Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn

Sát Lục


trước sau

Hai bên Diệp Thanh và Hồng Nguyên Sinh hoàn thành giao ước, giấy trắng mực đen đã được kí kết xuống, điều này cũng coi như Diệp Thanh đã gieo xuống 'nhân', nếu 'quả' không như mong muốn, hắn sẽ trực tiếp hủy đi 'nhân'.

Vì giấy trắng mực đen đã có, Diệp Thanh trực tiếp yêu cầu tờ đan phương mà Hồng Gia đang giữ.

Hắn trực tiếp đốt ngay tại chỗ mà không do dự một chút nào.

Điều này diễn ra ngay trước mắt mấy lão giả kia, một tờ giấy kia, một phương thuốc kia ngay tại trước mắt tan biến vào cõi hư vô, trực tiếp phá nát giấc mộng của vị lão giả kia muốn mua đan phương của Diệp Thanh.

Trong mấy vị đó, duy chỉ có Lương Khanh Tử là mặt không có quá nhiều cảm xúc, hắn đã nghe kĩ cuộc trò chuyện kia, biết được Diệp Thanh đang thiếu gấp dược thảo mà cũng trùng hợp trong nhà hắn còn một gốc nhân sâm 200 năm tuổi, gốc này chỉ là một trong những gốc nhân sâm hắn cất dùng để bồi bổ cơ thể dần.

Kể từ khi ngửi được mùi hương kia, Lương Khanh Tử đã mong muốn phải có cái đan phương này cho bằng được, nếu hắn nghiên cứu kĩ rồi dùng nhân sâm trong nhà thêm vào, hắn chắc chắn tuổi thọ của hắn sẽ kéo dài hơn.

Mà ngay sau khi Diệp Thanh đốt xong đan phương, hắn cũng chỉ ở lại hàn huyên vài câu rồi cáo từ thoát lui khỏi Hồng Gia.

Hắn cũng chẳng có hứng thú đâu mà để cho Hưng Mạc đưa đi đưa về, điều này chỉ khiến hắn phải đi giảng giải một đống thứ rồi còn phải giải thích với mẹ hắn nữa.

...

Ở một nơi khác, trong một quán bar nào đó, âm thanh vang dội tứ phía, vô số người còn đang tại phê nhạc ở trong đó.

Trong một góc bar này, thanh niên to con lúc trước bị Diệp Thanh phế đi một thân tu vi đang quỳ gối trước một người đàn ông ước chừng hơn 20 tuổi, hói đầu, tay xăm một con mãnh hổ, hai bên tay đang nắm lấy hai em tiếp viên của quán bar, cả hai đang tiếp rượu cho người đàn ông này.

Người đàn ông này vẫn ngồi tại chỗ, không thèm quan tâm đến những gì mà thanh niên đang quỳ gối trước mắt mình.

Đột nhiên, thanh niên đang quỳ gối này mở miệng ra, giọng nói mang vẻ kể khổ:

"Hổ ca, mong Hổ ca giúp tiểu đệ một tí, đòi lại cho tiểu đệ này một cái công đạo, xong việc thì Hổ ca có mong muốn gì cứ nói với tiểu đệ, tiểu đệ sẽ nhiệt tình đáp ứng."

Người đàn ông vẫn ngồi tại đó uống rượu chính là Hổ ca, tên Trần Hổ, được người trong hắc đạo xưng Hổ ca, là kẻ có máu mặt trong Tây Minh Thành này.

Tây Minh Thành, nơi mà Diệp Thanh cùng mẹ mình đang sống, nơi này cũng được coi như là thành phố thượng lưu một dạng, tồn tại đủ loại hỗn tạp tạp ngư, đâu đâu cũng là thế lực mong muốn chiếm một phần địa bàn để hoạt động.

Mà tên Hổ ca này xui xẻo thay lại chính là con chó của Hồng Gia, chuyên canh giữ địa bàn xung quanh các công ty, một phần sản nghiệp của Hồng Gia.

Nghe thấy tên tiểu đệ đang quỳ dưới đất nói, hắn cũng chẳng có mấy hứng thú gì, một người lớn lại đi chấp nhặt một thằng nhóc, việc này truyền vào hắc đạo thì hắn danh Hổ ca này còn ra cái thể thống gì nữa.

Trần Hổ "hừ" lên một tiếng, trực tiếp nhìn thẳng vào thanh niên đang quỳ kia dưới đất kia, mà cũng ngay tại đó hắn cũng đuổi đi hai cô gái kia đi.

"Hừ, ngươi đi gây chuyện mà còn ở đây kể lễ, bị người ta phế đi đan điền, phế đi tu vi thì kẻ đó ít nhiều cũng có sự lợi hại của hắn, thêm cả ngươi định bắt ta đi chấp nhặt với một đứa con nít à, ngươi đã không nhớ rõ kẻ đánh mình là ai rồi từ mấy đám kia nghe qua này nọ trực tiếp phán định người ta là hung thủ, ngươi định khiến thanh danh của ta trong Tây Minh Thành này trực tiếp bị hủy hoại à."

Nghe được lời nói như vậy, thanh niên kia vỡ vụn tinh thần, đã không đòi được công đạo mà còn bị khướt từ, nhưng một khắc sau nghe được từ Trần Hổ lời nói khiến hắn sung sướng cả lên.

"Bất quá cũng không thể không được, ta không tự mình xuất thủ được, cứ kêu mấy tên đệ của ta đi cùng ngươi giải quyết thằng nhóc kia là được, đúng rồi, thằng nhóc kia tên là gì ấy nhỉ ?."

"Vâng, là Diệp Thanh, thằng nhóc mới vào trường bọn tiểu đệ hơn nửa năm."

Trần Hổ suy nghĩ một hồi, ở Tây Minh thành phố này cũng chẳng có gia tộc nào mang họ Diệp cả nên chắc cũng chẳng lo về việc đắc tội ai đó.

"Được, mang vài tên rồi đi giải quyết đó, chỉ cần không mất mạng là được."

"Vâng."

Thanh niên kia liên tục cúi đầu cảm tạ, sau đó Trần Hổ trực tiếp điều mấy người, ai ai cũng là võ giả, tu vi gần đến Nội Kình trung kì, đủ nghiền nát một võ giả Nội Kình trung kì trở lên.

Mang đi mấy tên võ giả sau, thanh niên kia một thân hừng hừng khí thế, một thân hận khí nhắm vào Diệp Thanh.

Dù Diệp Thanh đã làm lu mờ đi thân ảnh của hắn trong kí ức đám người kia nhưng hắn cũng không tính là bỏ qua cho đám người đó, chỉ cần vẫn còn tìm hắn thì cũng không thể trách hắn là người vô tình sát lục được.

...

Trời đã tối, thời gian vẫn chưa chạm đến tám giờ, Diệp Thanh đã thoát lui khỏi khu vực Hồng Gia, đang trên đường về nhà.

Hắn vẫn đi qua con đường gần trường, dù sao căn chung cư nói hắn ở cũng gần trường, cũng chẳng mất nhiều thời gian dùng phương tiện đi lại.

Mà trên đường bước qua trường, hắn cũng đã cảm nhận được một vài khí tức quen thuộc gần đó, cái khí tức này không lẫn đi đâu được, chính là người mà hắn đã phế đi đan điền trước đó.

Diệp Thanh trực tiếp đổi con đường, rẽ vào một con hẻm không có người nào xung quanh cũng như chẳng có máy quay nào cả, một con hẻm phù hợp cho việc hành sự tối nay của hắn.

"Các người còn theo dõi gì nữa, ra đây đi, theo dõi cỡ này thì cút về quê trồng cây nuôi cá đi."

Diệp Thanh lên tiếng, trực tiếp chửi mắng đám người theo dõi kia.

Đám người theo dõi kia vì quá tức giận mà đi ra, ai ai mặt mày cũng hận, hận không thể đập ngay Diệp Thanh tại chỗ.

Thanh niên kia trực tiếp bước ra, quát thẳng vào Diệp Thanh:

"Diệp Thanh, ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì nhưng những gì ngươi làm ta sẽ bắt ngươi trả đủ."

Diệp Thanh ngạc nhiên, hắn không nghĩ là tên này lại mang thêm mấy người đến mua vui cho hắn.

Diệp Thanh chỉ "A" một tiếng rồi mỉm cười, hắn cũng lười nói chuyện làm gì, nói nhiều chỉ mất thời gian mà thôi.

Mấy người trước mắt Diệp Thanh ai ai cũng một thân lệ khí, đôi khi cũng có một tia oán khí vườn quanh thân một đám người, đã không biết có bao nhiêu người ngửi đất vì đám ác nhân này.

Thanh niên giận cả tím mặt cả lên, không thèm nghe khuyên can từ Trần Hổ mà trực tiếp nói với mấy vị kia nghiền ép Diệp Thanh tại chỗ.

Mấy người kia không có quan tâm gì, miễn là có việc có tiền là bọn chúng đã đủ sống rồi.

"Tiểu tử, chỉ có thể trách ngươi mệnh hôm nay chấm dứt tại đây, đáng tiếc ngươi đắc tội người không nên đắc tội."

Một tên trong đó ánh mắt sắc bén, trực tiếp rút chùy thủ ra, làm hành động liếm chùy thủ, hành động mà mọi ác nhân hay làm.

Một màn này lọt vào mắt Diệp Thanh khiến hắn cười phá lên, câu thoại quen thuộc từ Tu Chân Giới cho đến ngay tại đây, ở Tu Chân Giới, Diệp Thanh có đôi khi lại chạy về mấy khu vực tu chân thấp kém để rèn luyện cũng như đi gây chuyện cho hả giận mà cái câu thoại này hắn ở bất cứ đâu cũng nghe đến nhàm chán cả đôi tai của mình rồi.

Thêm cả cái hành động liếm chùy thủ chỉ có trong phim ảnh vậy mà ngay lúc này lại hiện ngay trước mắt Diệp Thanh, màn này không khiến hắn cười mới lạ, câu thoại quen thuộc cộng với hành động chỉ dành cho bọn con nít này không khỏi khiến hắn nhớ lại tuổi thơ khi chơi với đám bạn lúc còn ở mẫu giáo.

Tên kia nghe được Diệp Thanh cười lên cho rằng hắn bị khinh thường, chẳng nói gì, hắn trực tiếp vọt đến gần người Diệp Thanh để phế đi Diệp Thanh.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến đám người đứng ngoài ngốc trệ cả ra.

Cả đám chỉ thấy Diệp Thanh dùng có một tay tóm lấy cánh tay của người kia, trực tiếp bóp nát cánh tay đang cầm chùy thủ kia, sau đó chính là dùng tay trái trực tiếp bóp chặt cổ của người kia lên trên cao.

Một nụ cười ma mị từ trên gương mặt của Diệp Thanh tỏa ra, sát khí cũng sát ý đã nổi lên khiến quang cảnh xung quanh chìm vào tĩnh mịch.

Màn này khiến ai ai đứng ngoài cũng lạnh cả sống lưng, khí tức băng lãnh tỏa ra khiến xung quanh nổi lên từng đợt gió lạnh.

Diệp Thanh vẫn đứng tại đó, không nói gì cả, vẫn nhấc tên kia lên cao mặc cho tên kia có giãy dụa cỡ nào đi nữa.

Rắc!

Một âm thanh thoát ra từ thân thể của người kia, hắn trực tiếp chết tại chỗ, bị Diệp Thanh bóp nát xương cổ, trực tiếp miểu sát, không cho đối thủ cơ hội xin tha mạng hay gì cả.

Làm xong, Diệp Thanh ném tên kia sang một bên, hắn vẫn nhớ những nơi hắn đụng tay vào, nội tâm hắn đã quyết định xong, giải quyết xong thì sẽ xóa đi sự hiện diện của bản thân ngay tại đây, tránh cho về sau lại có phiền phức.

Diệp Thanh quay sang đám người ở xa kia, lên tiếng nói mà giọng nói của hắn mang theo ma mị, đủ chấn nhiếp đi nhân tâm, trực tiếp khiến đáp người kia cứng đờ tại chỗ.

"Sao rồi, không nhảy cào cứu đồng bạn à, xui thế, ta còn chưa thỏa mãn xong, thực lực mới tăng lên mà lại không có bù nhìn bao cát để thử, vì các ngươi hôm nay đến đây thì ta cũng miễn cưỡng coi các ngươi bao cát để thử sức đi."

Nói xong, không đợi đám người kia kịp phản ứng, Diệp Thanh trực tiếp biến mất tại chỗ trong mắt đám người kia, lúc hắn hiện lại thân ảnh đã đến gần đám người kia, khí tức trên người hắn đã trực tiếp chấn nhiếp toàn bộ những người đứng ở gần đó bao gồm cả thanh niên kia.

Truyện convert hay : Minh Triều Bại Gia Tử

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện