Trọng Sinh Trở Lại, Ta Không Phụ Ngươi

Tiểu Oan Gia


trước sau

Thanh Bình xoay người vốn muốn mua mứt quả cho Tiểu Thường Hoan, kết quả lại cảm thấy bị một vật nhỏ đụng vào người, sau khi đứng vững thì túi tiền bên hông đã không thấy, giương mắt nhìn lên, vừa vặn trông thấy một tiểu thân ảnh như cá chạch tháo chạy trong đám đông......

Tô Mộc nhìn biểu hiện của Thanh Bình, thấy hắn sờ thắt lưng liền đoán được bảy tám phần, cười trêu nói: "Sao rồi? Vừa bị người khác cướp của giàu chia cho người nghèo sao?"

Thanh Bình không có trả lời Tô Mộc, hắn nhìn thấy khuôn mặt đứa bé vừa rồi, cũng chỉ nhìn thoáng qua, dù cho có liếc thôi cũng đủ làm tim hắn quên đập. Khuôn mặt nhỏ nhắn kia......Cực kỳ giống Tiểu Thường Hoan!

Ừ! Hắn tin chính mình không nhìn lầm!

Không kìm nén được kích động khí huyết dâng lên, Thanh Bình dừng lại một chút, trong nội tâm hưng phấn lại mâu thuẫn, không khỏi liếc nhìn Cửu vương gia Cẩm Hạo vài lần, vẻ mặt khó có thể che giấu được. Năm năm rồi! Hắn giấu diếm năm năm quả thật rất khó chịu..., nếu Vương gia biết rõ phu nhân hắn không chết, đoán chừng có thể đem cả thiên hạ này lật lên. Thế nhưng việc đã đồng ý với Vô Hoan, hắn chưa từng làm trái.

Cẩm Hạo bị Thanh Bình nhìn trong nội tâm sợ hãi, thầm nghĩ sao cứ nhìn hắn như thế, giống như có nhiều điều muốn nói lại do dự không dám nói ra, không thể nào? Hắn vẫn luôn ăn nói thận trọng, hận không thể dán lên trán "người ái mộ hắn đừng đến gần", chẳng lẽ sự thật giống miệng quạ của Tô Mộc nói, Thanh Bình có tâm tư với hắn? Cái gọi là bắn pháo hoa kia chính là ngày lễ của những cặp tình nhân, cho nên hôm nay rất thích hợp để tỏ tình...cầu hôn......dạo thuyền, ở trong ngày này, những người được để ý đến, rất khó để mở lời!

Tô Mộc đứng một bên đột nhiên thấy được gian tình trong ánh mắt hai người, nghĩ thầm, Cẩm Hạo ơi Cẩm Hạo, lão tử đã nhắc nhở ngươi sớm rồi? Tốt xấu gì Thanh Bình cũng là huynh đệ của Triệu Vô Hoan, ta đã nói không nên đối xử tốt với ca ca của phu nhân ngươi như vậy, còn để hắn ăn uống ở tại vương phủ, đây chẳng phải ngươi sợ không có người yêu ngươi hay sao? Ngươi còn không nhìn xem bộ dạng của chính mình khi lớn lên như thế nào, mấy năm này ngày xem đêm xem, Thanh Bình ngươi ta dù nội tâm có kiên định cũng sẽ dao động đó? Còn ngươi nữa, Thanh Bình ơi Thanh Bình, đầu óc ngươi ngu ngốc sao? Đừng nói là Cửu vương phủ, toàn bộ kinh thành, người nào không biết Cẩm Hạo đối với Triệu Vô Hoan đã qua đời tình sâu như biển? Đây không phải là ngươi tự tìm tai họa sao? Ta theo đuổi ngươi lâu như vậy, tại sao ngươi lại không thích ta??? Sao ngươi có thể chướng mắt ta chứ??? Tốt xấu gì ta cũng nổi tiếng là ngọc thụ lâm phong ôn nhu săn sóc......

Phát hiện hai mắt Tô Mộc đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mình, Thanh Bình lại càng hoảng sợ, tâm kích động lập tức nguội đi một nửa, Tô Mộc có tình ý với hắn cũng không phải ngày một ngày hai, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ đêm nay hắn muốn cầu hôn với mình? Nhưng hắn cũng đã từng tỏ tình mình cũng đã cự tuyệt, hơn nữa Vô Hoan đã trở về, có lẽ đã gần nhìn thấy Hàn Việt, hắn khổ cực đợi mấy năm này, không phải là đợi Vô Hoan với Hàn Việt sao?

"Túi tiền ta bị rớt mất, các ngươi ở đây, ta đi tìm xem!" Tâm Thanh Bình đột nhiên luống cuống, thuận miệng nói một câu, liền vứt người bỏ chạy.

Cẩm Hạo nhìn bóng lưng Thanh Bình luống cuống tay chân vội vàng trốn chạy, thở một hơi dài nhẹ nhõm, may mắn may mắn......xém chút nữa đã bị tỏ tình......

Tô Mộc yên lặng nhìn dáng người Thanh Bình đi xa lập tức rơi lệ đầy mặt, mất túi tiền chỉ là cái cớ? Rõ ràng xấu hổ và giận dữ do không dám tỏ tình nên mới rời đi?!

Tiểu Thường Hoan cuộn người trong ngực của phụ thân, gỡ tiểu mặt nạ che mất khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân xuống, nghiêng đầu hết sức chăm chú mà liếm láp mứt quả vừa ngọt vừa chua, hoàn toàn biết được không khí khẩn trương giữa những người lớn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là không dám tỏ tình xấu hổ và giận dữ mà đi đường ranh giới~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tiểu Cẩm Tú ném túi tiền trong tay lên cao, dùng hai tay bắt lại, đang đắc chí nhưng không ngờ tới có người đang đứng đằng sau.

"Ai ôi!!!! Ai...? Ai bắt ta?" Cảm giác được phía sau cổ áo bị người nắm lấy, tiểu Cẩm Tú bắt đầu nổi giận, cầm túi tiền to lớn đánh ra sau lưng người kia.

Long Nhất cầm túi tiền, ném hài tử trong tay xuống mặt đất, lạnh lùng ném một câu: "Tuổi còn nhỏ, sau này không nên làm chuyện như thế nữa!"

Tiểu Cẩm Tú thấy rõ người ném nàng là nam tử áo đen khuôn mặt mặt có vết sẹo, người đầy sát khí, lập tức rụt thân thể lại, có ý định trước mắt nên mềm mỏng, mấy năm nay đi theo cha vào Nam ra Bắc, nàng đã sớm luyện được khả năng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, gặp được người mạnh hơn chính mình, vậy thì chịu thua, giả vờ sợ hãi, chờ đến lúc mình mạnh hơn thì trả lại gấp nghìn lần!

"Cho ngươi!" Long Nhất lấy một ít tiền trong túi của mình đưa nàng, sau đó xoay người rời đi. Long Nhất đã từng có một đoạn thời gian trải qua giống như vậy, nhưng từ sau khi đi theo Cửu vương gia, dường như những ký ức này cũng đi theo tuổi thơ mà biến mất.

Tiểu Cẩm Tú giật mình, không nghĩ tới người hắc y nam tử kia lại cho nàng tiền, sửng sốt sau nửa ngày, nàng vui vẻ cầm lấy túi tiền vỗ mông nhỏ đứng lên, nhìn người kia đã sớm biến mất, chậm rãi lấy tiểu mặt nạ xuống......

"Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng tìm được con rồi!" Vô Hoan nhanh chóng níu mái tóc của nữ nhi nhà mình lại, vừa rồi nhìn thấy Long Nhất bắt nữ nhi của hắn còn tưởng rằng đã bị phát hiện, thầm kêu không tốt, sau khi xem hết, liền xác định và khẳng định con bé này trộm tiền nên bị bắt lại.

Lần này Vô Hoan trở lại kinh thành sỡ dĩ cũng không muốn lập tức nhận lại người quen, cũng bởi vì sau khi sống lại hắn đã quyết định, trước khi hắn trọng sinh Triệu Vô Hoan đã hoàn toàn chết, hắn không muốn dùng tên này để nhớ lại nhiều thứ, hiện tại hắn gọi là "Duyệt Lai", tuy nhiên tính khí vẫn giống Vô Hoan trước kia táo bạo lại tùy hứng làm bậy, nhưng ít nhất "Duyệt Lai" có thể đền bù tổn thất tất cả cho người kia, vô luận là cảm tình hay là thân thể, đều nghiêm khắc lấy yêu cầu cao nhất đặt vào bản thân mình!

"Ui da, đã nói nhiều lần rồi, phụ thân không được kéo tóc của con nữa, rất mất mặt!" Tiểu Cẩm Tú nhìn chằm chằm phụ thân mình với mái tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng giống như Tiểu Bình Quả, trong lòng tức giận.

"Cầm lấy, cho con!" Vô Hoan cầm hợp cơm đưa nàng, lần thứ nhất nói ra một giọng nói nhu hòa: "Trước kia ta từng nói sinh nhật là ngày nhét con lại vào bụng là lừa gạt con, hôm nay xem như lần thứ nhất làm sinh nhật cho con, ta tự mình nấu, đặc biệt nấu cho con. Ăn đi! Đừng nhìn bên ngoài nó chỉ là quả đào nhỏ, bên trong rất nhiều nguyên liệu!"

Tiểu Cẩm Tú nhìn chằm chằm phụ thân, nghe âm thanh ôn nhu như gió xuân khó thấy được, lập tức kinh hãi, cái này......Vẫn là vị phụ thân vẫn luôn khi dễ nàng chứ?

"Phụ thân, người lấy mặt nạ xuống, ta xem thử có phải thật sự là người không?" Dù sao hài tử tuổi còn nhỏ, bị cảm động như vậy cũng quên mất từ nhỏ tâm lý nàng đã có oán hận, giọng nói cũng nghẹn ngào, mắt nhỏ hồng hồng, giống như muốn khóc vì cảm động

"Đứa nhỏ ngốc!" Nội tâm Vô Hoan đau xót, đưa tay ôm con gái vào lòng, sờ lên đầu tiểu gia hỏa, đột nhiên cảm thấy chính mình rất tàn nhẫn, cho tới hôm nay hắn mới thật sự đối đãi với con gái như một đứa trẻ, làm trước kia đã làm nàng trưởng thành quá sớm, thậm chí còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế hơn hắn.

Tiểu Cẩm Tú hít hít cái mũi nhỏ, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mạnh mẽ nâng cái đầu nhỏ lên, nói với Vô Hoan: "Phụ thân, ban ngày con nhìn thấy đệ đệ, chúng ta đi tìm hắn, không phải người nói đệ đệ với ta là song sinh sao? Phụ thân, con muốn ăn cùng đệ đệ!"

Tâm Vô Hoan thoáng dừng lại một chút, ngồi xổm người xuống, cười nhìn tiểu Cẩm Tú một lúc, dùng sức kéo gấu bông nhỏ vào trong ngực......

~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là hoán đổi tình cảnh phân cách tuyến tỷ tỷ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vừa rồi Long Nhất thấy được Thanh Bình trong đám đông, cầm túi tiền trả lại cho hắn, thật xấu hổ khi để ám vệ của Cửu vương gia tìm túi tiền cho mình. Trong lúc này không thể không thấy kì lạ, Long Nhất, cũng chính là ám vệ được Cửu vương gia coi trọng nhất, cũng tồn tại tâm tư với Thanh Bình, chẳng qua tâm tư này được che giấu quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi tới bây giờ Thanh Bình cũng không biết được, làm ám vệ thật sự rất nhàm chán, lấy lại túi tiền cũng cần ám vệ tự mình đi hoạt động gân cốt.

"Đứa bé kia đâu?" Hiện tại toàn bộ lực chú ý của Thanh Bình đều tập trung ở việc này.

"Ta không có làm tổn thương nàng!" Long Nhất cho rằng Thanh Bình kỵ việc hắn làm tổn thương một đứa bé, tiện tay đưa ngón tay chỉ phương hướng vừa rời đi: "Nàng vừa ở bên kia."

"Ah." Thanh Bình cố gắng lấy lại bình tĩnh, sợ hãi bị Long Nhất nhìn ra cái gì, vì vậy thuận miệng nói nhăng nói cuội một câu: "Hình như vương gia muốn tìm ngươi, ta dạo chơi một chút, lát nữa ta tự quay về vương phủ!" Nói xong, hắn nóng ruột, vội vàng đi về hướng kia.

Long Nhất gãi gãi đầu, hắn cảm thấy hôm nay Thanh Bình có chút cổ quái, suy nghĩ một chút, nét mặt của hắn ngưng trọng, chẳng lẽ......Bị cái mỏ quạ của Tô Mộc nói trúng rồi, hôm nay Thanh Bình tỏ tình vương gia bị từ chối?

~~~~~~~~~~~~~~~~ ta là hoán đổi tình cảnh phân cách tuyến đệ đệ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thanh Bình vội vã chạy đến, vừa vặn nhìn thấy một nam tử đeo mặt nạ hồ ly cùng một hài tử nhỏ, hài tử ôm cổ nam tử, cọ cọ cọ.

Trái tim Thanh Bình sắp hòa tan! Trong lúc nhất thời thật sự muốn khóc!

Thanh Bình hé miệng, đang muốn hô thì một nam một nữ vừa vặn chạy tới, ngăn ở chính giữa.

Nữ nhân vội vàng chạy về phía trước, nam tử chạy ở phía sau vẻ mặt lo lắng, nam tử đuổi theo, vừa giữ chặt tay nữ nhân, còn chưa kịp nói chuyện nữ nhân đã vung tay tát một cái, lớn tiếng nói: "Thượng Thành Quận, mắt ta đúng là bị mù! Ta muốn rời khỏi ngươi!"

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện