Trúc Mã Vi Phu

Chương 69


trước sau

Advertisement
Editor: Kei/ Beta: Phi Phi

Hôn lễ được ấn định vào ngày mùng 3 tháng 3, khi mùa xuân gần kết thúc và mùa hạ đang đến gần.

Thời gian rất thong thả.

Nhưng đối với Lục Nghi Trinh trước nay chưa hề chuẩn bị thành thân mà nói thì điều này có chút gấp gáp.

Áo cưới của nàng chỉ mới làm xong phần bên trong, vẫn chưa bắt đầu thêu.

Vì vậy, khi vết thương nhỏ ở cổ tay đã hoàn toàn lành lặn, nàng liền lao vào may vá, ngay cả khi Tùy Ý gọi nàng mấy lần, nàng cũng không có hứng thú phản ứng lại với hắn.

“Trinh Nhi muội muội”.

Sau nhiều lần gọi mà không có kết quả, Tùy Ý giữ tay nàng một cách nhẹ nhàng mà cương quyết.

“Bộ áo cưới này đẹp hay là ta đẹp?”.

Lục Nghi Trinh cuối cùng cũng nâng mắt lên, giận nhưng vẫn phải bật cười: “Sao huynh lại tự so mình với một tấm vải?”.

“Nhưng cả nửa ngày muội đều không chịu để ý ta”.

“Ai bảo huynh ấn định hôn lễ sớm như vậy? Áo cưới của muội sắp làm không xong, làm gì có thời gian để nói chuyện phiếm với huynh?”.

Tùy Ý trầm mặc một hồi, đột nhiên duỗi tay ra, rút ra một cây kim thêu từ trong giỏ trúc nhỏ: “Vậy ta cùng làm với muội, cũng coi là lập được công lớn đúng không?”.

Lục Nghi Trinh giật mình ngạc nhiên: “Huynh còn biết thêu thùa?”.

“Ta không biết”. Hắn nói: “Nhưng ta có thể học”.

“…”

Vài giây trầm mặc.

“Được thôi, thế huynh ngồi qua đây”.

Lục tiểu cô nương đưa hắn một vài mẫu đơn giản rồi dạy hắn cách xâu kim, thắt nút, cách buộc chỉ, cách phối màu và cuối cùng là tự mình làm mẫu một lần.

“Huynh đã hiểu chưa?”.

Thấy Tùy Ý trầm ngâm gật đầu, nàng có hơi lo lắng: “Vậy huynh thêu cho muội xem thử”.

Bàn tay với những đốt ngón tay mảnh khảnh vừa vót kim vừa làm theo từng bước nàng dạy, từng bước lấp đầy hoa văn bằng những sợi chỉ vàng óng.

“Tốt quá rồi”.

Lục Nghi Trinh ngạc nhiên không thôi, cuối cùng cũng có thể có được một chút cảm giác an ủi.

“Vậy những tấm này thì giao cho huynh đấy”.

Tùy Ý khẽ ngước mắt lên, đáp lại nàng bằng giọng mũi.

Nhân lúc rảnh rỗi, cả người Lục Nghi Trinh lười biếng nằm bò trên bàn, nghiêng đầu chớp mắt, nhìn chằm chằm Tùy Ý đang thêu áo cưới thay cho nàng.

Ánh nắng xuyên vào phòng từ ô cửa sổ chiếu lên nửa khuôn mặt của Tùy Ý, càng khiến khuôn mặt đó trắng như ngọc.

Lục Nghi Trinh ngắm một lúc mới nhớ lại một chuyện mà nàng đã quên từ lâu.

“Đúng rồi, Ý ca ca, muội có một món quà muốn tặng cho huynh”.

Nàng nói xong thì đi đến bên giường, lấy ra một rương nhỏ dưới cuối giường, rồi lại lấy ra hộp gỗ bên trong rương.

Lúc này Tùy Ý đã đứng phía sau lưng nàng.

“Đây là cái gì?”.

“Tặng huynh đó, quà sinh nhật mười bốn tuổi”.

Lục Nghi Trinh đứng lên, đưa hộp gỗ cho hắn: “Huynh mở ra xem thử đi”.

Tùy Ý nhận lấy hộp gỗ, mở nắp ra, chỉ thấy bên trong có một chiếc đai lưng của nam tử rất tinh xảo mà tao nhã.

Hắn ngước mắt nhìn Lục tiểu cô nương, gương mặt của người kia không giấu sự phấn khích và mong đợi.

“Huynh mau nhìn xem, có đẹp không?”.

“Rất đẹp”.

Tùy Ý lấy chiếc đai lưng màu tím nhạt ra, cẩn thận nhìn qua một lượt, thấy hoa văn bên trên rất tỉ mỉ và nho nhã, những hạt ngọc được trang trí rất vừa phải, vừa nhìn là biết đã mất không ít tâm tư.

Giọng hắn không khỏi nhẹ đi mấy phần: “Cái này là Trinh Nhi muội muội tự mình làm sao?”.

“Đúng vậy”.

Tiểu cô nương hãnh diện nâng cằm lên.

“Không thể mua được một cái đẹp như vậy trong mấy cửa tiệm ngoài phố đâu!”.

Tùy Ý kéo nàng qua, đặt đai lưng vào trong tay nàng, giọng nói dịu dàng không chân thực: “Vậy Trinh Nhi muội muội đeo lên cho ta đi”.

Lục Nghi Trinh chớp mắt hỏi: “Bây giờ ạ?”.

“Phải”.

Lục Nghi Trinh cầm đai lưng do dự một hồi, sau đó chậm rãi đưa tay về phía eo người đối diện. Tuy là lần đầu tiên làm chuyện này nên không tránh khỏi có chút ngại ngùng, nhưng nàng cũng rất vui khi thấy Tùy Ý vui vẻ như vậy.

Nàng tìm tòi và cởi bỏ chiếc đai lưng ban đầu của hắn xuống một cách khó khăn, ngay khi nàng buông lỏng tay, chiếc áo choàng bằng sợi bông của nam tử lập tức rời ra, lộ ra lót bên trong mềm nhẵn trắng như tuyết.

Hai má Lục tiểu cô nương lập tức nóng lên, vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

“Huynh, hay là huynh, tự mình làm đi?”.

Nàng muốn đưa chiếc đai lưng mới trên tay cho Tùy Ý nhưng lại bị hắn từ chối.

“Trinh Nhi muội muội đã đồng ý với ta rồi”.

“Thế muội đổi ý rồi, được không?”.

Tùy Ý ngước mắt nhìn nàng mỉm cười: “… Không được”.

Hết cách, hắn thực sự rất phiền phức.

Lục Nghi Trinh nghĩ nên đánh nhanh thắng nhanh, hít một hơi rồi dang chiếc đai lưng vòng quanh người hắn.

Chiếc đai lưng vòng qua eo thanh mảnh nhưng rắn rỏi phác họa dáng hình tuyệt đẹp.

Tiểu cô nương càng nhìn thì khuôn mặt càng nóng, nàng chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua khó khăn như vậy, ngay cả bàn tay đang thắt nút cho hắn cũng có chút run rẩy.

Nhưng vào lúc này, Tùy Ý bật cười một tiếng rồi giơ tay ôm lấy nàng.

Lục tiểu cô nương bối rối ngẩng đầu lên: “Huynh làm gì thế!”.

Đôi mắt hoa đào nhìn xuống.

Hắn ung dung nói: “Trinh Nhi muội muội, chúng ta sắp thành thân rồi”.

… Cho nên?

“Cho nên, ta muốn nghe muội gọi trước một tiếng, ‘Phu quân"”.

Trong đầu Lục Nghi Trinh vang lên một tiếng ầm.

Gương mặt ửng đỏ: “Huynh… huynh có biết xấu hổ không!”.

Tùy Ý ôm nàng chặt hơn, bình tĩnh nói: “Thế Trinh Nhi muội muội gọi hay không gọi?”.

“Nếu muội không gọi, có phải huynh vẫn sẽ ôm muội không?”.

“Không hẳn”. Hắn nói: “Chỉ là nếu ta không nghe được những gì ta muốn nghe, ta sẽ buồn lắm; mà ta buồn thì sẽ chẳng giỏi thêu thùa nữa”.

Lục tiểu cô nương mới vừa nếm trải ngọt bùi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua một người làm việc không công như vậy chứ?

Tâm tư hắn rất đen tối, nắm rõ điểm yếu của nàng trong lòng bàn tay.

Lục Nghi Trinh cắn răng, vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng, bỗng hắn cúi đầu cọ vào nàng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trinh Nhi muội muội, ta thật sự rất muốn nghe, muội hãy rủ lòng thương xót ta đi mà”.

Vào khoảnh khắc này, Lục tiểu cô nương rốt cuộc cũng hiểu được, cái gì gọi là “vừa đấm vừa xoa”.

Mặc dù biết rằng đây là một cái bẫy, nhưng nàng cũng không khỏi mềm lòng.

“Phu, phu quân”.

Một giọng nói nhỏ nhẹ, rụt rè lọt vào tai.

Hai mắt Tùy Ý tối sầm nhưng nụ cười trên mặt vẫn nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng không chút thay đổi: “Gọi lại một lần nữa”.

Qua được lần đầu tiên thì lần tiếp theo dễ dàng hơn rất nhiều.

Tiểu cô nương cố gắng bình tĩnh mà dời mắt đi.

“Phu quân”.

Tùy Ý nâng tay xoa nhẹ gương mặt của nàng.

“Trinh Nhi muội muội, gọi lại lần nữa”.

“Huynh có thôi đi…”.

Âm cuối chợt chìm trong khe hở giữa đôi môi chợt kề sát tới.

Lục Nghi Trinh có chút bất lực nắm chặt mảnh vải dưới tay.

Đai lưng chưa được thắt chặt nên đã thoát khỏi sự trói buộc của các ngón tay, rơi xuống đất một cách lỏng lẻo như thể bị rút xương vậy.

Hơi thở nóng ran tràn ngập quanh đây, tuy bị ngăn cách bởi mấy lớp vải nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ và sức lực của bàn tay đặt trên eo.

Xúc cảm mềm mại ấm áp khiến người ta tê dại choáng váng, trái tim như bị tấm lưới thắt lại từng chút một, cảm xúc tràn đầy gần như chảy ra theo từng dây lưới.

Nàng từ từ bình tĩnh lại, trong cơn hỗn loạn, nàng cảm thấy mình như bị cuốn vào mây mù vô tận.

Hơi thở ấm áp bao trùm lấy nàng, kèm theo chút sức nặng.

Màn giường lay động dù không có gió.

“Cô nương, ta…”.

Giọng nói đột ngột dừng lại.

Như tiếng chuông bất chợt vang lên.

Lục Nghi Trinh lập tức bừng tỉnh, đôi mắt hơi mở to, nàng vô thức dùng sức véo vai người phía trên.

Nhiệt độ trên môi chợt tách ra.

“Rầm!”.

Là âm thanh của cửa gỗ bị đóng chặt.

Xong rồi.

Xong rồi.

Tiểu cô nương nín thở vì choáng váng, vành tai đỏ bừng gần như muốn rỉ máu.

Tùy Ý khẽ thở gấp, một tay nhéo lấy cằm của nàng: “Trinh Nhi muội muội, thở đi”.

Lúc này nàng mới nhớ đến phải thở.

Nhưng sự bối rối trong mắt nàng lại tăng lên thay vì giảm đi.

Bọn họ, bây giờ bọn họ có bộ dạng như thế nào?

Nàng đưa mắt nhìn quanh cứng nhắc.

Ở trên giường.

Mà chuyện đau đầu nhất là… không có đai lưng, quần áo xộc xệch, cố áo bên trong cũng bị cọ mở bung.

Tiểu cô nương hít sâu một hơi.

Khóe mắt đỏ hoe như sắp tràn ra nước mắt.

Trái tim Tùy Ý nhất thời bị đình trệ, nhanh chóng nhẹ nhàng dỗ nàng: “Đừng sợ, đừng sợ, Bảo Khấu sẽ không để người khác biết đâu”.

“Hu hu, đều tại huynh”.

“Là ta không tốt”.

“Đều tại huynh hết”.

“Ta biết sai rồi, Trinh Nhi muội muội cắn ta một cái cho bớt giận đi”.



Qua ngày hôm nay, Lục tiểu cô nương không bao giờ cho phép Tùy Ý lên giường của mình nữa.

Thái độ lần này của nàng cực kỳ kiên quyết, mặc cho Tùy tiểu Thế tử năn nỉ như thế nào thì biểu hiện trên mặt của nàng vẫn bất động y như một tảng đá.



Đông đi xuân đến, lá xanh đâm chồi.

Khi chiếc áo cưới đã thấm máu của hai người sắp hoàn thành, Đoàn Dục Nhi cũng được phép ra khỏi cung vui chơi.

Ba vị cô nương lâu rồi không gặp đặt một phòng riêng ở tửu lâu, sau khi vào cửa liền ôm chặt lấy nhau thủ thỉ không rời.

“Lục bảo bối, Uyển Âm, ta nhớ hai người quá đi mất!”.

“Được rồi, được rồi”.Từ Tam cô nương để Đoàn Dục Nhi ôm một lúc rồi kéo nàng ấy ra: “Bây giờ tỷ cũng là Dục phi có thân phận cao nhất trong cung rồi, kêu gào như vậy để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?”.

“Cái gì mà Dục này Dục kia, phi này phi nọ chứ?”. Đoàn Dục Nhi nói: “Uyển Âm, tỷ đã đính hôn với Đại ca ca của ta rồi, nên xem như là tẩu tẩu của ta, người một nhà không nói hai lời”.

Từ Uyển Âm nghe vậy liền quay đầu đi, gương mặt đỏ bừng.

Đoàn Dục Nhi đành phải dời tầm mắt về phía Lục Nghi Trinh bên cạnh: “Lục bảo bối, tháng sau muội thành thân rồi, đến lúc đó, e rằng ta không xuất cung được, cho nên hôm nay ta muốn tặng trước quà cưới cho muội”.

Nói xong, Đoàn Dục Nhi lấy ra một chiếc hộp gỗ từ sau lưng.

Lục Nghi Trinh nói lời cảm ơn rồi nhận lấy hộp gỗ, nàng mở hộp gỗ ra dưới sự thúc dục của nàng ấy, bên trong là hai con búp bê bằng gỗ.

Cặp búp bê gồm một nam một nữ, nét chạm khắc không quá xuất sắc nhưng được cái tròn trịa và dễ thương; bộ quần áo sơn màu hồng và màu xanh, một cái ghi “Vĩnh kết đồng tâm”, một cái ghi “Bạc đầu giai lão”.

Lục tiểu cô nương khen ngợi: “Thật đẹp!”.

Đoàn Dục Nhi ngẩng cao đầu như một con công kiêu hãnh.

“Hai con búp bê gỗ này là do bản cô nương tự tay khắc đấy!”.

“Búp bê rất đẹp, chữ viết bên trên cũng rất đẹp”.

Đoàn Dục Nhi lập tức trầm mặc, cúi đầu, ho vài tiếng: “Chữ của ta muội cũng biết rồi đấy, viết như chó cào vậy đó, cái này là ta cầu xin Triệu… Quan gia, để hắn viết lên đó thay ta đấy”.

Lục cô nương “Ồ” một tiếng thật dài.

Đoàn Dục Nhi sửng sốt, bỗng dưng phản ứng lại.

“Được lắm, Lục bảo bối!”.

Đoàn Dục Nhi cau mày, xắn tay áo rồi cù lấy cù để: “Đã lâu không gặp, gan của muội đã béo lên rất nhiều rồi nhỉ? Là ai dung túng muội? Dám trêu ghẹo ta hả?”.

Lục Nghi Trinh ôm lấy búp bê nấp sau lưng Từ Uyển Âm, thò nửa đầu ra.

“Muội vẫn chưa nói cái gì mà, Dục Nhi tỷ tỷ đã suy nghĩ về hướng đó, có thể thấy là núi trúng tim đen rồi nhé”.

“Muội vẫn còn cứng miệng đúng không? Tùy tiểu Thế tử dung túng muội, nhưng ta thì không? Hôm nay ta sẽ thay hắn dạy dỗ muội… không được chạy!”.

“Hai người đừng ồn ào nữa, tiếng động lớn quá rồi”.

“Còn chạy, còn chạy nữa hả!”.

“Nhanh dừng tay lại đi!”.

“Muội rất muốn dừng nhưng Dục Nhi tỷ tỷ không chịu dừng”.

“Dục Nhi muội muội…”.

“Tẩu tẩu, tỷ đừng xin tha thay muội ấy, ta không tin, hôm nay ta không bắt được muội ấy thì chữ Đoàn sẽ viết ngược lại!”.

“Ai là tẩu tẩu của muội!”.

“Phù, Uyển Âm tỷ tỷ, đừng bắt bẻ nữa, nhanh… đến đây cùng ta đối phó với tỷ ấy”.

“Được ha, càng tinh ranh hơn rồi, đã học được cách xúi giục rồi phải không? Ta với Uyển Âm mới là người một nhà nhé!”.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện