Trong Thôn Có Một Cô Nương

Tết đến


trước sau

Advertisement

"Tiểu Cửu, đi ra cửa viện rồi ngồi chờ ở đó. Hễ nhìn thấy cha trở về thì liền đến nói cho mẹ biết." Cố Tiểu Phù vẫn đang bận rộn, nàng quay về phía Tiểu Cửu vẫn núp bên chân mình nói với nó.

"A ô ~ "

Tiểu Cửu nghe thấy vậy liền xoay người mà chạy ra ngoài. Nó lớn rồi, cũng rất muốn đi ra ngoài chơi, nhưng vì Cố Tiểu Phù sợ nó đi ra ngoài cắn người nên chỉ để nó đi loanh quanh ở trong sân, làm nó buồn chán đến sắp chết. Hôm nay thật là hiếm khi thấy Cố Tiểu Phù lại có thể cho nó đi ra ngoài cửa viện một lần. Khỏi nói nó có bao nhiêu là cao hứng.

Đã là đêm 30, nhà nhà đều vội vàng đón tết đến. Mặc kệ là nhà ai cùng khổ đến mức nào, tất cả đều sẽ chờ được cùng nhau một nhà đoàn viên.

So sánh với không khí chung đó, Lục gia lại có vẻ cực kỳ lạnh lẽo. Lục Nguyên Sướng không ở nhà vậy nên chỉ còn một mình Cố Tiểu Phù. Hôm nay nàng vẫn dậy sớm như thường ngày, bận rộn chuẩn bị cho việc đón tết. Trong khi đó trong lòng nàng lại nhẩm tính từng ngày, đầy lòng chờ mong Lục Nguyên Sướng trở về.

Mấy ngày trước đây Cố Tiểu Phù đã phải một mình cúng ông Táo, quét bụi, uống cháo ngày 28 tháng chạp, cứ vậy mà trải qua một mình khá là thê lương. Nhưng mỗi khi nhớ nhung Lục Nguyên Sướng, nàng sẽ lại viết chữ Phúc lên song cửa sổ, ở trong thư phòng của Lục Nguyên Sướng hoặc là trong phòng ngủ của hai nàng. Có lúc nhìn những chữ Phúc kia, nàng sẽ ngơ ngác mà ngồi ngẩn hàng giờ, trong lòng không ngừng lo lắng cho an nguy của Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng rời đi đã được bảy ngày. Từ khi Cố Tiểu Phù đến Lục gia tới nay, hai người chưa từng tách ra lâu đến như vậy. Sự tích tụ nỗi nhớ nhung của mỗi một ngày đều sắp đem Cố Tiểu Phù nổ tung. Nếu không vì ngày tết đến bận rộn, Trân nương thỉnh thoảng gọi nàng đi Dương gia ăn cơm, nói chuyện thì nàng thật muốn tự mình đi vào trong thành để tìm Lục Nguyên Sướng.

Bận rộn suốt một buổi sáng, Cố Tiểu Phù đem tế phẩm sẽ cúng ở đại sảnh đã được chuẩn bị xong đem đặt trên bàn. Có cá có thịt, có gà có dê, hoa quả theo mùa, bốn dạng rau dưa, trước bàn là bình rượu. Nàng vuốt phẳng vạt áo, đốt nến, cung kính mà hướng về phía Bồ Tát dập đầu, cầu khẩn cho năm sau các nàng được thuận buồm xuôi gió.

Chờ cho hết thảy đều đã đâu vào đó, Cố Tiểu Phù trở về phòng mở ra cái kho nhỏ lấy ra một nén hương, rồi đứng trước bài vị cha mẹ Lục Nguyên Sướng cung kính quỳ xuống. Nàng nói: "Cha mẹ, ta biết danh xưng này là không thoả đáng, nhưng mà ở trong lòng ta, Đại lang chính là phu quân của ta, cha mẹ Đại lang chính là cha mẹ ta. Hôm nay là đêm 30, ta thay mặt Đại lang có lời chúc tết cho hai lão. Cha mẹ ở trên trời hãy phù hộ Đại lang được bình an mà trở về."

Làm xong mọi việc, Cố Tiểu Phù liền đi trù phòng vì Lục Nguyên Sướng làm bữa cơm tất niên. Lục Nguyên Sướng từng nói với nàng, trước đây, năm nào nàng cũng đi Dương gia ăn tết. Dương gia tuy rất tốt nhưng chung quy vẫn không phải là nhà mình, năm nay có Cố Tiểu Phù, nàng rất muốn được ở lại Lục gia đón tết.

Lục Nguyên Sướng có nhắc đến món nem rán. Lục Nguyên Sướng cũng rất thích thịt nướng. Nhưng gần nhất người này lại tỏ ra yêu thích thêm món ăn rau trộn. Tất cả những món này đều được Cố Tiểu Phù dành hết tâm lực để làm. Chỉ là khi tất cả các món ăn đều được bưng lên đủ một lượt, trời cũng đã tối đen, vậy mà Lục Nguyên Sướng vẫn chưa xuất hiện.

Bận rộn suốt một ngày, bây giờ Cố Tiểu Phù lẳng lặng ngồi ở bên trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Tiểu Cửu chờ ở cửa viện đã lâu không còn đủ kiên nhẫn nên từ bỏ mà đi vào nhà, giờ đây nó đang nằm bên chân Cố Tiểu Phù gặm thịt xương.

"Tiểu Cửu, ngươi nói xem cha đêm nay sẽ trở về chứ?" Cố Tiểu Phù có chút thất vọng hỏi.

Tiểu Cửu nghoẹo cổ, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra ánh nến. Bỏ qua chỗ thịt xương vẫn yêu nhất, nó đem thân mình nằm nhoài trên đùi Cố Tiểu Phù, đầu lưỡi không ngừng liếm vào tay Cố Tiểu Phù để an ủi.

"Tiểu Cửu, ngươi nói có phải là cha không muốn hai mẹ con chúng ta hay không?" Cố Tiểu Phù cảm nhận được sự tri kỷ của Tiểu Cửu nên ngây ngốc mà hỏi như vậy.

"A ô ~ "

Trong mắt Tiểu Cửu lóe lên một tia khổ sở. Tuy rằng Lục Nguyên Sướng đối với nó rất hung dữ, nhưng là nó cũng rất nhớ Lục Nguyên Sướng. Có cha ở đây thì mẹ mới vui lòng, mà như vậy thì nhà mới ra dáng cái nhà.

Cố Tiểu Phù ôm lấy Tiểu Cửu, nàng nhìn ánh nến lập lòe trong đại sảnh, cứ như vậy lẳng lặng mà chờ đợi. Trong bóng tối, thân ảnh thon gầy của nàng trông càng như yếu đuối, mà ngoài kia, là tiếng pháo vang lên cùng với tiếng cười vui không buồn không lo của bọn nhỏ.

Thời gian cứ từng chút xẹt qua. Thất vọng trong lòng Cố Tiểu Phù càng ngày càng đậm, kèm theo đó còn có nỗi lo lắng không dừng lại được, tất cả đều vây cuốn lấy nàng.

"A ô ~ "

Trong yên tĩnh, Tiểu Cửu đột nhiên chui ra khỏi cái ôm ấp của Cố Tiểu Phù, nó phóng đi như điên về phía cửa viện.

"Tiểu Cửu, ngươi đi đâu vậy?" Cố Tiểu Phù thấy thế liền vội vàng đứng dậy đuổi theo hướng Tiểu Cửu vừa đi.

Cửa viện mở ra, ngoài cửa có chiếc xe ngựa. Cố Tiểu Phù nhìn thấy Lục Nguyên Sướng cùng những người tá điền cùng đi đang đứng ở trước xe, trong mắt nàng đột nhiên bắn ra ánh hào quang cực kỳ mãnh liệt.

Lục Nguyên Sướng được Dương Vinh dìu xuống khỏi xe mà ánh mắt vẫn không rời khỏi người trong lòng vẫn đang đứng trước xe kia. Gầy, tiều tụy. Lục Nguyên Sướng cứ vậy nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi nhói đau. Tuy rằng nàng đã dồn lực để tiệt trừ mọi ngăn cản trước sau, vậy nhưng vẫn để cho Cố Tiểu Phù phải đợi lâu.

"Phù nương, ta đã trở về." Lục Nguyên Sướng xấu hổ nói.

Cố Tiểu Phù tùy tiện lau đi chỗ nước mắt sắp rơi ra, trên môi là nụ cười tuyệt mỹ. Trở về là tốt rồi, chỉ cần ngươi trở về.

Nhìn thấy Lục Nguyên Sướng an toàn trở về nhà, tảng đá lớn trong lòng Cố Tiểu Phù rốt cục rớt xuống. Nàng không để ý tới Lục Nguyên Sướng, chỉ gọi Tiểu Cửu trở về nhà.

"A Nguyên, đi mà dỗ dành đi. Chúng ta rời đi nhiều ngày như vậy, sợ là Phù nương đã quá sốt ruột vì phải chờ đợi rồi." Dương Vinh nói.

"Ừm, đại ca cũng mau trở về đi thôi. Cha nuôi lão nương cũng đang còn chờ ngươi trở về đón tết đến đây!" Lục Nguyên Sướng nói.

Sau khi Dương Vinh dẫn xe lương đi rồi, Lục Nguyên Sướng để cho tá điền đem hai xe đồ cưới kéo vào trong sân rồi phát cho mỗi người một bao lì xì tết thật dày, sau đó nàng giục mọi người trở về.

Lục Nguyên Sướng vừa mới trở lại trong sảnh, liền được Cố Tiểu Phù dìu về phòng. Thấy Cố Tiểu Phù bưng nước nóng đi vào, giúp nàng lau mặt, cởi bỏ đồ cũ, mặc vào bộ đồ mới, tất cả đều thật dịu dàng, thân thiết khiến cho trong lòng Lục Nguyên Sướng cảm thấy cực kỳ ấm áp. Nàng ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù rồi nói: "Phù nương, ta rất nhớ, rất nhớ ngươi."

Rốt cục Cố Tiểu Phù lại được trở về trong cái ôm ấp ấm áp này. Nàng cố nén, thế nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà rơi xuống.

Mấy ngày nay mỗi khi nhàn rỗi, Cố Tiểu Phù lại lấy thư Lục Nguyên Sướng gửi cho nàng ra xem. Trong thư có đề cập đến chuyện thành Lâm Xuyên tiêu điều, Cố Tiểu Phù liền biết bên ngoài nhất định là xảy ra vấn đề rồi. Vì vậy mà nàng đã có bao nhiêu lo lắng cho Lục Nguyên Sướng, chỉ sợ nàng ở bên ngoài gặp bất trắc. Cứ như vậy từng ngày từng ngày chờ đợi, mỗi một phút, mỗi một giây đều là dày vò. Hiện tại, người này cuối cùng cũng đã trở về.

"Nha đầu ngốc, năm mới sắp đến rồi, khóc cái gì." Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Cố Tiểu Phù, dỗ dành nàng.

"Người ta nào có khóc đâu!" Cố Tiểu Phù quay đầu qua chỗ khác, tự mình lau đi nước mắt.

Cảnh này chân thực là quyến rũ đến mê người, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy vừa đau lòng mà lại là động lòng. Nàng ôm lấy Cố Tiểu Phù, dùng nụ hôn che ngợp bầu trời áp tới.

Cố Tiểu Phù cảm nhận được Lục Nguyên Sướng đối với mình nóng bỏng, trong lòng cũng là cực ấm áp. Nàng dứt bỏ sự ngượng ngùng vẫn có, duỗi ra cái lưỡi cùng quấn quanh với Lục Nguyên Sướng, đem mấy ngày nhớ nhung vô tận gửi vào trong nụ hôn này, tận lực mút vào vẻ đẹp hạnh phúc trong thời khắc này. Hai tay nàng không kìm lòng được mà xoa lên ngực của Lục Nguyên Sướng.

"A! Đau!" Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù chạm vào vết thương, đau đến sắc mặt đều thay đổi.

"A Nguyên, ngươi bị làm sao vậy?" Cố Tiểu Phù phát hiện có gì đó không đúng liền vội vàng lùi lại xem xét.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu. Chịu một chút vết thương nhỏ mà thôi." Lục Nguyên Sướng cố chịu đựng đau đớn để an ủi người kia.

"Để ta xem một chút, bị thương nơi nào?" Cố Tiểu Phù lo lắng hỏi. Nàng đã biết Lục Nguyên Sướng người này thường xuyên bị dằn vặt như vậy mà. Vết thương sau lưng mới vừa lành, tại sao bây giờ lại bị thương?

"Có gì đẹp đẽ mà xem, cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Lục Nguyên Sướng cầm lấy tay Cố Tiểu Phù vừa hôn vừa nói.

"Như vậy ta cũng phải nhìn!" Cố Tiểu Phù còn không hiểu Lục Nguyên Sướng hay sao. Người này vĩnh viễn là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù tức giận thật rồi, đành phải thỏa mãn ý nàng đi vậy. Khi Cố Tiểu Phù kéo vạt áo Lục Nguyên Sướng lên thì phát hiện vết thương ở trước ngực, có lẽ là do động tác lúc trước của hai người, trên băng vải lại có máu nhuộm đỏ.

Cố Tiểu Phù vội vàng cởi băng vải ra, lúc này nàng mới phát hiện ra rằng, vết thương kia cực sâu, lại là đối diện trái tim!

Cố Tiểu Phù không dám tưởng tượng phần tiếp theo. Nếu như chỉ sâu thêm một chút nữa thôi, người này sợ là không còn đứng trước mặt nàng như vậy nữa. Cố Tiểu Phù vừa chảy nước mắt vừa một lần nữa giúp Lục Nguyên Sướng đắp thuốc cùng băng bó.

"Phù nương, ngươi băng bó thật tốt, hơn ta tự làm rất nhiều." Lục Nguyên Sướng cẩn thận từng li từng tí một thăm dò, bởi vì nét mặt Cố Tiểu Phù lúc này vẫn đang đầy vẻ tức giận. Chỉ cần là Cố Tiểu Phù khóc hoặc là nổi giận, với Lục Nguyên Sướng điều đó đều giống như tử huyệt vậy.

Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng thật cẩn thận mà lấy lòng mình, lại thấy mình cứ tức giận như vậy thì lại là thế nào. Người này chính là trái tim của mình, thật ra mình chỉ có đau lòng vì nàng mà thôi, nào có oán trách gì đâu.

"A Nguyên, ngươi đói bụng rồi đi? Để ta đi đem món ăn hâm nóng lại đã." Cố Tiểu Phù gạt nước mắt rồi nói.

"Phù nương, đừng tức giận nữa có được không?" Lục Nguyên Sướng kéo Cố Tiểu Phù lại không cho nàng đi.

"Ngươi thân là nữ tử, cũng nên biết yêu thương bản thân một chút. Cứ để bị thương luôn như vậy thì đối với thân thể không tốt." Cố Tiểu Phù được Lục Nguyên Sướng ôm vào trong ngực, nghe nhịp tim của nàng mạnh mẽ, không khỏi đau lòng mà nói.

"Sau này ta sẽ chú ý hơn. Ta đói lắm rồi, chúng ta ăn cơm thôi."

Hai người thật vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. Đối với Lục Nguyên Sướng mà nói, bữa ăn này mới chân chính là bữa cơm tất niên, như vậy mới đầy đủ, mới quý giá. Đã bao lâu rồi, nàng phải một mình sinh hoạt, có nhà cũng bằng không nhà. Những năm trước đây, vào thời khắc như thế này, nàng đã phải nhìn người nhà họ Dương, nhìn các thôn dân khác trên mặt đều mang theo niềm vui sướng đoàn viên, mà trái tim của chính mình lại là vô hạn tịch mịch cùng cô liêu. Mỗi khi trở lại Lục gia, chỉ thấy trong nhà tối đen, giường lạnh lẽo, sự tĩnh lặng trong phòng đã khiến cho nàng muốn phát điên.

Có một quãng thời gian, nàng cũng tin lời đồn đãi ngoài nhân gian, rằng chính mình là Thiên Sát Cô Tinh, một đời này của nàng sẽ mãi mãi sống trong cô quạnh như vậy. Đêm đó, Cố Tiểu Phù gõ cửa mở ra cánh cửa của Lục gia, thì cũng từ đó, trong căn phòng của Lục gia đã không còn chỉ còn có một mình nàng.

Lục Nguyên Sướng nhìn đầy bàn đều là món ăn mình thích, còn có Cố Tiểu Phù ngồi ở bên cạnh gắp từng miếng thức ăn cho mình, trên mặt Cố Tiểu Phù là nụ cười rạng rỡ. Đối với sự quan tâm của Cố Tiểu Phù dành cho mình, Lục Nguyên Sướng như thấy từng giọt, từng giọt nhỏ tan chảy vào trái tim.

"Phù nương, ngươi cũng ăn đi."

Cố Tiểu Phù bận rộn luôn tay, chợt nghe giọng của Lục Nguyên Sướng hơi khác thường, nàng ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện ra hai mắt Lục Nguyên Sướng lúc này đỏ chót, nàng hỏi vội: "A Nguyên, ngươi làm sao vậy?"

"Ta không có chuyện gì, chẳng qua là ta cảm thấy quá may mắn, cũng quá hạnh phúc." Lục Nguyên Sướng liều mạng đem nước mắt nuốt trở lại.

"Ta có gặp được A Nguyên cũng mới biết được mùi vị hạnh phúc." Cố Tiểu Phù đem tay nhỏ của mình để vào trong tay Lục Nguyên Sướng, thật cảm khái mà nói.

Vào thời điểm nàng khó khăn nhất, Lục Nguyên Sướng đã đưa tay kéo nàng lên, cho nàng niềm hi vọng. Lục Nguyên Sướng lấy thân nữ tử vì mình che gió che mưa, vì mình mà bắt tay vào tạo dựng nên một gia đình. Cố Tiểu Phù biết, hết thảy hạnh phúc của nàng đều là Lục Nguyên Sướng cho, mặc dù, nàng cũng chỉ là một nữ tử.

Hai người, cứ như vậy thâm tình nắm tay nhau, thâm tình nhìn nhau.

Bữa cơm tất niên này, ăn vào vừa thương cảm lại vừa ấm áp. Sau khi ăn cơm xong, Lục Nguyên Sướng viết câu đối xuân, thả pháo, ở bên Cố Tiểu Phù cùng nhau đón giao thừa.

Đêm dài dần qua, đón giao thừa là cực nhẫn nại. Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút thì đi tìm ra từ trong xe đựng đồ cưới một cái hộp đựng đồ trang sức đưa cho Cố Tiểu Phù. . ngôn tình hoàn

Cố Tiểu Phù mở ra nhìn vào, những thứ nhìn thấy đã làm cho nàng hoảng sợ. Dưới ánh nến lập lòe toả sáng là một cái hộp tràn đầy đồ trang sức, so với chúng vàng bạc đã không coi là cái gì. Bởi đây toàn là bảo thạch, những thứ nàng có xem cũng không hiểu hết giá trị của chúng, giờ đây được khảm nạm ở trên đủ loại đồ trang sức, chỉ nhìn qua cũng đủ biết là phú quý đến nhường nào.

"Phù nương, có thích không? Ta đặc biệt vì ngươi tìm đấy. Đến lúc chúng ta làm đại hôn, ngươi liền mang lên, mặt mày hãy thật rạng rỡ mà xuất giá." Lục Nguyên Sướng đắc ý nói. Trong mười dặm tám thôn này, lại có khuê nữ nhà ai được gả mà lại có nhiều đồ cưới đến như vậy. Sau này còn có ai dám xem thường Cố Tiểu Phù nữa hay không?

"A Nguyên, ngươi lấy đâu ra bạc để mua những thứ này?" Trước đây Cố Tiểu Phù đã cùng Lục Nguyên Sướng trải qua, ở Lục gia ngày tháng thật tốt, đối với những thứ này nàng rất là hờ hững. Hơn nữa, lúc Lục Nguyên Sướng đi đến Phần Thành cũng chỉ mang theo ba mươi lượng bạc, chỉ riêng hộp đồ trang sức này sợ là dùng hết cả chỗ đó cũng không đủ mà mua, huống chi bên ngoài còn có đến hai xe đầy.

"Chuyện này... Đúng rồi, ta được Vương tướng quân chọn trúng, đã nhận ta làm thân binh của hắn. Bạc là hắn thưởng cho ta." Lục Nguyên Sướng lắp ba lắp bắp, nàng nào dám đem chuyện Vương Mẫn nói cho Cố Tiểu Phù biết.

"Tướng quân? Ngươi phải đi làm lính?" Cố Tiểu Phù không thể tin nổi mà hỏi lại. Nàng dù trăm suy ngàn nghĩ, cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện đột nhiên Lục Nguyên Sướng sẽ phải ra chiến trường nhanh đến như vậy. Còn không phải là sấm sét giữa trời quang hay sao?

"Phù nương, ngươi đừng hoảng vội, hãy nghe ta nói cái đã. Ta đi Phần Thành là làm thân binh cho tướng quân thủ thành Vương Siêu, không phải đi ra tiền tuyến là thành Lâm Biên. Chỉ cần bảo vệ Vương tướng quân là được, cũng không có gì nguy hiểm." Lục Nguyên Sướng thấy sắc mặt Cố Tiểu Phù trong nháy mắt thay đổi, liền ôm nàng vào trong lòng giải thích.

"A Nguyên, ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe, lần này ngươi đi Phần Thành đến cùng là gặp phải chuyện gì?" Cố Tiểu Phù bám vào vạt áo Lục Nguyên Sướng hỏi.

Lục Nguyên Sướng nghe vậy liền thuật lại mọi chuyện, chỉ là né qua mỗi một chuyện Vương Mẫn mà thôi.

"Hiện nay thời cuộc đã bắt đầu có loạn lạc, Bắc cảnh này của chúng ta sợ là sắp xảy ra chiến sự. Ta đã cùng Vương tướng quân có bàn luận qua, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ra xuân này nhất định Nhung Địch sẽ đến đây, mà lần này, tuyệt không là trò đùa trẻ con. Ta đã cầu tướng quân và được hắn hứa cho ta một tiểu viện ở trong thành. Sau khi chúng ta thành hôn thì ngươi theo ta vào thành, thường ngày ta sẽ phải ở lại trong quân doanh, mỗi tuần* có một ngày được nghỉ, đến lúc đó, ta sẽ trở về xem ngươi." Lục Nguyên Sướng rất cảm kích Vương Siêu, tuy rằng nàng biết Vương Siêu chăm lo cho nàng tốt như vậy cũng là vì làm cho nàng bán mạng cho hắn. Nhưng đến cùng, hắn cũng đã cho người nhà của nàng có được một phần an toàn, vậy là được rồi.

Cố Tiểu Phù ngủ yên ở trong lòng Lục Nguyên Sướng. Tuy rằng tránh không khỏi số mệnh này nhưng đến cùng, đi Phần Thành vẫn an toàn hơn một chút. Ở đó nàng vẫn còn có thể chăm lo cho Lục Nguyên Sướng được, so với ra tiền tuyến, như thế vẫn là tốt hơn nhiều.

* Tuần: Một tuần trong lịch xưa của Trung Quốc có 10 ngày.

Lục Nguyên Sướng ôm Cố Tiểu Phù vào trong lòng, nhìn nàng ngủ với nét mặt tươi cười thì cảm thấy đời này không còn gì phải nuối tiếc nữa. Nàng cúi xuống đặt lên đôi môi đỏ tươi của Cố Tiểu Phù một nụ hôn thật dịu dàng. Đúng lúc đó, phía đông của bầu trời xuất hiện ánh bình minh đầu tiên của năm mới.

Edit: Các comment và vote nhiệt tình của các bạn đã giúp mình có đủ động lực ra đc 2 chương hôm nay. Thay cho lời cảm ơn...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện