Trúc Mã Vi Phu

Chương 3


trước sau

Advertisement
Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng quyết định hỏi ý kiến của mẹ.

“Uyển Âm tỷ tỷ do Hầu phu nhân tiền nhiệm sinh ra. Sau khi Hầu phu nhân mất, tỷ ấy ở cùng với tổ mẫu. Hầu phu nhân đương nhiệm hiện đang mang thai nên mọi công việc trong Hầu phủ đều do Doãn tiểu nương xử lý”.

“Doãn tiểu nương chính là mẹ đẻ của Uyển Trúc tỷ tỷ, bà ấy còn sinh được con trưởng cho Hầu phủ, nghe nói rất đắc thế trong phủ. Cũng bởi nguyên nhân này mà Uyển Âm tỷ tỷ luôn phải chịu Uyển Trúc tỷ tỷ bắt nạt. Dục Nhi tỷ tỷ nói tỷ ấy thấy ngứa mắt nên mới đối đầu với Uyển Trúc tỷ tỷ”.

“A nương, con nên làm gì bây giờ ạ?”

Lục phu nhân đang cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ trên khăn tay, nghe vậy bèn dừng việc đang làm, cúi xuống nhìn cái đầu xinh xắn đáng yêu đang kê trên đầu gối mình, dịu giọng nói: “Trinh Nhi, con phải nhớ, chúng ta không nên đi sâu vào chuyện nhà người ta”.

“Còn về những chuyện bên lề… người nào đối tốt với con thì con phải nhớ trong lòng, còn người nào đối không tốt với con thì con cũng đừng chịu nhịn”.

“Nhà ngoại của mẹ cũng không dễ bắt nạt, huống chi quan lộ của phụ thân con đang thịnh, chúng ta đều chống lưng cho con”.



Lục Nghi Trinh nuốt hết lời mẹ nói vào bụng.

Hôm sau đi học, Từ Uyển Trúc đối xử với nàng lạnh như băng, chẳng nói chẳng rằng lấy một câu, Lục Nghi Trinh cũng không thèm so đo.

Thời gian nhàn rỗi, nàng sẽ chơi móc dây cùng Uyển Âm tỷ tỷ.

Thông thường, Đoàn Dục Nhi cũng sẽ chơi cùng, nhưng tính tình tiểu cô nương này cũng nóng nảy, không thể nào ngồi yên để miệng rảnh rỗi. Mắt trước mắt sau lại chế nhạo Từ Uyển Trúc vài câu thì mặt mày mới sáng sủa hơn một chút.

Lục Nghi Trinh còn phát hiện được một bí mật nhỏ.

Một bí mật nhỏ mà chỉ có nàng mới biết.

Đó chính là:

Nếu ở lại học đường làm xong bài tập của Đặng phu tử giao xong mới về nhà, như vậy thì có khả năng lớn sẽ gặp được Tùy Ý cũng tan học về ở đầu hẻm Du Lâm!

Cứ nghĩ đến dáng vẻ của thiếu niên khi cong mắt ân cần hỏi thăm mình ngoài cửa sổ xe ngựa, Lục Nghi Trinh liền cảm thấy ở lại lớp học làm bài tập xong mới về nhà cũng không phải chuyện gì quá vất vả.



Một ngày lên lớp, Lục Nghi Trinh sắp mơ màng ngủ gật thì bị một cục giấy ném trúng mà bừng tỉnh.

Nàng còn tưởng mình bị Đặng phu tử phát hiện lười biếng nên hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhưng rồi lại thấy Đặng phu tử đang giơ sách đọc, đôi mắt vẫn giấu sau trang sách, căn bản không nhìn thấy người.

Lục Nghi Trinh thả lỏng, lúc này mới dám nhặt nắm giấy vo viên lên rồi ép phẳng.

Trên giấy có chữ viết.

[Ngươi muốn cùng bọn người Đoàn Dục Nhi bắt nạt ta phải không?]

Lời này vừa nhìn là biết do ai viết.

Lục Nghi Trinh ngẩng đầu nhìn về phía trước, góc nghiêng chiếu thẳng đến sống lưng thẳng tắp của Từ Uyển Trúc, tựa như một đóa hàn mai nhỏ bé kiêu ngạo trước sương lạnh.

Nàng ta luôn thích tỏ ra nổi bật trước mặt Đặng phu tử, toàn bộ lớp học, người nghiêm túc nghe giảng nhất chính là Từ Uyển Trúc.

Rõ ràng là người có học vấn nhất, nhưng lại luôn bày ra bộ dạng vừa tự ti vừa kiêu ngạo.

Lục Nghi Trinh rút ra một tờ giấy trắng tinh trong hộp sách, lấy gỗ đàn hương ép xuống phẳng phiu, nghiêm túc viết lên đó mấy chữ:

[Ta đâu có bắt nạt tỷ, sáng nào cũng chào hỏi tỷ mà, là tỷ không để ý đến ta thôi.]

Thừa dịp phu tử không để ý, nàng vo tròn tờ giấy rồi ném về phía trước.

Cục giấy nhanh chóng lại bị ném tới: [Ngươi chơi thân với bọn người Đoàn Dục Nhi thì chính là muốn đối đầu với ta!]

[Ta không muốn đối đầu với ai hết.]

[Vậy ngươi đừng nói chuyện với Đoàn Dục Nhi và cả Tam tỷ tỷ của ta nữa.]

[Sao tỷ không chịu nói đạo lý vậy?]

[Ta đã nhìn ra, ngươi cũng giống Đoàn Dục Nhi thôi, ý định ghét bỏ ta, bắt nạt ta!]

Lục Nghi Trinh nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay, hơn nửa ngày cũng chẳng biết nói gì. Cuối cùng, nàng vẽ một con rùa đen lên mặt giấy coi như trả lời.

Nhìn thấy hình con rùa đen, Từ Uyển Trúc nghiến chặt răng, nộ khí đùng đùng, tức giận quay người lại trừng mắt.

Lục Nghi Trinh nhoẻn miệng cười với nàng ta một cái.

Bất chợt, phía bục giảng truyền đến tiếng đập bàn “Thình thình”, sự chú ý của mọi người đều bị kéo qua đó.

Ánh mắt dưới chòm tóc bạc của Đặng lão phu tử như biết phóng điện đang uy nghiêm nhìn chằm chằm hai kẻ đầu sỏ gây mất trật tự trong lớp học.

“Lục cô nương, Từ Tứ cô nương, xin hỏi hai vị đã học thuộc lòng bài Ly Lâu của Mạnh Tử mà lão phu yêu cầu rồi sao?”

Lục Nghi Trinh từ từ đứng lên, vô cùng xấu hổ, ậm ừ đáp: “Chưa, chưa học thuộc”.

Sắc mặt của Từ Uyển Trúc cũng có chút khó coi. Thường ngày Từ Uyển Trúc là người chăm chỉ chịu khó nhất, nhưng hiện giờ cũng chỉ đành thất thần một lúc. Không cần nghiêng đầu nhìn, nàng ta có thể đoán được Đoàn Dục Nhi ở bàn bên cạnh vui sướng thế nào khi thấy người khác gặp tai họa.

Đặng phu tử nói: “Cái gọi là nước chảy đá mòn không phải chỉ một ngày là xong. Nếu muốn học thật giỏi thì không thể lười biếng ngày nào. Hẳn là hai vị cô nương đều hiểu được đạo lý này…”

Lục Nghi Trinh ngoan ngoãn cúi đầu nghe răn dạy, khoảng nửa khắc sau, cuối cùng hình phạt cũng giáng xuống.

“Hai người ở lại học đường sau buổi học, chép lại ba lần bài cần học thuộc hôm nay, ngày mai nộp lại cho ta”.



Giờ Thân hai khắc, lớp học chỉ còn lại hai người.

Lục Nghi Trinh vùi đầu chép phạt bài vở cần học thuộc hôm nay.

Từ Uyển Trúc quay lưng lại với nàng, cũng không hề nói chuyện. Trước khi Đoàn Dục Nhi rời đi, hình như còn hắng giọng một tiếng, tưởng nàng vẫn còn đang tức giận.

Lục Nghi Trinh mừng rỡ bắt được yên tĩnh. Cuối giờ, nàng đủng đỉnh về hẻm Du Lâm.

Nàng thường xuyên ở lại lớp học làm bài tập nên lúc này cũng không vội lắm. Đến lúc Từ Uyển Trúc chép xong, Lục Nghi Trinh vẫn còn nửa bài nữa chưa xong. Thế nhưng…

Vạt váy màu mơ sượt qua cạnh bàn.

Lục Nghi Trinh cũng không ngẩng đầu lên, hết sức chăm chú nâng bút hạ chữ.

Bỗng nhiên, bóng dáng màu mơ chao đảo, Lục Nghi Trinh nhất thời không để ý, cổ tay cầm bút bất thình lình bị va chạm với một ngoại lực rất hùng hổ.

Bút lông nhỏ trong tay bạch một đường xấu xí thô bạo trên những nét chữ Trâm Hoa Tiểu Khải*.

* Trâm Hoa Tiểu Khải: là một thể viết chữ do Vệ Phu Nhân – thư pháp gia đời nhà Tấn sáng tạo ra. Tương truyền Vệ Phụ Nhân là thầy của Vương Hi Chi. Gia tộc họ Vệ nhiều đời theo nghiệp chữ nghĩa, văn chương và có nhiều người là thư pháp gia nổi tiếng đương thời.

Rõ ràng đã thủng mất một lỗ.

Trang chữ này đã không thể nộp cho phu tử được nữa.

Uổng công nàng vất vả chép phạt lâu như vậy!

Trong cơn giận dữ, Lục Nghi Trinh đặt bút xuống, ngẩng đầu đối diện với kẻ kiêu ngạo gây chuyện trước mặt: “Tỷ làm gì vậy?”

“Lục muội muội, thật xin lỗi, vừa rồi không hiểu vì sao mà tay chân mềm nhũn”. Từ Uyển Trúc nhìn xuống giấy viết chữ đã hỏng bên dưới, nói tiếp: “Lãng phí chữ đẹp của Lục muội muội, thật xin lỗi nhé”.

“Rõ ràng là tỷ cố ý”.

“Thế thì làm sao?” Từ Uyển Trúc hừ lạnh: “Nếu không phải vì ngươi thì ta cũng không xấu hổ như vậy trước mặt Đặng phu tử. Không hiểu vì sao phụ thân lại đồng ý cho ngươi đến nhà ta học, cùng lắm cũng chỉ là con gái của quan tứ phẩm tép riu thôi”.

Nàng ta ném lại mấy câu, quay ngoắt rời khỏi ngôi đình.

Nữ sử dung nhan thanh tú, đoan trang của Hầu phủ cầm theo hộp sách của chủ nhân, rất biết phép tắc mà nhún gối cáo lui với vị khách mới bị chủ nhân chế nhạo, sau đó đi theo thiếu nữ y phục sang trọng rời khỏi đình viện.

… Trên đời sao lại có người ương ngạnh, không chịu nói lý lẽ như vậy chứ!

Lục Nghi Trinh tức giận nghĩ, ban nãy nên lấy bút vẽ lên mặt nàng ta mới đúng.

Lúc này, thư đồng của Lục gia vẫn đang chờ ở hành lang bước đến, chu đáo sắp xếp đồ cho chủ nhân của mình: “Cô nương, còn viết tiếp không ạ?”

“Không viết, không viết!” Lục Nghi Trinh chống bàn đứng dậy, tức giận đến mức khóe mắt đỏ hoe: “Về nhà”.



Tục ngữ có câu cửa miệng: “Cố tình trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh”.

Đến con phố lớn, thường ngày đi mấy lần mà vẫn không gặp xe ngựa của phủ Quốc công. Thế mà hôm nay lại trùng hợp gặp được phía trước cách đó không xa.

Xe ngựa trở về Lục gia đừng lại đầu hẻm Du Lâm.

Cùng lúc đó, nụ cười đưa đẩy chẳng hề nghiêm túc của chàng thiếu niên tung bay theo gió.

“Thế mà cũng có thể gặp mặt, khéo quá”.

… Không ngờ hôm nay lại gặp Tùy Ý tan học.

Lục Nghi Trinh ngồi trong xe khẽ giật mình một cái. Nàng vỗ gương mặt mình, cúi đầu vén rèm che lên kẽ hở nhỏ, miễn cưỡng chuẩn bị tinh thần chào hỏi.

“Ý ca ca”.

Thiếu niên mặt mày xán lạn xuất hiện ngay trước mắt.

Tùy Ý thò đầu khỏi cửa sổ xe đối diện, lọn tóc đen nhánh cọ qua gương mặt rủ xuống bên cửa sổ, làn da trắng nõn tinh tế càng nổi bật dưới ánh sáng ấm áp.

Nhưng bức tranh phong cảnh đẹp đẽ này chẳng duy trì được bao lâu.

Sau khi thấy khóe mắt tiểu cô nương ở cửa sổ đối diện ửng đỏ, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của thiếu niên nhạt đi, ý cười trên mặt cũng thu lại vài phần.

“Trinh Nhi muội muội bị bắt nạt sao?”

Lục Nghi Trinh mím môi, đắn đo gì đó nên vẫn chưa mở miệng.

Tùy Ý bèn hỏi: “Có cần ta trò chuyện với Trinh Nhi muội muội không?”

Tiểu cô nương nghe vậy, đáy mắt lóe lên vài tia sáng, bàn tay bám trên khung cửa sổ dường như có chút mong đợi, nhẹ giọng hỏi vừa nhút nhát vừa sợ sệt: “Có thể không?”

Tùy Ý bị hành động của nàng chọc cười: “Có gì mà không thể?”

Dứt lời, hắn buông rèm che cửa sổ xuống.

Lục Nghi Trinh cảm thấy kỳ lạ, tò mò nhìn lên trước thăm dò thì thấy bóng dáng mảnh mai cao thẳng của chàng thiếu niên nhảy xuống khỏi xe ngựa.

Huynh ấy muốn… lại đây!

Lục Nghi Trinh giật thót, hoảng hốt lùi lại trong xe. Nàng vẫn chưa ngồi vững mà vách ngăn trên xe đã có tiếng gõ vang lên.

Giọng nói dịu dàng của thiếu niên truyền đến: “Trinh Nhi muội muội, ta lên nhé”.

“… Vào, vào đi”.

Dứt lời, ánh sáng ùa vào trong mắt.

Mảnh rèm dệt lụa bị một bàn tay như khắc sứ đẩy ra.

Thiếu niên mặc cẩm bào sang trọng khom lưng, đối diện với tiểu cô nương ngồi trong xe. Hắn không hề bối rối mà nhoẻn miệng cười, tìm một chỗ cách nàng không xa cũng chẳng gần mà ngồi xuống.

Mảnh rèm kéo xuống, tất cả những âm thanh hỗn tạp đều bị ngăn cách bên ngoài.

“Ý, Ý ca ca hôm nay tan học thật sớm”.

Lục Nghi Trinh rũ mắt, bắt bừa chuyện để nói.

Tùy Ý lười biếng dựa vào vách ngăn trong xe, hai tay áo luồn vào nhau, cười nhẹ: “Trinh Nhi muội muội nhớ nhầm rồi, rõ ràng hôm nay ta tan học còn muộn hơn thường ngày một khắc* đấy”.

* Cách tính giờ thời cổ đại, 1 khắc tương đương với 15 phút.

Hắn cứ như đang nói chuyện trên trời dưới biển: “Muội muội cũng không biết, môn thuật số của bọn ta đổi một vị phu tử mới rất thích dài dòng. Có những thứ vốn đơn giản dễ hiểu mà ông ấy cứ lật đi lật lại không có trọng điểm, nghe mà chán ngắt. Ta thậm chí còn muốn ngủ gật ấy”.

“Đặng phu tử của lớp muội giảng bài rất hay. Chỉ là… ông ấy quá nghiêm khắc, muội hơi sợ”.

“Vậy, hôm nay Trinh Nhi muội muội cũng bị vị Đặng phu tử nghiêm khắc này phạt ở lại lớp học sao?”

Lục Nghi Trinh liếc mắt nhìn hắn, động tác gật đầu rất mất tự nhiên.

Thiếu niên lớn hơn nàng vài tuổi bên cạnh không hề tỏ vẻ trưởng giả kiêu ngạo, cũng không hề khinh thường nàng. Thậm chí, nàng còn bằng lòng tin tưởng, cho dù là đối mặt với nhóc con mới lên ba thì hắn cũng sẽ bình đẳng khom lưng lắng nghe.

Xưa nay, hắn luôn đem đến cho người ta cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

Những bức tường dày kiên cố trong trái tim biến mất vô cớ, Lục Nghi Trinh cúi đầu nhìn mũi giày của mình, từ tốn kể hết đầu đuôi câu chuyện khiến mình buồn bực tủi thân.

Cuối cùng, nàng nói: “Muội không muốn vô duyên vô cớ bị bắt nạt”.

“Như vậy…”

Ngón tay của Tùy Ý ngập ngừng, ngữ điệu vẫn nhẹ như thường: “Ta lại có hai biện pháp”.

Nguyên nhân chính khiến Lục Nghi Trinh buồn bực là không tìm được biện pháp, nghe vậy bèn lập tức truy hỏi: “Biện pháp gì?”

“Đều là biện pháp cực kỳ đơn giản”.

“Thứ nhất, theo như Trinh Nhi muội muội nói, chẳng phải lớp học còn có khắc tinh của Từ gia Tiểu Tứ sao? Như vậy thì muội chỉ cần âm thầm gây xích mích để khắc tinh kia đối phó với Từ Tiểu Tứ, thế là chẳng sợ nàng ta không bị thiệt. Còn cách thứ hai…”

Nói đến đây, Tùy Ý cong môi, móc một chiếc hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay từ trong tay áo.

“Mực này tên là ‘mực ô tặc’, nếu dùng nó để viết chữ, đợi khi mực khô hết thì chữ cũng biết mất bằng sạch… lấy thứ này tráo đổi với hộp mực của Từ gia Tiểu Tứ, cũng có thể dạy bảo một phen”.

“Trinh Nhi muội muội nghĩ thế nào?”

… Nghĩ thế nào?

Lục Nghi Trinh ngơ ngác nhìn thiếu niên dịu dàng chói sáng trước mặt, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Rõ ràng đây là dáng vẻ toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng.

Nhưng vẫn không khỏi khiến người ta vô thức rét run.

Lục Nghi Trinh nghĩ thầm.

Dường như, nàng đã vô tình nhìn thấy một khuôn mặt khác ẩn giấu sau dung nhan như ngọc trắng tinh khiết ấy.

“Biện pháp thứ hai vẫn có nhược điểm, ta luôn cho rằng không tốt bằng cách thứ nhất”. Tùy Ý nhàn nhã kêu than: “Lần trước ấy, nếu không phải kịp thời thu hộp mực về thì có lẽ nó đã bị hóa kiếp rồi”.

Nói xong, ánh mắt hắn chuyển sang tiểu cô nương đang ngồi trong góc, nụ cười hiền hòa vô hại: “Trinh Nhi muội muội cân nhắc kỹ chưa?”

“Muội…”

Không muốn dùng lắm.

Lục Nghi Trinh ngẫm nghĩ.

Nàng nắm chặt ống tay áo, đôi mày nhíu lại, thoạt nhìn có vẻ rất buồn rầu.

Thiếu niên cũng không vội, nhẹ nhàng duỗi tay đặt hộp chứa ‘mực ô tặc’ lên đầu gối của tiểu cô nương, nhẹ giọng an ủi: “Chuyện vặt thôi mà, Trinh Nhi muội muội cứ từ từ suy nghĩ, ta về trước”.

Đợi bóng dáng hắn rời đi, không gian nhỏ hẹp trong xe chỉ còn lại một mình Lục Nghi Trinh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện