Trúc Mã Quấn Thanh Mai

Chương 25: Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn . . .


trước sau

Advertisement

Chương 25: Thiên Hạ Không Có Buổi Tiệc Nào Không Tàn . . .
Giang mẹ ở bệnh viện bao nhiêu ngày, Tiểu Huệ cũng liền cắm rễ ở đó bấy nhiêu. Cũng may có thuốc cùng nhân viên cứu hộ nhìn hộ, tình trạng của Giang mẹ ổn định hơn rất nhiều. Mà Thiên ca lại giữ chức nhân viên vận chuyển miễn phí hiệu suất cao, mỗi ngày tới tới lui lui mang quần áo cho Tiểu Huệ tắm rửa một chút.
Trong này còn náo loạn không ít lúng túng, nói thí dụ như lần đầu tiên Thiên ca kéo Tiểu Huệ chừng mấy ngày không tắm đi phòng tắm gần bệnh viện, anh không nói lời gì, thay cô mở vòi hoa sen, đôi tay mình thì vén tựa trên khung cửa, nhíu mày: "Cởi đi." Bộ dáng kia hiển nhiên là một con nhà giàu thêm sắc lang.
Chỉ là con nhà giàu ở chỗ Tiểu Huệ không thể thực hiện được, cô nhặt khăn lông treo trên tường lên liên tục hai ba cái làm cho Thiên ca bại lui.
Đứng ở cửa, Thiên ca cười đến đặc biệt ngu, anh còn chỉ vào bên trong cửa, hướng nhân viên quản lý nói: "Đánh là hôn, mắng là yêu, bà xã tôi tương đối có tình thú." Không biết nhân viên quản lý đang bận ký sổ, nào có thời gian để ý tới chuyện tình của anh và bà xã anh chứ.
Khi Tiểu Huệ từ phòng tắm thu thập xong ra ngoài, Thiên ca thuận tay nhận lấy quần áo, sau đó thuận tay ôm bả vai của cô nói: "Bà xã, đi thôi."
Một tiếng bà xã kia gọi càng ngày càng tự nhiên, Tiểu Huệ cải chính không có hiệu quả, cũng chỉ có thể mặc kệ anh.
Thiên ca rất thông minh, trước mặt mẹ vợ tương lai thì ngoan ngoãn như cháu nội, thường sẽ xuất hiện tình huống vâng dạ, Tiểu Huệ bị hai bọn họ đối xử sai bảo, hoặc là chạy đến siêu thị mua đồ ăn, hoặc là đi mua cơm, mà vào giờ phút Thiên ca sẽ đảm đương Hộ Hoa Sứ Giả của Giang mẹ như thế này, cùng bà nói chuyện phiếm vui đùa, tình cảm này không phải là tốt bình thường.
Có mấy lần Tiểu Huệ cũng cảm thấy, hai người bọn họ có phải có bí mật gì gạt mình hay không. Nhưng quan sát đủ loại tỏ rõ giữa hai người bọn họ thật sự là không có gì có thể xưng là bí mật, bởi vì một là mẹ không sai biệt lắm cùng họ ăn uống vệ sinh ở một chỗ, một là cùng nhau làm đồ chơi ngựa tre. Cho dù có, tối đa cũng là chuyện nhỏ giữa con rể tương lai cùng cha mẹ vợ.
Tiểu Huệ vỗ trán: xong rồi xong rồi, trúng độc, chỗ nào của Thiên ca cũng có độc tố, thật đúng là làm cho người ta khó có thể kháng cự!
Tiểu Phong Tử có công việc đàng hoàng, không thể xin nghỉ quá nhiều, cho nên cậu ấy chỉ có thể là thâna dịp tan việc cùng thời gian nghỉ phép tới thay ca cho Bà chị. Chỉ là bình thường vào lúc cậu ấy tới đều là hai người, một người khác. . . . . . Không cần phải nói nhất định là Tiết cô nương.
Mặc dù Tiểu Huệ không biết bình thường hai người trao đổi tình cảm thế nào, chỉ từ việc hai người bọn họ ra vào một đôi mà xem, chuyện tốt đại khái không xa.
Nghe Tiết cô nương nói, giữa Quả Táo Quân và Lệ Toa hình như đã xảy ra một ít vấn đề, cụ thể là cái gì cũng không rõ lắm.
Tiểu Huệ nghĩ: không ra vấn đề mới kỳ quái, quá khứ hai người thì có JQ, bỏ qua lâu như vậy, còn có thể bình tĩnh hòa nhã, vậy thì thật không cần diễn không cần hát.
Có bao nhiêu tình cảm làm ồn ra ngoài? Loại ví dụ này quá lan tràn.
Tiết cô nương bắt được Thiên ca vẫn sẽ không nhịn được tâm địa bà già đau khổ khuyên nhủ: "Thiên ca à, trước hết anh đi làm giải phẫu, sẽ không lâu, chờ thân thể nghỉ ngơi tốt, anh thích làm sao ở chung một chỗ cùng Lọ Lem cũng không có người làm khó dễ được anh. . . . ."
Thiên ca lại lấy cớ để qua loa tắc trách với cô: "Cái đứa bé này thật là không hiểu chuyện, bây giờ Tiểu Huệ cần người giúp một tay nhất, tôi vừa đúng nắm chặt cơ hội, lấy thế lôi đình nhanh chóng thu cô."
Tiểu Tiết vô cùng im lặng: "Thiên ca, đó là bộ dạng tiểu nhân đắc chí, thật là cần ăn đòn."
Thiên ca cười đến phong lưu phóng khoáng, cười đến dương dương hả hê.
Cười đến mức Tiểu Tiết không chịu lãng phí miệng lưỡi giảng đạo lý với anh. Chỉ là ——
Ở trên đường trở về, Tiểu Phong Tử thấy tâm tình Tiểu Tiết có chút không có ở đây, vì vậy gõ đầu cô một cái: "Nghĩ gì vậy, mất hồn như thế."
"Tôi đang nghĩ Thiên ca. . . . . ." Lời cô còn chưa nói hết, liền phát hiện khí thế trên người Tiểu Phong Tử trong nháy mắt làm lạnh, trên mặt cậu có dạng như sương đánh thắng cà vậy, rất khó coi.
Tiểu Tiết tìm ra manh mối, không hiểu: "Đại gia, cậu thì thế nào?"
Ánh mắt Tiểu Phong Tử đau thương, nét mặt kia hận không thể lập tức gặm kéo khăn tay, bị Tiết cô nương gõ đầu mới mở miệng: "Cô có thể không quá quan tâm anh rể của tôi được không!"
Tiểu Tiết cười: "A, thì ra là ghen. Tôi quan tâm Thiên ca thì sao, anh ấy cũng coi là bệnh nhân của tôi, bác sỹ như lòng cha mẹ cậu chưa từng nghe qua?"
Tiểu Phong Tử dùng sức lắc đầu: "Đi đi đi, cô đối với tôi làm sao lại không có lòng cha mẹ thế."
"Cậu thật ra để ý tới, tôi còn không có truy cứu chuyện cậu lừa tôi đâu đấy, một cao thủ trò chơi ngày ngày lôi kéo tôi dạy cho cậu chơi trò chơi, nhớ tới cái này, chị liền một bụng tức. Thì ra tôi bị cậu làm khỉ đùa giỡn rồi. . . . . ."
Tiểu Phong Tử ho khan hai tiếng: "Không, cô chơi khá hơn nhiều so với Hầu Tử."
Ánh mắt Tiểu Tiết nảy sinh ác độc: "Tiểu Phong Tử, cậu có nghe đến một loại âm thanh hay không. . . . . ."
"Âm thanh gì?"
"Âm thanh cậu bị đánh."
Mấy ngày trước trong nhà Tiểu Huệ còn náo náo nhiệt nhiệt, nhất là sau khi tan việc, sáu người, sáu cái miệng, mười hai cái mắt còn có bộ lông đếm không hết đều trở thành đối tượng trêu ghẹo của nhau.
Vì vậy, đối lập với tình hình ngày trước, thời gian này lại có vẻ cực kỳ vắng lạnh, giống như là cả phòng ốc bị bỏ vào trong tủ lạnh ướp lạnh rồi, giọng nói không có, tiếng đùa giỡn không có, ngay cả đèn điện cũng lười phải bật lên. . . . . .
Quả Táo Quân ở trong phòng dọn dẹp hành lý, đem gì đó trong phòng cũng trả về chỗ cũ, bởi vì Tiểu Huệ yêu cầu những thứ tô khách như bọn họ phải dọn dẹp phòng gọn gàng sạch sẽ, dĩ nhiên Tiểu Huệ làm chủ nhà không có làm được, trong phòng của cô CD này sách này, các loại ném loạn. Phòng thuê này cũng có một đoạn thời gian, đến lúc muốn rời khỏi, thật có điểm không bỏ.
Quả Táo Quân cảm khái một lát ra cửa, vừa lúc nghe được hai tiếng đóng cửa, một tiếng là chính bản thân cậu phát ra, tiếng thứ hai. . . . . . Là từ phòng Lệ Toa truyền tới.
Nhìn Lệ Toa giống như cậu lôi kéo hành lý, có chút giật mình: "Cô vậy. . . . . ."
Hôm nay Lệ Toa vẫn thế, Quả Táo Quân vẫn cảm thấy cô không trang điểm càng có thể nhìn ra làn da mịn màng, này có thể tốt hơn nhiều so với cậu trang điểm qua rất nhiều minh tinh. Cũng vì vậy rất lâu cậu cũng muốn đưa tay lên sờ một cái, một mặt là bệnh nghề nghiệp, mặt khác. . . . . . Ước chừng là bởi vì thật thích thôi.
Lệ Toa nhìn ánh mắt cậu ấy lóe lên một cái, không để ý: "Công ty giúp tôi mua phòng cố định ở khách sạn, điều kiện tốt hơn rất nhiều so với nơi này. Còn anh, tôi nhớ được anh có một phòng công tác, định ở nơi nào xây dựng cơ sở tạm thời rồi sao?"
Quả Táo Quân tự giễu dương khóe miệng: "Khách sạn, điều kiện kia nhất định so với lấy chồng sống chung mạnh hơn nhiều, công ty cô đối với cô tốt vô cùng."
Lệ Toa thở dài một cái, Quả Táo Quân điên lại bắt đầu tự oán tự trách rồi, cậu ấy không biết vẻ mặt đó không có nhiều cam tâm, rõ là. . . . . .
Cô đem hành lý để sang một bên, đi tới trước mặt Quả Táo Quân, đưa tay ôm lấy cậu ấy.
Hành động này làm Quả Táo Quân kinh sợ, cánh tay cậu ấy không biết làm sao, do dự có phải nên ôm lấy cô hay không?
Rốt cuộc trải qua không tới một phút kịch liệt đấu tranh tâm lý, cậu ấy từ từ giơ tay lên, dọc theo đường cong phần lưng Lệ Toa hướng lên, một chút xíu đụng phải thân thể của cô, đầu tiên là đầu ngón tay thử dò xét, sau đó chỉ tay, sau đó nữa là bàn tay. . . . . .
Lệ Toa mỉm cười, cười Quả Táo, vỗ trên vai một cái, cười nảy sinh ác độc, chợt đẩy cậu ấy ra: "Ôm tạm biệt, lão bằng hữu, sau ngày hôm nay, đại khái anh sẽ có rất ít cơ hội nhìn thấy tôi."
Quả Táo không biết nên làm những gì, nhưng cậu biết hiện tại không cần nói, cậu có thể sẽ không có cơ hội nữa rồi. Vì vậy cậu lần nữa tiến hành đấu tranh trong lòng, suy nghĩ một chút nên nói chút gì.
Trong lúc cậu suy tư, Lệ Toa đột nhiên lại gần, cọ ở khóe miệng cậu, rất thần tốc hôn xuống, sau đó nhanh chóng tách ra: "Good¬bye Kiss."
Cả người Quả Táo như khúc gỗ, bị cọ qua một ít giống như có dòng điện chạy qua, truyền ra cảm giác tê tê nóng rực. Đầu óc cũng không biết thế nào, lập tức khuếch trương xung động thần kinh, dựa vào cái này, cậu ấy thốt ra: "Cái đó, nếu không cô đừng chuyển chỗ? Điều kiện nơi này cũng không kém khách sạn bao nhiêu, hơn nữa cô ở nơi này vô cùng tốt, không phải sao?"
Lệ Toa chỉ có thể cười: "Tôi không dời đi chính anh chuyển chỗ? Ha ha, Tạ Hoa Thành, rốt cuộc anh có biết vid cái gì mà tôi tới ở hay không?" Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quả Táo Quân, Lệ Toa chỉ cảm thấy nhàm chán, bả vai cô đứng thẳng: "Thôi, không nói chuyện này. Đúng rồi, trước khi rời đi nói cho anh biết một chuyện, một lần tôi uống say rượu gọi anh ra ngoài, tôi với anh thật sự là nằm ở trên một cái giường cái chăn bông tinh khiết, những thứ khác không hề làm gì cả. Anh cũng không cần tiếp tục do dự có phải phải phụ trách tôi hay không nữa."
Quả Táo Quân cảm giác mình rất đần, cậu rõ ràng có thể nói ra lời rất êm tai, tại sao hướng về phía Lệ Toa lại cái gì đều nói không ra. Cậu chỉ có thể nghe Lệ Toa nói gặp lại, nói có bằng hữu sẽ đến đón cô.
Đợi đến khi cậu chuẩn bị xong, muốn nói gì, bằng hữu của Lệ Toa tới. Đó là một người đàn ông quân áo Tây. Khi Lệ Toa cùng người nọ đứng ở một nơi, quả thật chính là một đôi trời đất tạo nên, anh ta còn có thể săn sóc, cầm hành lý cho Lệ Toa, còn thân sĩ chào hỏi Quả Táo Quân. . . . . .
Miệng Quả Táo Quân giống như bị phong kín, thế nào cũng không mở miệng được, lời muốn nói cũng từ nơi nào đánh tới thì về nơi đó rồi. Có một ý niệm nói cho cậu biết: cô gái ưu tú giống như Lệ Toa vậy, cần một người đàn ông chuyện nghiệp mới xứng đôi, rất dễ nhận thấy tôi không phải, mà là "Bằng hữu" của cô thì phải chúc phúc cho cô, dù sao cô là cô gái tôi thích nhiều năm. . . . . .
Quả Táo ngồi liệt ở trên ghế sô pha, nhìn Lệ Toa cũng không quay đầu lại cùng người khác rời đi, tư vị kia để cho cả người cậu vô lực.
Lúc bọn Tiểu Phong Tử trở lại, thấy Quả Táo Quân

Advertisement
giống như một bãi bùn nằm ở trên ghế sô pha, âm thầm đau thương, bất giác giật mình.
Mà Quả Táo Quân nhìn thấy hai bọn họ, lúc này mới giống như tỉnh mộng, đem hai chùm chìa khóa siết trong tay giao cho Tiểu Phong Tử: "Nói với Tiểu Huệ, tôi cùng Lệ Toa đều tìm chỗ ở, sau đó. . . . . ." Cậu ấy nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nói hai chữ "Gặp lại".
Tiểu Tiết nóng nảy: "Các người làm cái gì vậy, mỗi một người đều đi, nhà này không phải càng vắng lạnh sao? Chờ Lọ Lem trở lại, cô ấy còn không đau lòng đến chết."
Tiểu Phong Tử lại trịnh trọng đáp một tiếng: "Được, chỉ là chờ Bà chị trở lại, mấy người chúng tôi cùng nhau họp gặp nữa đi, gặp lại cái gì muốn làm, muốn gặp mặt nói mới có thành ý."
Quả Táo Quân mất hồn cười cười, sau đó bóng lưng tịch mịch đi ra cửa.
Tiểu Tiết hung hăng đập bả vai Tiểu Phong Tử: "Cậu cũng nổi điên theo hả, cho dù bọn họ có vấn đề tình cảm, cũng không đến nỗi muốn dọn ra.!"
Tiểu Phong Tử thở dài một cái: "Cái cô nương ngốc này, bọn họ là vì không muốn chị tôi khó xử."
Tiểu Tiết lăng: "Tôi không cảm thấy Lọ Lem khó xử cái gì, mặc dù bốn gian phòng ở sáu người quả thật chen chúc 1 chút, nhưng rất náo nhiệt, rất thú vị, không phải sao?"
Tiểu Phong Tử đưa tay vê mái tóc tán loạn của cô: "Cô quên một người."
"Người nào?"
"Mẹ tôi."
Tiểu Tiết há to mồm: "Cậu nói là, Lọ Lem có thể sẽ đem bác gái tới nơi này ở?"
Tiểu Phong Tử lắc đầu: "Không phải có thể, là nhất định. Cô còn không nhìn ra được sao, Bà chị hận không thể 24h ở cùng với mẹ. Mấy ngày nữa mẹ xuất viện rồi, chị ấy nhất định sẽ cùng mẹ ở chung. Nhưng thiết bị y tế ở nông thôn không tốt, tiếp đó nơi này sẽ là lựa chọn tốt nhất, Bà chị tan việc trở lại là có thể ở cùng bà. Lúc làm việc thuê dì nào đó tới chăm sóc là được."
Tiểu Tiết có chút cảm khái: "Cũng đúng nha, đon bác gái tới nơi này ở là tốt nhất, đổi một hoàn cảnh khác đối với việc khôi phục bệnh tình của bác cũng có trợ giúp. Lọ Lem còn có thể ở gần chăm sóc, không cần chạy hai đầu. Haizz, nhưng tôi cũng không bỏ được Quả Táo Quân cùng Lệ Toa."
Tiểu Phong Tử đưa tay ôm lấy cô: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ tách ra, mỗi người kết hôn thành gia, có từng người gia đình của mình rồi, chẳng lẽ còn chen chúc tại nơi này sao? Đến lúc đó đoán chừng ngay cả chỗ thay tã cho em bé cũng không tìm tới rồi."
Cậu ấy nói lời nói này thế nhưng cười rất tốt, nhưng Tiểu Tiết lại không cười được, cô cảm thấy lỗ mũi ngăn chặn khó chịu, nghĩ đến mọi người phải tách ra liền khó chịu. Đi tới nơi này, vào ở nơi này, gặp mấy người bọn họ chơi đùa xong cô chưa từng nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ tách ra, không đúng, là ngày này tới quá nhanh quá đột nhiên.
Nằm ở trong ngực Tiểu Phong Tử, Tiết cô nương thở dài một hơi thật dài: "Nếu bác gái chưa cùng bác trai ly hôn thì tốt, ít nhất bác ấy sẽ không giống như bây giờ."
Tay Tiểu Phong Tử run một cái: "Hiện tại tôi ngược lại cảm thấy mẹ cùng cha là nhất định phải cách xa, cha, ông ấy quá phong lưu, một cô gái đối với ông ấy mà nói có phân lượng không đủ. Hai người bọn họ ly hôn mới phải đối tốt lẫn nhau."
Tiểu Tiết chợt ngồi dậy: "Làm sao lại như vậy? Cậu xem bộ dạng bác gái một chút, bác ấy tuyệt đối không dễ chịu hơn, chỉ bằng chuyện rời khỏi bác trai đã khiến tinh thần bác gái hỏng mất. . . . . ."
Tiểu Phong Tử không có chú ý tới trong đôi mắt Tiểu Tiết lóe lên ánh sáng, cậu tựa vào trên ghế sô pha, dáng vẻ đã hiểu: "Tôi hi vọng mẹ có thể sớm nghĩ thoáng, tình yêu phải lý trí, không phải người nói yêu nhau nhất định sẽ phải đi chung với nhau, vì tốt ình, cũng vì đối phương, nên học được đúng lúc buông tay."
Thân thể Tiểu Tiết rung nhẹ, đây là lần đầu tiên cô nghe được nhận định của Tiểu Phong Tử về tình yêu, vẫn luôn cảm thấy Tiểu Phong Tử không có chuyện thương, lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra là cậu ấy còn lý trí hơn so với mình tưởng tượng, lý trí đến không hiểu trình độ tình yêu!
Cô chợt có chút khẩn trương, làm bộ thuận miệng hỏi một câu: "Nếu như mà tôi phải về nước Mĩ, cậu sẽ cố gắng giữ tôi lại sao?"
Tiểu Phong Tử cười: "Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chúng ta có thể liên lạc điện thoại, điện thoại đường dài liên tiếp, khoảng cách gì cũng không có. Còn có video, coi như bay qua gặp cô cũng không khó khăn, máy bay không cần một ngày đã đến."
Tiểu Tiết nghe ra ý trong lời nói của cậu rồi, cậu nói cậu sẽ vui mừng hớn hở đưa mình trở về. . . . . . Thì ra là cậu ấy còn không hiểu đấy. Chỉ là —— cô nghĩ lại: đây chính là Tiểu Phong Tử, đầu không thế nào linh quang, bằng không lần đó ở trên máy bay cô làm sao sẽ đặc biệt chú ý tới tiểu tử ngốc này đây?
Cô cười: "Chỉ sợ khi đó cậu cũng không nhớ rõ có nhân vật Tiết Vũ Kỳ như thế rồi."
Tiểu Phong Tử vò đầu: ". . . . . ."
Bệnh viện Thanh Hà, y sĩ trưởng nói với Tiểu Huệ, tình hình của Giang mẹ ổn định hơn nhiều, mấy ngày nữa có thể xem xét chuyện xuất viện.
Tiểu Huệ vẫn không yên lòng hỏi một câu: "Nếu để cho bà ở nhà, đối với tâm trạng của bà có trợ giúp sao?"
Bác sỹ lại nói đổi hoàn cảnh đối với bệnh nhân mà nói có lẽ sẽ tốt hơn, làm như vậy sẽ dời đi lực chú ý của bà, để cho cho bà thoát ra từ trong bóng ma quá khứ.
Tiểu Huệ mờ mịt, trong lòng cô hy vọng mang theo mẹ vọt thẳng về nhà, phá hư Giang tiên sinh cùng niềm vui mới của ông, dĩ nhiên là lớn nhất lòng người, chỉ là ——
Thiên ca nghe xong lại đưa cô một đôi xem thường: "Em đây là đang giữ mẹ mình ư, hay vẫn đơn thuần là muốn xả giận?"
Tiểu Huệ dùng sức chà xát mặt anh: "Vậy anh nói xem nên làm thế nào? Mẹ gân như điên mà muốn ở một chỗ với người đàn ông kia!"
Đôi tay Thiên ca nhốt chặt thân thể cô, nghe rất đứng đắn nói: "Cởi chuông phải do người buộc chuông, không bằng em đi hỏi mẹ vợ đại nhân một chút xem sao."
Tiểu Huệ kéo đầu: "Anh quả nhiên không đáng tin cậy, mẹ vừa gặp phải chuyện có liên quan đến người nọ liền giống như người điên, bà nhất định là hi vọng đi tìm người tình cũ đấy!" Cô quăng cho Thiên ca một nét mặt "Anh quá ngu ngốc".
Thiên ca mỉm cười: "Anh có nói cho em biết chưa nhỉ, mẹ vợ đại nhân nói cho anh biết, bà muốn ở cùng một chỗ với chúng ta."
"Cái gì?" Đầu Tiểu Huệ lập tức đè ở trên cằm Thiên ca.
"Oa ——" Thiên ca không có phòng bị, đầu lưỡi bị hàm răng hung hăng kẹp xuống, con ngươi đau đến căng phồng, bắp thịt buộc chặt một chút xíu. . . . . .
Tiểu Huệ cầm mặt của anh, chà xát: "Không có sao chứ, làm sao anh không cẩn thận như vậy!"
Thiên ca chưa lên tiếng chảy nước mắt: rõ ràng là Giang cô nương em đụng vào. Cậu ấy né đi, thoát khỏi ma trảo của Tiểu Huệ: "Anh đau chính là đầu lưỡi, em chà xát mặt anh làm gì!"
Tiểu Huệ cười: "Ha ha, cuối cùng em không thể chà xát đầu lưỡi anh nhỉ? Cho nên phụ cận thôi."
Này cũng có thể phụ cận? Thiên ca ngăn miệng, cái gì cũng không nói lập tức hôn miệng Tiểu Huệ, đầu lưỡi bị thương không chút kiêng kỵ ở trong miệng cô xông xáo chung quanh. . . . . .
Tiểu Huệ không dám tránh, dùng ánh mắt ai oán ý bảo: này, đại ca, nơi này là bệnh viện! Này, đại ca, có người vây xem! Này, đại ca, anh nhẹ một chút được không!
Bởi vì cô không chuyên tâm, Thiên ca không ngừng tăng thêm sức lực trên miệng, ép Tiểu Huệ chỉ có thể nhắm mắt lại chuyên chú vào nụ hôn này.
Thiên ca không hút thuốc, nhưng thích uống rượu, cho nên trong miệng của anh sẽ vị rượu cồn nhàn nhạt, nếm phải đều khiến người ta có loại cảm giác muốn say. Tiểu Huệ chỉ có thể phát giác thân thể của mình từng trận mềm nhũn, tê liệt ngã vào trong ngực Thiên ca, bộ xương như giải tán vậy. Mà cảm giác càng ngày càng hưng phấn trên người lại buộc cô nghênh hợp theo bản năng, truy đuổi đầu lưỡi Thiên ca, cái loại cảm giác da thịt chạm vào nhau mang tới kích thích, để cho từng tế bào trên người cô cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm, trở nên hưng phấn. Cô bắt đầu phát ra tiếng thở khó nói, âm thanh này tới tự nhiên như vậy, giống như nghe âm nhạc hừ ra giai điệu. . . . . .
Khi Thiên ca buông ra, cả người Tiểu Huệ còn ở vào trạng thái mông lung, tiêu cự tản ra, một giây, hai giây. . . . . . Sau đó cô mới nhìn rõ người đứng trước mặt.
Máu trên người nhất thời cũng hướng về phía trong óc hô nhau mà lên, đầu lưỡi cô đánh kết, cổ họng như bị lấp dị vật, khó khăn nói ra mấy chữ: "Mẹ, mẹ...mẹ. . . . . . Sao lại ra làm gì?"
Không cần gương, bọn họ đều có thể cảm thấy mình làm tặc tâm hỏng bộ dạng. Thật mất thể diện, bị người khác vây xem cũng chẳng có gì, ra khỏi bệnh viện mọi người ai cũng không biết người nào, đáng tiếc người nọ là lão mẹ, cái này tuyệt đối là. . . . . . Hộc máu 3000 thước.
Cô ho khan vài tiếng, cuối cùng bỏ xuống một câu: "Thiên ca, anh trước cùng với mẹ, em về nhà sửa sang lại trước đã."
Sau lưng truyền đến tiếng cười, không phân rõ là có bao nhiêu người, một, hai, hoặc là nhiều hơn thế. Cô không dám quay đầu lại, trong đầu đều nghĩ là, mẹ nhìn thấy cảnh tượng mình thâm tình ôm hôn Thiên ca, nghĩ đi nghĩ lại, trong óc chỉ có thể toát ra một giọng nói —— oh my god.
Lúc Giang mẹ nhìn dáng vẻ con gái cuống quít chạy thục mạng, bất giác nghĩ đến mình lúc tuổi còn trẻ, cô ôm lấy cánh tay, ngực tràn ra thương cảm ngọt ngào: năm đó ông ấy thích tán gẫu nói cười với mình, đơn thuần thích đơn thuần yêu, tất cả đều tốt đẹp làm sao. . . . . .
Thiên ca nhanh nhạy đỡ chắc tay của bà, nhẹ nói: "Mẹ, biểu hiện của con rể cũng không tệ lắm phải không."
Giang mẹ giơ tay, chờ Thiên ca ngoan ngoãn cúi đầu xuống, sau đó vỗ xuống, bốp—— một tiếng chứng minh người ra tay tuyệt đối không nhẹ.
Thiên ca dùng sức vê đầu, rốt cuộc hiểu rõ tính tình nóng nảy của Tiểu Huệtừ đâu mà tới rồi. . . . . .
Khóe miệng Giang mẹ hơi cong: "Tiểu Hàng, nếu như con dám đối với con gái bác không được, bác. . . . ."
Thiên ca vội vàng biện bạch: "Nhạc mẫu đại nhân, cô ấy là nữ vương của con, chỉ có cô ấy khi dễ con thôi, con ngay cả phản kháng cũng không có cơ hội. . . . . ."
Lông mày Giang mẹ rũ xuống, lao vào một bóng ma, chẳng bao lâu sau cũng có người đàn ông tự nhủ như vậy.
Sau khi Tiểu Huệ về đến nhà, trái tim còn giật giật, cô móc cái chìa khóa, mở khóa, trực tiếp nằm ngay đơ ở trên ghế sô pha cách biệt đã lâu. Cho đến khi tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Tiết vang lên, cô mới mở mắt, trợn mắt nhìn: "Quỷ gào gì!"
Tiểu Tiết vội vàng

1 2 »

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện