Trứng Rồng Nuôi Nghìn Năm Cuối Cùng Cũng Nở

Chương 7: Chuyên trị rụng tóc


trước sau

Hai ngày sau, sau khi thu xếp một số việc, tiệm cà phê của Tô Mộc Lạc chính thức khai trương.
Mặc dù nói là khai trương, nhưng mặt tiền cửa hàng vẫn y như cũ, không thay đổi gì, chẳng qua là đổi một ông chủ tiệm. Nếu không phải người thường xuyên ghé qua, khả năng chưa chắc đã phát hiện ra.
Buổi sáng chưa có khách khứa nào, Tô Mộc Lạc cũng không sốt ruột, ngồi trước quầy trêu chọc tiểu hắc long. Ba bốn giờ chiều, hai cô gái tíu tít nói cười đi qua trước cửa tiệm cà phê, một người trong đó tên gọi là Tống Nam ghé đầu nhìn vào, kéo cô bạn mình lại: "Ê, hình như quán này đổi chủ khác thì phải."
Dương Nguyệt Nguyệt, bạn thân của cô bé cũng dừng bước nhìn theo---- chỉ thấy ánh mặt trời ban trưa xuyên qua lớp kính thủy tinh, rải lên người chàng trai trẻ tuổi trong quán nước, cặp mắt đen của cậu tràn đầy ý cười, không biết đang trò chuyện cùng ai.
"Anh chủ đẹp trai ghê," Dương Nguyệt Nguyệt sáng bừng đôi mắt, nói, "Tự nhiên tớ muốn uống cà phê."
Hai cô gái nhìn nhau một cái, nói đoạn đẩy cửa quán cà phê.
Tô Mộc Lạc đang gãi cằm tiểu hắc long, gãi cho tiểu hắc long sung sướng híp mắt, ngẩng đầu thấy ngoài cửa bước vào hai cô gái, liền nhét tiểu hắc long vào túi áo, ôn tồn nói: "Muốn uống chút gì không?"
Hai cô gái nghĩ bụng quả thực là rất đẹp trai! Tới trước khu chọn món, bên trên ghi tên các loại đồ uống, không khác gì các cửa tiệm khác---- trừ một loại cà phê đặc biệt, đề giá cao gấp mấy lần những loại cà phê khác.
Siêu đắt!
Tống Nam không khỏi sinh lòng hiếu kỳ, liếc nhìn Tô Mộc Lạc, nói: "Anh chủ, cà phê đặc biệt này có khác những loại bình thường không?"
"Có nha," Tô Mộc Lạc nói, "Ngoài việc uống rất ngon, còn có thêm vài tác dụng đặc thù khác nữa."
Dương Nguyệt Nguyệt nghe vậy chớp chớp mắt, nói: "Đừng bảo kiểu như dưỡng sinh nhé? Cái loại mà uống vào có thể mọc tóc ấy?"
Tô Mộc Lạc cười một tiếng, nói: "Nếu quý khách có ưu phiền về phương diện này, thì cũng có thể đấy."
Dương Nguyệt Nguyệt còn tưởng Tô Mộc Lạc nói đùa, nhẹ giọng bảo: "Được rồi, vậy mình muốn một cốc cà phê đặc biệt, 30% đường nhé ạ."
Chỉ là nói đến rụng tóc, cô nàng cũng quả thật có mối ngại này, bởi công việc của cô luôn yêu cầu thức khuya làm thêm giờ, nhiều ngày liên tiếp chỉ được ngủ mấy tiếng. Kết quả của việc thiếu ngủ thừa áp lực chính là mỗi khi thức dậy đều rơi một rừng tóc, đối với một cô gái tóc vốn không dày lắm thì đây hoàn toàn là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.
Dĩ nhiên, cô cũng không tin uống cà phê mà mọc được tóc, gọi cốc cà phê này chỉ đơn giản vì tò mò xem ngon đến đâu mà lại đắt thế mà thôi. Tống Nam thì có điều do dự, cô không có mối phiền rụng tóc, chẳng qua là gần đây hay mất ngủ, tối ngủ không ngon, sáng ra tinh thần cũng không tốt, thường xuyên ngủ gật khi làm việc, còn bị sếp trách phạt mấy lần... Bây giờ cô lo lắng uống cốc cà phê này xong, có thể nào buổi tối càng mất ngủ hơn không.
Tô Mộc Lạc như nhìn thấu lo lắng của cô, ôn hòa nói: "Đừng lo, biết đâu uống nó, đêm nay quý khách lại có một giấc mơ đẹp."
Tống Nam cười cười, thầm nghĩ làm sao cà phê lại giúp ngủ ngon được, chỉ là anh chủ quán đẹp trai, giọng nói cũng dịu dàng, cô cũng bằng lòng cổ vũ một chút---- dù gì cô cũng mất ngủ chán rồi, thêm một cốc cà phê sẽ không tàn phá được gì thêm.
Vì vậy liền nói: "Vậy mình cũng muốn một cốc cà phê đặc biệt, cảm ơn."
Tô Mộc Lạc gật đầu, nói: "Mời mọi người chọn chỗ tùy thích."
Bên kia Tống Nam kéo Dương Nguyệt Nguyệt chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ, bên này Tô Mộc Lạc đã lấy ra hai tách cà phê, động tác chiết xuất nhuần nhuyễn, đánh sữa, đổ hình, đặt tách cà phê đã pha chế xong lên đĩa, rồi lại lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở ra, bên trong rải một lớp bột lấp lánh.
Cậu dùng kẹp nhỏ gắp ra một số lượng cực ít, chính xác đến từng hạt bột, mỗi tách cà phê thả một hạt, mà một loạt hành động này đều có quầy bar che chắn, khu khách hàng không thể nhìn thấy hành vi của cậu.
Cũng không mất bao lâu, phần cà phê của Tống Nam và Dương Nguyệt Nguyệt đã được bưng ra, đầu tiên hai cô gái xuýt xoa khen ngợi hình vẽ xinh đẹp bên trên một chút, sau đó lập tức nếm thử.
Một giây sau, cả hai đều đồng loạt trợn tròn con mắt.
Khi mới chạm miệng cà phê đắng dịu, phảng phất hương thơm nhẹ nhàng, rất nhanh, vị đắng tan đi trên đầu lưỡi, hương vị ngọt thuần tinh khiết khó mà hình dung được tràn vào, giống như bọt sữa mềm mại ôm lấy toàn thân, đưa các cô vào giấc mộng êm ái, đến cả linh hồn cũng chìm đắm bên trong, nghẹn ngào run rẩy.
Tống Nam thỏa mãn thở dài một tiếng, cũng nhìn thấy vẻ hạnh phúc mà sửng sốt trên mặt người đối diện, hai cô gái chưa từng được thưởng thức loại cà phê ngon như vậy, chẳng khác nào một bữa tiệc du dương từ vị giác đến tinh thần, khiến hai người chỉ ước cứ vậy đắm chìm, tốt nhất là vĩnh viễn không cần tỉnh giấc.
Quá ngon, sao lại có loại cà phê uống ngon như vậy!
Tận đến khi rời khỏi quán cà phê, Tống Nam và Dương Nguyệt Nguyệt vẫn còn có chút dư vị khoan khoái mà tách cà phê mang lại, hơn nữa không rõ vì sao, khi hai cô gái đối mặt, lại cứ có cảm giác tình trạng của bạn mình đã khá lên, da dẻ mịn màng hơn, sắc mặt hài hòa hơn, trông ra vô cùng khỏe mạnh vui vẻ...
Có lẽ là bởi cà phê ngon, tâm trạng tốt, thế nên nhìn đối phương thuận mắt hơn chăng.
Hai cô gái vừa nghĩ như vậy, vừa sung sướng tay trong tay trở về.
...
Buổi tối, Tô Mộc Lạc ngồi trước quầy bar, tính toán thu chi hôm nay một chút.
Ngày hôm ấy, khách trong tiệm không vượt quá mười vị, nói chung đều là bị ngoại hình của cậu hút đến, trong đó cũng chỉ có hai cô gái ban đầu là gọi cà phê đặc biệt. Tuy nhiên Tô Mộc Lạc không hề nản chí, cậu biết đây mới chỉ là ngày đầu, hơn nữa xem thái độ của hai cô gái nọ, rõ ràng là rất thích cà phê đặc biệt của cậu.
Chỉ cần cà phê ngon, tất sẽ có khách trở lại, miễn là khách quay lại ngày càng nhiều, thì từ đó việc làm ăn cũng sẽ ngày càng khởi sắc. Mà Tô Mộc Lạc vô cùng tự tin với cà phê đặc biệt của mình, bởi cậu còn cho vào trong đó một loại báu vật có tiền cũng không mua nổi---- lông vũ phượng hoàng nghiền thành bột.
Một cọng lông chim có thể nghiền ra một hộp bột nho nhỏ, một tách cà phê chỉ cần một hạt, là đã trở nên tinh túy khác thường. Hơn nữa lông phượng cũng rất có lợi cho cơ thể con người, cà phê được thêm vào chỉ một hạt đã đủ để cải thiện rõ ràng thể chất con người, nếu uống thêm kha khá, còn có khả năng kéo dài tuổi thọ.
Dù gì Tô Mộc Lạc cũng là phượng hoàng, cả người có chỗ nào không phải châu báu. Chỉ là cậu cũng không định lạm dụng, bởi những năm qua số lông chim rớt xuống của cậu chỉ có ba mươi chiếc---- cậu đã tính toán xong xuôi, cà phê đặc biệt mỗi ngày hai mươi tách, mỗi người chỉ được mua một tách, như vậy, một cọng lông vũ nghiền thành bột cũng đủ chèo chống ước chừng một năm.
Chờ đến khi danh tiếng của cà phê đặc biệt bắt đầu phổ biến, sẽ có thêm nhiều người bị hấp dẫn tới đây, mà bọn họ không uống được cà phê đặc biệt, thì sẽ chọn cà phê bình thường---- Tô Mộc Lạc cũng có lòng tự tin với cà phê bình thường của mình, ít ra những vị khách tới đây hôm nay đều khen ngợi cậu.
Dĩ nhiên, nếu cầm lông vũ đi bán trực tiếp, thì cậu có thể phất lên trong một nốt nhạc, tiền là gì cơ bản không cần lo lắng. Nhưng cậu ấy mà, vốn dĩ đến thành phố này để trải nghiệm cuộc sống, tiền vào tay dễ quá, lại đâm ra muộn phiền buồn chán.
"Áu."
Tiểu hắc long nằm trong lòng bàn tay phượng hoàng của nó, cặp mắt rồng vàng sẫm nheo lại, kêu lên khe khẽ.
Tô Mộc Lạc cúi đầu nhìn nó, nói: "Mệt rồi sao?"
Tiểu hắc long ôm ngón tay cậu cọ một cái.
Tô Mộc Lạc cười cười, đứng dậy, từ dưới quầy bar lấy ra chiếc bát nhỏ hình dấu chân mèo, đổ đầy thức ăn cho mèo đặt trên quầy bar, sau đó mang tiểu hắc long nhà mình rời khỏi quán, cũng không tắt đèn, chỉ đóng hờ cửa lại.
----- Sau khi bọn họ rời đi, một con mèo cam chuồn vào từ bên ngoài, đầu tiên là liếc nhìn bốn phía, xác nhận trong quán không người, mới quen chân nhảy lên quầy bar, vùi đầu ăn bữa tối của mình.
Sáu giờ sáng.
Ngoài trời chưa

hoàn toàn sáng rõ, đồng hồ báo thức đã vang lên. Tống Nam mơ mơ màng màng mở mắt, không biết tại sao, tiếng đồng hồ báo thức xưa giờ đều thấy chói tai, đến hôn nay lại không khó chịu như trước nữa.
Cô ngồi dậy khỏi giường, vươn vai duỗi người, cảm giác toàn thân khoan khoái, giống như đã mơ một giấc mơ đẹp... Khoan đã.
Quả thật đêm qua cô đã có một giấc mơ đẹp, không phải ác mộng, cũng không hề mất ngủ, mà là ngủ khoan khoái cả đêm----- một đêm tốt lành như vậy, đã rất lâu cô không được sỡ hữu.
Có lẽ là bởi ngủ ngon, dù có dậy sớm tinh thần cũng khỏe khoắn dồi dào, Tống Nam xoay mình xuống giường, bước vào phòng tắm, gần như ngay lập tức, đã bị bản thân trước gương dọa sợ hết hồn.
Quãng thời gian trước kia thường xuyên mất ngủ, khiến cho dưới mắt cô thâm quầng, bình thường ra ngoài đều phải dùng trang điểm để che giấu, mà hôm nay, quầng thâm dưới mắt lại hoàn toàn biến mất.
Không chỉ có vậy, gương mặt cô gái cũng trở nên hồng hào, đôi mắt có thần, loại bỏ tất cả mệt mỏi và suy sút những ngày qua, khí chất toàn thân đều được thay áo mới, cũng suýt thì không nhận ra chính mình!
Đã xảy ra chuyện gì?
Tống Nam vỗ vỗ mặt, nhìn xung quanh không dám tin tưởng, cũng đúng lúc này, chuông điện thoại trong phòng vang lên, vừa đi qua nhấc máy, là Dương Nguyệt Nguyệt gọi tới.
"Nam Nam! Tóc tớ về rồi!"
Dương Nguyệt Nguyệt đầu kia phấn khích cực kỳ, còn gửi liền mấy bức ảnh chụp tự sướng cho Tống Nam, Tống Nam cũng kinh ngạc vô cùng, bởi chỉ trong một đêm, tóc bạn mình đã trở về trạng thái đen nhánh dày dặn của mấy năm về trước!
Chưa hết, Dương Nguyệt Nguyệt cũng như Tống Nam, da dẻ sáng láng, tưởng chừng như hoàn toàn là một con người khác.
Không thể nào, chỉ một buổi tối, rốt cuộc là thứ gì đã khiến hai cô gái thay đổi lớn đến vậy?
Tống Nam vừa lấy làm mừng thay bạn thân nhà mình, cũng vừa hoang mang chưa hiểu, bỗng nhiên cô nghĩ lại điều gì, ngẩn người, nói với bạn thân bằng giọng điệu đầy vẻ kích động và khó mà tin được:
"Nguyệt Nguyệt, cậu nhớ quán cà phê hôm qua bọn mình đến không?"
Mấy ngày kế tiếp, việc làm ăn của tiệm cà phê nhà Tô Mộc Lạc bắt đầu khấm khá dần lên, còn có hai ba vị khách cố định thường xuyên tới. Mặc dù bọn họ vẫn không chọn cà phê đặc biệt giá cả đắt đỏ, nhưng cũng chuộng cà phê phổ thông của quán này, chưa kể chủ quán còn đẹp trai---- ai mà lại không thích ngắm người đẹp, thưởng cà phê, trong một buổi chiều nhàn nhã chứ?
Tính đến hiện giờ, vì giá cả cao thế nên vẫn rất hiếm người gọi cà phê đặc biệt, tuy nhiên Tô Mộc Lạc không gấp, ít ra bây giờ dựa vào một mình cà phê bình thường cũng có thể thu hút khách hàng.
Hôm nay là thứ bảy, trong quán ngồi ba bốn vị, khá hơn hôm qua một chút. Tô Mộc Lạc ngồi trước quầy bar, một tay lướt điện thoại, một tay cong cong năm ngón, ôm trọn một con rồng nhỏ mềm mại.
Dạo này tiểu hắc long rất ưa ngủ, cuộn tròn trong lòng bàn tay phượng hoàng, ngủ rất no nê. Tô Mộc Lạc không biết tình trạng này có bình thường hay không, nhưng quan sát thấy tiểu hắc long không có dấu hiệu gì khác lạ, cũng chỉ đành theo nó sát sao.
Có lẽ sắp biến thành người, nên bây giờ ngủ tích sức?
Tô Mộc Lạc nhìn tiểu hắc long một cái, nhẹ nhàng chọc chọc nó.
Tiểu hắc long rầm rì trong giấc mộng, trở mình ôm lấy một ngón tay phượng hoàng.
Tô Mộc Lạc vui vẻ, tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Cậu đang lướt diễn đàn yêu quái Lâm thành, nơi này mấy hôm trước xảy ra chuyện lớn, hình như có một con yêu quái bị tấn công, trong đó còn liên lụy đến người bình thường... Tuy nhiên do sự việc vẫn đang trong giai đoạn điều tra, chi tiết cụ thể chưa được Cục dị nhân công bố, bởi vậy nên trên diễn đàn hiện nay đang sinh ra rất nhiều giả thiết, từ trả thù hận đến trả thù tình, lở đất long trời như đang đọc tiểu thuyết.
Về lý thuyết, Cục dị nhân sẽ không tham quá nhiều vào tranh chấp giữa các yêu quái, dù gì giữa yêu quái cũng tự có quy tắc riêng. Nhưng nếu xảy ra ở thành phố loài người, dính líu tới người thường, vậy thì Cục dị nhân sẽ không chịu ngồi yên phó mặc.
Đang nhìn điện thoại, bỗng có khách tiến vào. Tô Mộc Lạc ngẩng đầu, nhận ra là cô gái từng gọi cà phê đặc biệt của cậu hôm đầu, lần này cô còn dẫn theo một người bạn mới.
"Chị Dương, đây chính là quán cà phê em kể." Tống Nam và đồng nghiệp sóng vai bước vào trong quán, sau khi giới thiệu với đồng nghiệp mấy câu, cô nhìn sang Tô Mộc Lạc, "Chủ quán còn nhớ mình không? Lần trước mình đã tới nơi này."
Tô Mộc Lạc gật đầu: "Còn nhớ, quý khách đến cùng một người bạn nữa."
Tống Nam không ngờ cậu còn nhớ mình thật, trưng ra sắc mặt vui vẻ, nói: "Đúng rồi, cảm ơn cà phê của chủ quán! Sau khi uống nó mình không còn mất ngủ nữa, mà tóc bạn mình cũng mọc dày lên trông thấy, nếu không phải bạn ấy bận rộn, thì cũng đã đích thân đến đây cảm ơn chủ quán rồi."
Nhờ tách cà phê hôm nọ, mấy ngày nay cô đều ngủ rất ngon, không phải băn khoăn về chất lượng giấc ngủ. Hơn nữa tình trạng cơ thể và sức khỏe tinh thần đều được cải thiện rõ rệt, cả người đều xinh ra vài phần, đến công ty người nào người nấy đều nhìn chằm chú, hiệu suất làm việc cũng tăng cao, ngay cả vị sếp trước kia không mấy ưa cô, hôm nay cũng đặc biệt khen thưởng.
Cô bạn Dương Nguyệt Nguyệt của cô nàng cũng giống vậy, trước kia dùng không biết bao nhiêu loại thuốc chống rụng tóc mà không có tác dụng. Vốn định năm nay dành tiền đi trồng tóc, lại chẳng ngờ một tách cà phê đã giải quyết toàn bộ vấn đề, bây giờ ngày nào cô cũng khoe mái tóc óng ả của mình lên moments, khỏi nói có bao nhiêu phấn khích.
Tô Mộc Lạc mỉm cười, nói: "Vậy là, lần này cũng muốn gọi cà phê đặc biệt chứ?"
Tống Nam còn chưa lên tiếng, đồng nghiệp bên cạnh đã kéo cô nàng một cái, nói nhỏ: "Tiểu Nam, cà phê chỗ này trị khỏi rụng tóc thật à? Trông đắt quá."
Tô Mộc Lạc: "..."
Gì vậy, thật sự đến đây chỉ vì chuyện ấy hở?
Tống Nam cũng nhỏ giọng: "Thật đấy chị Dương, không phải em gửi chị ảnh Nguyệt Nguyệt rồi à? Mà cà phê đặc biệt của quán này uống siêu ngon, giá tiền rẻ hơn chất lượng nhiều, thử một lần cũng không mất gì."
Đồng nghiệp thấy cũng đúng, nói: "Được rồi, vậy chị thử một lần xem sao."
Tống Nam gật đầu, đoạn cười nói với Tô Mộc Lạc: "Hai cà phê đặc biệt, 30% nhé ạ."
Mà Tô Mộc Lạc vừa thu trọn cuộc đối thoại của hai nàng vào tai không biết vì sao tâm trạng có hơi khó nói, luôn cảm giác vì rụng tóc nên mới tới uống cà phê tiệm cậu cứ có gì sai sai... Hoặc đổi cách nói khác, cậu, phượng hoàng, lông vũ trị giá ngàn vàng, là báu vật nhân gian, thế mà lại bị người ta mang đi trị rụng tóc!
Thật là quá đáng!
Mà ngay tại lúc này, một vị khách ngồi gần quầy bar nghe được bọn họ nói chuyện, không nhịn được nói: "Cậu chủ, không thể nào, cà phê đặc biệt nhà chú còn chữa được rụng tóc nữa hả?"
Tô Mộc Lạc: "... Cũng có những công dụng khác nữa."
Lông chim của cậu không phải chuyên dùng trị rụng tóc thật mà!
"Vậy thì hay quá!" Vị khách không để ý tâm trạng của cậu, vui cười hớn hở nói, "Cho anh một cốc luôn, đúng dịp dạo này đang hơi rụng tóc."
Tô Mộc Lạc: "..."
Thôi kệ, ít ra kiếm được tiền là được.
Kiếm sống quả thực là không dễ, phượng hoàng than thở.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện