Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn

Người Đến Gây Chuyện (2)


trước sau

Advertisement
Nghe thấy lời nói của Diệp Thanh, thái độ của đám người thanh niên to con trở nên kinh ngạc, Diệp Thanh mà bọn họ biết là một kẻ yếu ớt, nhát gan mà nay trước mắt bọn họ, Diệp Thanh đem đến cho bọn họ một cái cảm khác như đối phương đang khi thường bọn họ, không thèm đem bọn họ để vào trong mắt.

Thanh niên to con bị tràng cảnh này làm cho tức đến gân xanh đã nổi thẳng trên trán, nắm đấm trong tay càng là nắm chặt lại, từng tia máu nổi liên khiến bất kì một ai cũng phải sợ hãi.

Thanh niên to con trực tiếp kêu tiểu đệ áp giải Diệp Thanh đi đến một góc tường trong trường, những nơi đám người này đi qua không một ai dám ngăn cản, đâu đâu cũng đủ loại nghị luận, đủ loại tin đồn các thứ hiện lên.

Trong lúc này, Minh Chính Thiên đã đi ra khỏi lớp học, trực tiếp theo sau đám người áp giải Diệp Thanh, Diệp Thanh tuy nói không cần nhưng hắn vẫn phải đứng ra vì người bạn thân này, hắn là người sống có tình có nghĩa, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được.

Sau một lúc, đám người dẫn Diệp Thanh đi đến một góc của trường học, thanh niên to con kêu đám tiểu đệ tản ra canh giữ xung quanh đề phòng có người xông vào, Minh Chính Thiên vì đám người kia mà không có cách nào tiến gần, chỉ có thể đứng ở xa nhìn.

'Nếu Diệp Thanh mà bị đánh thì ít nhất ta cũng phải xông ra ngăn cản.'

Một dòng suy nghĩ trong đầu của Minh Chính Thiên lóe lên tức khắc, dù sao cả hai cũng đã chơi thân từ năm cấp hai, về tình về lý cũng có thể coi như huynh đệ một dạng.

Ngay chỗ Diệp Thanh và thanh niên to con đang đứng, cả hai nhìn nhau, thanh niên to con trong trạng thái tức giận lên tiếng: "Lúc trước ta đánh ngươi mà ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ ra sao, quên rồi à, có cần ta nhắc lại hay không hả."

Diệp Thanh chỉ nói "tùy ngươi", điều này khiến thanh niên to con trước mặt tức giận hơn nữa, lực đã tụ lại cánh tay của hắn, một quyền này cũng đã đủ đem một người thường nằm giường 1 2 tháng rồi.

"Được được được, nay Diệp Thanh ngươi lại có khí thế như vậy, vậy ta nhắc lại một lần nữa, tránh xa Vũ Nhiên ra, một con cóc như ngươi thì đừng với tới."

"Được, vậy ra cũng nhắc nhở ngươi một câu, tránh xa ả ta ra, không một ngày nào đó ngươi chết mà bản thân ngươi lại không biết vì sao lại chết."

Nghe thấy lời nói của Diệp Thanh, thanh niên to con càng giận dữ hơn, hắn không nghĩ tới Diệp Thanh lại có thể nói ra câu nói này đối với hắn, điều này chỉ khiến hắn có cảm giác chỉ cần hắn vẫn còn tiếp vận Chu Vũ Nhiên thì chính Diệp Thanh trước mắt đây sẽ giết hắn.

"Ngươi mà cũng dám giết ta sao."

"Không, ta vẫn chưa có ý định đó, lời ta nói cũng là lời khuyên, đừng để con mắt làm mù con **, đừng vì vẻ ngoài khả ái của ả ta mà khiến ngươi quên đi bản thân."

Thanh niên to con không muốn nghe tiếp những lời nói như thể đang châm chọc hắn nữa, trực tiếp ra đánh ra một quyền hô to "ngươi tìm chết", quyền này oanh minh tứ phía, nó nổi lên gần với nắm đấm của thanh niên to con.

Một màn này trong mắt Diệp Thanh chuyển động chậm rãi như sên bò một dạng.

Minh Chính Thiên một bên nghe thấy thanh âm kia thì định chạy ra ngăn một đấm đó thì bị lũ tiểu đệ của thanh niên to con ngăn cản lại.

"Ngươi tốt nhất là đứng sang một bên, đợi đại ca bọn ta xong việc thì vào nhặt thằng nhóc đó, dám sau lưng đại vẫn tiếp xúc với Chu Vũ Nhiên thì đây chính là tội của hắn."

"Đúng vậy."

Nghe thấy những câu này, Minh Chính Thiên chỉ có thể cố hết sức xông vào, dùng toàn lực xông vào để cứu Diệp Thanh.

Bên ngoài thì đám tiểu đệ của thanh niên kia cùng với Minh Chính Thiên đang đánh nhau qua lại khí thế.

Bên này, Diệp Thanh lúc này đã đỡ lấy nắm đấm của thanh niên to con, một đỡ này thối lui toàn bộ lực đạo có trên nắm đấm của thanh niên to con.

Đám tiểu đệ xung quanh của thanh niên to con thì chưa biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ đứng canh một dạng, không biết trong đó đang có gì, chỉ nghe được thanh âm của đại ca mình vang lên khiến cả đám tưởng tượng cảnh Diệp Thanh bị đập tơi tả trên mặt đất.

Lúc này, Diệp Thanh nhàn nhạt tư thái, vặn cánh tay của thanh niên to con khiến hắn la lên trong đau đớn.

Thanh âm thoát ra, ai cũng nghĩ Diệp Thanh đang bị đánh bầm dập, ngay cả Minh Chính Thiên cũng sợ hãi, cấp tốc hạ gục hết nhóm người này.

Sau khi bị Diệp Thanh vặn cánh tay, thanh niên to con trên mặt đất la hét như heo bị mổ một dạng.

Màn này trong mắt Diệp Thanh lại chính là trò cười cho hắn, Diệp Thanh cuối người xuống nói với thanh niên to con đang nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại.

"Ngươi rất tốt, ở tầm tuổi này có thể luyện đến cảnh giới này là rất khá rồi, hình như là Nội Kình sơ kì trong lời của các ngươi nhỉ."

Thanh niên to con nghe thấy vậy định lên tiếng gọi đám tiểu đệ của mình thì đột nhiên lại bị bàn thanh của Diệp Thanh
Advertisement
che miệng lại, lực nắm của bàn tay Diệp Thanh lúc này khiến thanh niên to con cảm thấy sợ hãi như thể bản thân sắp phải chết.

Diệp Thanh trực tiếp phong bế lại yết hầu của thanh niên to con, hắn thả tay ra, trực tiếp nắm cổ áo của đối phương đưa lên không trung một cách nhẹ nhàng.

Một luồng sát ý từ trên người Diệp Thanh tỏa ra, bao phủ cả một khu vực này nhưng lại không có một tia nào thoát ra bên ngoại giới.

Diệp Thanh lại nhàn nhạt một câu, nhưng câu nói này lại khiến cho thanh niên to con kia cảm thấy kinh hãi, câu nói này cũng đủ để khiến hắn suốt đời này khó mà ngóc đầu lên được.

"Tuy ngươi ở tầm tuổi này tu luyện rất khá đấy nhưng tầm nhìn lại hạn hẹp, người trẻ tuổi à, có đôi khi ăn cay đắng mới có thể nhớ được được, ta sẽ phế đi toàn bộ tu vi của ngươi xem như là một sự trừng phạt vậy, có phục hay không ?".

Không đợi thanh niên to con phản ứng lại, Diệp Thanh tay còn lại trực tiếp hóa thành chưởng ấn, một lực cực lớn tụ lại trên đó, thanh niên to con lắc người dãy dụa như muốn thoát khỏi tay của Diệp Thanh.

Cảm giác lúc này của thanh niên to con chính là bản thân đang đứng trên vực sâu vạn trượng.

Ầm

Một thanh âm vang lên, chưởng ấn của Diệp Thanh trực tiếp đập thẳng vào bụng của thanh niên to con, chân khí lúc này của Diệp Thanh đang cấp tốc hủy đi đan điền của đối phương, trực tiếp phế bỏ tu vi của đối phương tại chỗ mà không lấy một tia thương tiếc.

Thanh niên to con chỉ có thể khóc lóc trong đau đớn, bộ hạ trực tiếp tràn ra một dòng nước ấm áp có mùi khai lan tỏa khắp nói.

Một màn này đối với thanh niên to con chính là bước vào địa ngục, tu vi bị phế bỏ, bị một thằng nhóc chưa đến 16 tuổi phế bỏ, bản thân hắn đã 18 tuổi mà lại bị một thằng nhóc nhỏ con hơn hắn phế bỏ.

Trong lòng hắn hiện giờ chính là căm hận, một cỗ hận ý tràn ra xung quanh, hắn muốn đem Diệp Thanh này thiên đao vạn quả, đánh Diệp Thanh đến tàn phế rồi đem Diệp Thanh trực tiếp cho cá ăn.

Diệp Thanh cảm nhận của cỗ hận ý này, hắn chỉ cười lạnh một tiếng rồi dùng một tia chân khí của bản thân, tụ lại trên một đầu ngón tay, trực tiếp một chỉ này tại mi tâm của thanh niên to con kia.

Hành động này của Diệp Thanh chính là xáo trộn đi tâm trí của thanh niên to con này, trực tiếp trảm đi một phần kí ức của thanh niên to con.

Tuy rằng với pháp lực hiện tại thì Diệp Thanh không thể thi triển được xóa kí ức nhưng giờ cũng đủ để xáo trộn kí ức của thanh niên này.

Khi làm xong, Diệp Thanh rời đi tại chỗ còn thanh niên to con thì ngơ ngơ ngác ngác không hiểu bản thân tại sao lại ở đây, bản thân tại sao lại nằm trên mặt đất, bản thân trước đó định làm cái gì khi tiểu đệ báo một cái tin tức gì đó.

Một loạt kí ức đối với hắn mà nói chính là trống rỗng hay hoàn toàn không thể nhớ ra được cái gì.

Lúc này thân ảnh của Diệp Thanh đã đi xa, trực tiếp tiên ra bên ngoài, trước mắt hắn chính là một thảm cảnh một đám người lăn lội trên đất trong đó có cả Minh Chính Thiên.

Tràng cảnh này Diệp Thanh trực tiếp một chỉ vừa nãy, điểm tại mi tâm của từng người một bao gồm Minh Chính Thiên, hắn không muốn người bạn này bị dính vào rắc rối.

Vừa chỉ vào mi tâm, hắn vừa thì thào: "Ngươi rất tốt, ta một thế này có ngươi hảo bằng hữu như ngươi nhưng đáng tiếc, con đường ta đi không thể có ngoại nhân ảnh hưởng."

Nói xong, hắn ngừng động tác lại, một màn này đã khiến hắn hao tổn đi hai phần ba chân khí rồi, tinh thần lực cũng giảm mạnh nữa.

Làm xong hết thảy, Diệp Thanh từng bước thoát lui nơi này, thân ảnh của hắn dần dần biến mất nơi xa trở lại lớp học, để lại một màn này hỗn độn này cho người khác tìm tới, dù sao kí ức của đám người chắc chắn sẽ hỗn loạn nên chỉ có người khác biết hội trưởng câu lạc bộ tìm hắn gây chuyện nhưng không ai biết hắn ra tay, dù sao với thể trạng của hắn thì làm sao mà có thể đánh một đám người như vậy

Truyện convert hay : Thật Thiên Kim Nàng Là Toàn Năng Đại Lão
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện