Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Ter 41


trước sau

Nhưng rốt cuộc ý người không bằng ý trời, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Lúc Tiêu Chiến còn chưa uống xong một chén trà, vòng tay cá nhân liền vang lên, là Naru thúc gọi đến.

Naru ngữ khí rất gấp: "A Chiến, hiện tại con đang ở đâu vậy? Mau trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ đi."

Tiêu Chiến nhanh chóng đem tác trà đặt xuống bàn hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"

"Tiểu Lư trúng độc của trân châu ngưng lộ Thấu Cốt Thảo, tình huống thật không tốt, con mau trở lại một chuyến đi."

Tiêu Chiến nhăn mày lại, Tiểu Lư là ai hắn không biết, bất quá Thấu Cốt Thảo là sẽ không di động, cũng sẽ không chủ động công kích người khác, khẳng định là đối phương chính mình tới gần nó.

Đầu dây bên phía Naru ồn ào lên, âm thanh còi cảnh sát cùng xe cứu thương từ xa tới gần: "Cảnh sát tới rồi, thúc cúp máy trước, độc của lịn thực chỉ có bản thân nó cung cấp nguyên vật liệu mới có thể giải, con mau trở về đi."

Không đợi Tiêu Chiến trả lời, Naru đã kết thúc cuộc gọi.

Vương Nhất Bác thấy biểu tình của cậu không đúng, dò hỏi: "Làm sao vậy?"

"Có người ở Vọng Nguyệt Chi Hạ trúng độc của Thấu Cốt Thảo, tôi phải đi về trước, buổi tối lại gặp." Nói xong, Tiêu Chiến đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Vương Nhất Bác đuổi theo cậu: "Tôi lái xe đưa cậu trở về, cần hỗ trợ gì không? Tôi và cậu cùng đi?"

"Anh cho tài xế đưa tôi đi là được, còn anh ở lại nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó Tiêu Chiến nhanh chóng lên xe, trước khi xe chạy còn hạ cửa sổ xe xuống đối Vương Nhất Bác vẫy tay chào tạm biệt.

Nhìn xe rời đi, tâm tình của Vương Nhất Bác nháy mắt lại ngã xuống đáy cốc, hắn muốn cùng đi, nhưng thiếu niên cự tuyệt, hắn liền không lập trường đi theo.

Tuy rằng cổng sớm đã tự động đóng lại, cái gì cũng nhìn không thấy nữa, hắn vẫn đứng ở trong sân nhìn chằm chằm cánh cổng một hồi lâu.

Trở lại phòng khách, hắn thực hiện một cuộc gọi, cho người chú ý động tĩnh của Vọng Nguyệt Chi Hạ.

Khi Tiêu Chiến trở về đã nhìn thấy trước cửa Vọng Nguyệt Chi Hạ đã có một chiếc xe cảnh sát, sau đó cậu gọi cho Naru thúc rồi trực tiếp đi đến hậu viện.

Naru cùng hai vị cảnh sát còn có một vị linh thực sư đứng ở trước cửa lều lớn chứa linh thực, xa xa nhìn Thấu Cốt Thảo và Đoạn Trường Thảo.

Thấy Tiêu Chiến đến, Naru nâng tay vẫy vẫy: "A Chiến."

Tiêu Chiến đi đến, cảnh sát hỏi: "Cậu là người sở hữu Thấu Cốt Thảo?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, hướng mắt nhìn vào lều lớn, lúc trước trống không chỉ có ba cây linh thực cấp A lúc này đã bị linh thực cấp thấp chiếm hơn phân nửa.

Cảnh sát thấy cậu gật đầu liền đề nghị: "Cậu có thể thu thập trân châu ngưng lộ không? Bác sĩ nói phải lấy ngưng lộ mới có thể giải độc."

Tiêu Chiến gật gật đầu, hướng Thấu Cốt Thảo đi, một bên hỏi: "Sao lại thế này?"

Naru giải thích: "Nửa tháng trước mua linh thực đã dùng hết rồi, ngày hôm qua vừa mua thêm một đám, hôm nay Tiểu Lư giao hàng tới. Tiểu Lư tới trước, thúc vốn dĩ muốn đem hai cây linh thực cấp A dời đi, chúng nó không cho chạm vào, lúc trước thúc chạm vào tay còn bị cắt một đường không phải sao, may mắn không có độc. Sau đó thúc liền từ bỏ, nhắc nhở Tiểu Lư đừng đụng vào chúng, không cần nói lung tung ra ngoài, cậu ta đã đáp ứng rồi, trước khi rời đi lại nhịn không được mà chạm vào chúng nó, bị hoa Thấu Cốt Thảo cắt một đường, có độc."

Naru nghĩ đến Tiểu Lư bị thương còn trúng độc, chà xát cánh tay.

Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, nhẹ nhéo Thấu Cốt Thảo phiến lá, nó mềm mại mà cuốn lấy cổ tay của cậu.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía cảnh sát hỏi: "Việc này tính trách nhiệm cho ai?"

"Nếu quản lý Naru nói là thật, Tiểu Lư tự động gánh vác trách nhiệm, đương nhiên, nếu cậu ta chỉ là tò mò chạm vào một chút, không có ác ý, chúng tôi kiến nghị giải quyết hoà bình."

Naru: "Tôi nói chính là thật sự, chúng ta sẽ giải quyết hoà bình, thu thập ngưng lộ liền đưa tới bệnh viện."

Tiêu Chiến gật đầu phụ họa, sau đó nói: "Các vị Alpha xin hãy ra ngoài chờ một lát."

Naru vội vàng tiếp đón: "Đều đi ra ngoài đều đi ra ngoài."

Vừa nói ông vừa dẫn người dẫn ra bên ngoài, còn nhắc nhở một câu: Nhớ mở cửa để lưu thông không khí."

Sau khi mọi người đều đi ra ngoài xong, Naru liền đem cửa đóng lại.

Tiêu Chiến gỡ miếng dán ngăn cách xuống, khống chế tin tức tố quay xung quanh Thấu Cốt Thảo.

Cậu đối với việc khống chế tin tức tố còn chưa thuần thục lắm, bởi vậy khi sử dụng tin tức tố câu thông với linh thực, tay vẫn luôn cọ xát phiến lá của chúng nó.

Cậu khống chế tin tức tố vẽ vài nét, nghiêng 45 độ, chỉ phiến lá lớn, lại tại nét ở giữa đánh một cái điểm, chỉ ngưng lộ.

Rất nhanh, phiến lá Thấu Cốt Thảo ở trung tâm toát ra chất lỏng trong suốt sau đó ngưng lại thành từng hạt tròn như trân châu.

Tiêu Chiến cười rộ lên: "Thật thông minh, cảm ơn ngươi Tiểu Cốt."

Cậu lấy lọ thuỷ tinh đã chuẩn bị trước đó, đem ngưng lộ thu thập lên.

Sau khi thu thập xong, ngón tay cậu điểm điểm phiến lá, cùng cào ngứa giống nhau, phiến lá vui sướng mà loạng choạng.

Thông qua tin tức tố, Tiêu Chiến cảm nhận được cảm xúc vui sướng của nó.

Cậu đợi một lát, nghĩ nghĩ, đem hai cây linh thực cấp A thu vào nhẫn không gian.

Sau đó đứng dậy dán miếng dán ngăn cách lên, mở ra để thiết bị khửi mùi, xác định không còn mùi vị tin tức tố tàn lưu mới mở cửa đi ra ngoài.

Tiêu Chiến đem bình nhỏ đưa cho Naru: "Đi bệnh viện nhìn thử tình huống của cậu Tiểu Lư kia thế nào."

Linh thực sư mà cảnh sát tìm tới nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt khâm phục: "Cậu thật lợi hại! Vừa rồi tôi đã thử rất nhiều lần đều không thành công."

Tiêu Chiến cười cười: "Không phải vấn đề của ngài đâu, chúng nó nhận chủ, tôi không ở đó chúng nó không cung cấp nguyên vật liệu cho người khác."

"Nguyên lai là như thế. Thật là lợi hại, cư nhiên có được hai cây linh thực cấp A." Linh thực sư cực kỳ hâm mộ Tiêu Chiến.

Cảnh sát nói: "Chưa xem tin tức sao? Hẳn là ba cây đi, còn có Hồng Cầu Quả nữa mà."

Linh thực sư vỗ đầu mình một cái: "A, thiếu chút nữa đã quên!"

Cảnh sát cười cười, hướng linh thực sư nói cảm tạ, mang theo Tiêu Chiến cùng Naru đi bệnh viện trước.

Khu vực phòng bệnh của Tiểu Lư nằm khá ồn ào, rất nhiều phóng viên nghe tin mà đến, bị bảo an cùng cảnh sát ngăn trở ở bên ngoài.

Bốn người từ lối đi đặc biệt tới phòng bệnh Tiểu Lư, trong phòng tổng cộng có sáu người, trừ bỏ Tiểu Lư, còn một người bác sĩ, hai nữ hộ lý cùng hai vị cảnh sát, mỗi người sắc mặt đều đặc biệt khó coi.

Tiểu Lư nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi phát ra run, tay phải mở ra đặt trên gối mềm, cẳng tay treo lơ lửng trên không.

Khi bác sĩ đi theo xe cứu thương đến Vọng Nguyệt Chi Hạ cấp cứu đã gặp qua Naru, nhìn thấy ông, vội hỏi: "Đã mang ngưng lộ mang tới chưa?"

Naru đem ngưng lộ đưa cho bác sĩ, nhìn mắt Tiểu Lư tay lại vội vàng dời đi, lòng còn sợ hãi mà chà xát mu bàn tay.

Bàn tay phải của Tiểu Lư liếc mắt một cái liền thấy được khung xương, giống như da thịt ở đó đều biến mất. Nhìn kỹ mới thấy được da thịt kỳ thật không có biến mất, chỉ là hoàn toàn biến thành trạng thái trong suốt, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Khó trách kêu Thấu Cốt Thảo, xuyên thấu qua làn da trực tiếp nhìn đến xương cốt sao?

Tiêu Chiến theo bản năng sờ sờ cánh tay trước đây không lâu vừa mới bị Thấu Cốt Thảo quấn lấy, lại nghĩ đến hình ảnh Tiên Ma Khoai đi săn, lần đầu tiên cậu ý thức được, mỗi ngày cùng linh thực giao tiếp, so mãnh thú còn đáng sợ hơn.

Bác sĩ thật cẩn thận mà đem ngưng lộ bôi lên bàn tay của Tiểu Lư, theo ngưng lộ thẩm thấu vào làn da, vốn dĩ da thịt trong suốt dần dần khôi phục bình thường.

Bác sĩ thở dài, nói với hai nữ hộ lý đang đứng phía sau: "Lấy thiết bị vô cảm trên người bệnh nhân xuống."

Hai nữ hộ lý tiến đến bên giường lấy một thiết bị như vòng cổ từ trên cổ Tiểu Lư xuống, Tiểu Lư ánh mắt khôi phục, lôi kéo yết hầu hô to: "A! Đau quá!"

Bác sĩ nhéo cổ tay của cậu ta không cho cử động: "Bình tĩnh, về sau đừng có hiếu kỳ, bây giờ khẽ cử động ngón tay xem."

Tiểu Lư sửng sốt, quay đầu đi, lúc này mới phát hiện tay khôi phục bình thường, năm ngón tay nắm lại thành quyền, đôi mắt tỏa sáng, rồi sau đó vươn ngón trỏ: "Đầu ngón tay còn đau."

Bác sĩ bình tĩnh trả lời: "Thiếu một miếng thịt, đau là bình thường, ta chưa cho phép cử động cậu lại tự ý, khi da ở trạng thái ngưng trong suốt, một chạm vào thịt sẽ rớt ra như thuỷ tinh bị vỡ vậy, giải độc cũng sẽ không hồi phục lại như cũ."

Đây cũng là lý do vì sao phải treo tay lên.

Bác sĩ quơ quơ lọ thuỷ tinh trong tay: "Tính ra thì vận khí của cậu còn tốt, ngưng lộ sẽ làm miệng vết thương khôi phục rất nhanh."

Cuối cùng bác sĩ sai hai nữa hộ lý thoa ngưng lộ lên đầu ngón tay của Tiểu Lư rồi nói: "Mua chút thuốc trị ngoại thương, dùng liên tục hai ngày là được, có tiền mua thuốc ngưng lộ thì càng tốt."

Tiểu Lư giật giật ngón tay, phát hiện đau đớn giảm bớt rất nhiều, cậu ta nói cảm tạ, từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ nói với Naru: " Về sau cháu nhất định không dám nữa, cháu đối với lều lớn ở chỗ thúc đã có bóng ma rồi."

Naru tầm mắt đảo qua tay của cậu ta: "Tôi đối với cậu cũng có bóng ma, kêu cậu đừng nói lung tung ra ngoài, hiện tại thì tốt rồi, mọi người đều biết hết."

Tiểu Lư cúi đầu: "Thực xin lỗi."

Cảnh sát hỏi Tiểu Lư sự tình ở Vọng Nguyệt Chi Hạ, giống như lời Naru đã nói trước đó nên ghi chép lại xong liền rời đi.

Naru đưa Tiểu Lư về nhà rồi cùng Tiêu Chiến trở về Vọng Nguyệt Chi Hạ.

Xa xa đã nhìn thấy có không ít người đứng trước cửa, ông không dám chạy tiếp đành dừng xe ở ven đường.

Ông mở vòng tay nhìn thử, thở dài: " website của Vọng Nguyệt Chi Hạ oficial lại bạo..."

Tiêu Chiến ấn ấn màn hình thực tế ảo trước mặt, nói với Naru thúc: "Lúc thúc lái xe con đã xem qua, hiện tại đều đàm luận chuyện Vọng Nguyệt Chi Hạ có ba cây linh thực cấp A."

Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện