho Ôn Uyển, Ôn Uyển không cho phép cô nhiều lời, nhưng cô giấu không được, hiện tại nói một trận với Phù Hoa, trong lòng vui sướng, đầu óc cũng thanh tỉnh theo.
Cô vội nói: “Công chúa điện hạ, nương nương vừa căn dặn không cho nô tỳ lắm lời, việc này ngài đừng nhắc trước mặt nương nương, nô tỳ sợ nương nương tức giận.”
Phù Hoa cười đáp ứng.
Nàng là người nói