Trúc Mã Vi Phu

Chương 35


trước sau

Advertisement
Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Ngọn lửa sáng ngời lách tách nhảy lên trước mắt, thỉnh thoảng sẽ bùng cháy lên một cột lửa lập lòe.

Khí nóng phả vào khuôn mặt những người xung quanh, phản chiếu những bóng mờ mông lung.

Lục Nghi Trinh dừng mắt nhìn đống tro tàn bên dưới đống lửa, hít sâu một hơi rồi nói: “Ca ca ta mới không phải là ngụy quân tử!”. Tiếp đó nàng lại ấp a ấp úng: “Ngươi, ngươi cũng không phải… tiểu nhân”.

Bàn tay của Tiêu Hoàn Thận đang giữ xiên gà nướng chợt ngừng lại, một lúc lâu vẫn không nói chuyện.

Mãi sau nàng mới nghe thấy âm thành cười nhạo lười biếng của hắn ta: “Được thôi, trước đó ta nói sai”.

“Hắn và ta không hoàn toàn giống nhau. Ít ra thì hắn còn có tổ mẫu ngàn dặm xa xôi đến thăm, còn có một… muội muội khiến ta đố kỵ”.

Lục Nghi Trinh nghe ra được chút ý tứ không đứng đắn trong hai tiếng “muội muội” của Tiêu Hoàn Thận, vành tai chợt đỏ lên.

Thấp thỏm chờ hắn ta nướng gà xong, nàng được chia một miếng, che miệng ăn xong, nàng vén váy vội vàng tạm biệt bọn họ.

Nàng cứ cảm thấy nếu chậm chút nữa không thì thì Tiêu công tử kia sẽ còn nói ra những lời khiến nàng xấu hổ.

Bảo Khấu và người hầu khác của Lục gia đã sớm bị Lục Nghi Trinh đuổi đi lúc mọi người nhóm lửa.

Hiện giờ con đường từ sau núi về sương phòng của nàng tối om om, tiểu cô nương đi một mình thấy rất bỡ ngỡ.

Cây cối um tùm hai bên dường như biến thành những quái vật giương nanh múa vuốt đe dọa nàng; hoặc nàng sẽ tưởng tượng những góc tối đen ngòm kia không biết lúc nào sẽ nhảy xổ ra một con quỷ núi biết hút dương khí con người.

Có lẽ là sợ gì gặp nấy.

Nên đúng lúc tiểu cô nương cảnh giác giẫm lên con đường nhỏ trở về thì đột nhiên trong mảng tối tăm tịch mịch phía trước lại xuất hiện một vệt sáng lờ mờ.

Nàng bất chợt dừng bước, nín thở, trái tim nhảy thình thịch dưới lồng ngực.

Đốm sáng lơ lửng di chuyển, mở rộng tầm mắt, Lục Nghi Trinh mơ hồ phát hiện ra bóng người sau vệt sáng đó.

Thị lực trong bóng tối của người kia hiển nhiên là tốt hơn nàng một chút. Khi nàng còn chưa thấy rõ hoàn toàn thì đối phương đã lên tiếng:

“Trinh Nhi muội muội”.

Tiểu cô nương nghe được âm thanh này, chớp mắt đã thở phào, toàn thân căng cứng lập tức thả lỏng.

“Ý ca ca!”. Nàng vui mừng reo lên, cảm giác như vậy vẫn chưa đủ nên nàng siết chặt vạt áo trong tay, chạy chậm về phía hắn.

Thế nhưng đi đường buổi tối có nhiều bất tiện, huống chi là đường nối. Nhiều lần nàng suýt vấp ngã bởi những tảng đá hoặc nhành cây chắn ngang đường.

Tùy Ý thấy vậy, trong lòng lập tức thót lên sợ hãi, cau mày nói: “Trinh Nhi muội muội đứng yên đó, đừng cử động”.

Lục tiểu cô nương nghe thấy tiếng nói dừng thì lập tức đứng yên tại chỗ. Thỉnh thoảng nàng lại đá viên đá hay cành cây khô héo dưới chân. Nàng toàn tâm tín nhiệm hắn, cũng không hề hỏi “Vì sao”.

Đôi mắt không hề chuyển động, nàng nhanh chóng nhìn thấy người cầm đèn lồng bước về phía nàng.

Tùy Ý chậm rãi đứng trước mặt nàng, rũ mắt giao chiếc đèn lồng đang tỏa ánh sáng ấm áp vào tay nàng.

“Vì sao Trinh Nhi muội muội không sai người đi cùng? Đường núi ban đêm đi lại rất khó khăn”.

“Muội đi vội nên không nghĩ nhiều như vậy”. Lục Nghi Trinh nắm chặt đèn lồng trong tay, toàn thân cũng tỏa ra quầng sáng ấm áp như chiếc đèn lồng: “Ý ca ca, sao huynh lại ở đây?”.

“Mới đi thỉnh an tổ mẫu, thấy sương phòng của muội không sáng đèn, hỏi thăm nữ sử nhà muội mới biết là Trinh Nhi muội muội bỏ rơi ta đi ăn chực bên ngoài”.

Lời này của Tùy Ý nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến tiểu cô nương trào dâng cảm giác xấu hổ tận đáy lòng, tựa như nàng là tiểu cô nương đứng núi này trông núi nọ.

“Muội không cố ý bỏ huynh lại đâu”. Lục Nghi Trinh duỗi một tay còn rảnh rỗi nắm tay áo người trước mặt, dỗ dành an ủi nói: “Chỉ là, chỉ là…”.

Nàng một lòng muốn nghe được mấy năm nay tiểu Thế tử có cô nương nào khác bên cạnh hay không, nhưng làm sao nàng có thể nói thẳng với hắn được đây?

Tiểu cô nương ấp úng, không thể nói rõ nguyên nhân với hắn.

Tùy Ý nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt không khỏi trầm xuống mấy phần nhưng giọng điệu vẫn rất dịu dàng: “Tối nay ra ngoài ăn chực, Tiêu Hoàn Thận kia cũng có mặt?”.

“… Vâng”.

“Chẳng phải ta đã nói Trinh Nhi muội muội nên tránh xa hắn ta một chút sao?”.

Tiểu cô nương thành thật: “Nhưng mà, hắn ta cũng không xấu”.

Cùng lúc nghe nàng nói chuyện, dường như Tùy Ý cũng nhìn thẳng vào mắt nàng. Chỉ thấy cặp mắt hạnh kia trong trẻo long lanh, gần như phản chiếu hoàn toàn sự tự ti lẫn mặc cảm của người trong đó.

“Làm sao Trinh Nhi muội muội biết hắn ta cũng không xấu? Hắn ta nói với muội điều gì sao?”.

Tiểu cô nương do dự lắc đầu.

Dáng vẻ bí mật này của nàng chợt khiến Tùy Ý bỗng dưng dâng lên chút cảm giác nóng nảy.

Nàng chưa từng giấu giếm hắn chuyện gì. Nhưng dường như bây giờ đã thay đổi rồi. Mà ngọn nguồn của sự thay đổi này lại là một nam tử.

Suy nghĩ trong lòng hắn quanh quẩn rồi lại trở về điểm ban đầu, sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Cuối cùng, hắn đối diện với đôi mắt tiểu cô nương, chỉ nói: “Thôi, trở về đi”.



Gió đêm trong núi khá lạnh.

Tiểu cô nương cầm theo đèn lồng, lặng lẽ đi theo sau.

Tùy Ý nghe tiếng bước chân sột soạt phía sau, hồi tưởng đứt quãng khoảng thời gian ở kinh thành và Phụng Sơn của tiểu cô nương.

Hắn chợt phát hiện, hắn đúng là không nỡ thấy nàng lớn lên.

Nếu nàng không lớn lên thì sẽ không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, cũng sẽ không có những ánh mắt ái mộ của nam tử này nam tử nọ rơi trên người nàng. Như vậy nàng sẽ có thể luôn ở bên hắn, sống trong tầm mắt của hắn.

Nhưng như vậy thật ích kỷ.

Trong lúc ngơ ngẩn, tiếng sột soạt sau lưng không biết đã biến mất từ khi nào. Một tiếng gọi yếu ớt lập tức truyền đến: “Ý ca ca…”.

Tùy Ý dừng chân, quay đầu nhìn lại đã thấy tiểu cô nương cầm đèn lồng lóc cóc đi theo hắn lại đang ngồi xổm bên một gốc thân cây.

Khuôn mặt xinh đẹp hơi trắng bệch, đôi mày nhíu lại có vẻ rất khó chịu, đáng thương.

“Làm sao vậy?”.

Hắn đi đến, nửa ngồi trước mặt tiểu cô nương, cẩn thận lau lớp mồ hôi mỏng trên trán nàng, nhíu mày hỏi: “Chỗ nào khó chịu?”.

“Bụng… đau bụng”.

Tiểu cô nương vứt cả đèn lồng sang một bên, cả người quặn thắt lại; nàng cắn chặt môi dưới, thân thể run lẩy bẩy rất tội nghiệp.

Tùy Ý lo lắng không yên, chỉ cảm thấy lúc lấy tính mạng kẻ khác cũng không khó khăn như lúc này. Hắn cố gắng bình tĩnh, dịu dàng hỏi han: “Tối nay Trinh Nhi muội muội đã ăn gì?”.

“… Gà rừng nướng”.

“Được, ta biết rồi. Trinh Nhi muội muội đừng sợ, ta đưa muội đi gặp lang trung”.

Một tay hắn đặt trên bả vai tiểu cô nương, một tay vòng qua gối định ôm người lên, ai ngờ lại bị tiểu cô nương giữ chặt một cánh tay giữa lúc nước sôi lửa bỏng.

“… Trinh Nhi muội muội”.

Da mặt Lục Nghi Trinh đỏ bừng xấu hổ, mi mắt rủ xuống: “Không cần, không cần gặp lang trung”.

Chỉ sợ tiểu Thế tử vẫn chưa hiểu, nàng khẽ cắn môi, che miệng ghé đến bên tai hắn, âm thanh thì thầm như muỗi vo ve: “Là… nguyệt sự”.

Nàng nói xong bèn rúc đầu vào bên vai Tùy Ý như đà điểu, khí nóng xông lên tận đỉnh đầu như muốn nấu chín nàng đến nơi.

Nửa tháng nay vội vã đi đường nên nàng cũng quên mất thời gian nguyệt sự đến. Giờ thì hay rồi, mất mặt trước đúng người mà nàng để ý nhất.

Tùy Ý cũng giật mình một lúc, bên tai tựa như vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp khi tiểu cô nương thẹn thùng nói ra hai chữ đó.

Nhưng dù sao hắn vẫn lớn tuổi hơn tiểu cô nương, sau khi bình tĩnh lại, cảm giác lo âu lẫn mất tự nhiên nhạt dần, hắn bắt đầu tìm biện pháp giải quyết tình trạng trước mắt.

Hắn nâng đầu tiểu cô nương đang vùi trong vai mình.

Tiểu cô nương cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, gương mặt vẫn tái nhợt lại úp vào đầu gối của mình.

Tùy Ý cũng không nói chuyện vì sợ nàng xấu hổ. Hắn lặng lẽ cởi áo choàng bên ngoài quấn quanh người tiểu cô nương, thắt lại dây lưng cho nàng.

Sau đó bế bổng cả người nàng trong vòng tay.

Lục Nghi Trinh vô thức đưa tay vòng qua ôm cổ Tùy Ý.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nàng thoáng chốc sững sờ.

Lần thứ hai.

Lần trước tiểu Thế tử ôm nàng như thế này chính là tại đêm Tết Trung Nguyên của sáu năm trước.

Mi mắt hắn khẽ giật.

Lục Nghi Trinh chợt phát hiện mình đã nhìn hắn chằm chằm quá lâu nên cuống quýt tránh mặt đi chỗ khác. Thứ đập vào mắt nàng lúc này chỉ là những rễ cây trơ trọi bên đường và cả ánh sáng vàng ấm áp cách họ càng ngày càng xa.

“Đèn… đèn lồng…”.

“Ta thấy rõ đường”.

Đoạn đường sau đó là một mảnh trầm mặc.

Có thể là tinh thần bị kích động quá lớn nên Lục Nghi Trinh cũng cảm giác bụng cũng không đau mãnh liệt như lúc đầu nữa.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi bị mấy đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình kéo lại thì Lục Nghi Trinh mới ngẩng đầu, giật mình nhận ra sương phòng đã gần ngay trước mắt.

Bảo Khấu và đám người hầu từng người từng người nghẹn họng trân trối, nhất thời cả đám sững người tại chỗ, không biết nên nói gì.

Trái lại, thần sắc của Tùy Ý vẫn rất tự nhiên thong thả. Hắn bước đến cửa sương phòng, nhẹ nhàng thả tiểu cô nương xuống.

Sau khi chắc chắn nàng có thể đứng vững thì hắn mới rụt tay, lùi lại phía sau.

Bảo Khấu cuống cuồng, lo lắng át hết mọi thứ, chạy vội đến nâng cánh tay của Lục Nghi Trinh, thấp giọng hỏi: “Cô nương, làm sao vậy?”.

Lục Nghi Trinh ngập ngừng, phảng phất như đang e dè người bên cạnh.

Tùy tiểu Thế tử hiểu ý, bèn nói: “Đã về đến phòng, Trinh Nhi muội muội nghỉ ngơi đi, ta về trước”.

Lục tiểu cô nương gật đầu lia lịa.

Đợi bóng dáng cao lớn kia đi khuất, nàng mới đỏ mặt vùi đầu vào lồng ngực Bảo Khấu, buồn bực lẩm bẩm: “Thật mất mặt”.

Bảo Khấu vỗ lưng nàng, nhìn thấy áo choàng của nam tử trên người nàng, bấm ngón tay tính toán, tích tắc đã hiểu ra chuyện gì.

“Cô nương đây là… nguyệt sự đến rồi?”.

Tiểu cô nương ậm ừ một tiếng, đầu vùi càng sâu hơn.

Sương phòng lại sáng đèn, âm thanh nữ sử ra vào phòng lục tục mãi đến giờ Tuất bảy khắc mới dần yên tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện