“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Cuộc họp khẩn cấp.


trước sau

Thư ký nói xong câu này thì bước theo Thư Bá Hành ra ngoài, chỉ để lại một mình Trang Lăng đứng trong văn phòng Chủ tịch.

Thư Bá Hành đã triệu tập cuộc họp điều hành khẩn cấp này với mục đích đưa thương hiệu cao cấp nước ngoài Patek vào thị trường Z.

Người ta nói "Nhà nghèo chơi xe, nhà giàu chơi đồng hồ", điều đó cũng đủ để phản ánh vị thế của đồng hồ trong giới quý tộc toàn cầu, vị chủ tịch bên Mỹ cũng đang rất gấp, bấy giờ trụ sở của họ đang cử một phái đoàn đến nước Z để tìm cộng tác viên đáng tin cậy, đối mặt với miếng bánh khổng lồ như vậy, doanh nhân trong nước khó có thể bỏ qua, Thư Bá Hành cũng không ngoại lệ.

Nếu bọn hắn có thể giành được quyền nghiên cứu và phát triển chung với họ trong một lần đến đây thì điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển và rộng mở trong tương lai của Thư Thị hoặc thu được lợi nhuận trong thời gian ngắn.

Hắn rốt cuộc vẫn gần như không trụ được, món nợ khổng lồ mấy năm đó khiến hắn thở không ra hơi, hai năm nay cuối cùng cũng có cơ hội thở phào, nhưng kinh tế trong nước lại suy yếu, đã đến lúc chuyển sang thị trường nước ngoài, thật tình cờ là sau khi tốt nghiệp cấp ba, hắn đi du học ở nước R. Học chuyên ngành quản lý đồ điện tử, tuy chỉ được học một năm ngắn ngủi nhưng đã đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm cần thiết.

Hắn hoàn toàn có thể thoát ra khỏi thế giới đó, giống như tám năm trước. Bây giờ, hãy để Petak làm bàn đạp.

Thư Bá Hành ngồi trên ghế chính, tay phải cầm bút viết gì đó lên tờ giấy trước mặt, trông rất thư thái tự nhiên, nhưng thật ra tay trái đã lặng lẽ duỗi xuống dưới che bụng.

Hắn buổi sáng đã vội vàng xuất viện trở về công ty xử lý mọi chuyện, dĩ nhiên chưa ăn sáng, vừa rồi gặp Trang Lăng lại gợi nhớ một vài ký ức không tốt đẹp, cũng không ngạc nhiên rằng dạ dày của hắn vào lúc này đang biểu tình.

"Thư tổng? Thư tổng?"

"Ừ? Anh nói tiếp đi."

"Tôi nghĩ chúng ta nên hành động trước, chặn họ ở sân bay, sau đó đưa họ đến biệt thự Thiên Hằng..."

"Tôi không đồng ý! Tôi nghe nói rằng một số thành viên của phái đoàn lần này đến đều là những nhà thiết kế cốt lõi của Petak, trong số đó có một ông lão tên Linnar. Ông ấy rất kỳ lạ, nếu ông ta cảm thấy anh không chăm chỉ làm việc rất có thể sẽ bực bội vì điều này."

"Tôi đồng ý với quản lý Từ. Hơn nữa, chúng ta có thể nghĩ đến thì người khác sao có thể không nghĩ đến? Đừng chỉ thực hiện trò hề cướp sân bay như lần trước."

"Quản lý có ý gì?"

"Thư tổng, tôi nghĩ chúng ta nên đi theo dòng chảy, không nên tham gia cướp của người ta mà hãy để họ chủ động để ý đến chúng ta và chủ động tìm kiếm sự hợp tác."

"Hừ! Quản lý Phương, tôi nghĩ cô là đồ ngốc! Cô nghĩ Petak là thương hiệu giống ở Trung Quốc hả? Xung quanh họ chưa từng thiếu cộng tác viên, cứ chọn khi cần, cô bảo chúng ta không đi giành thì cô có bằng cấp nào để ký hợp đồng với họ?"

"Quản lý Lâm, sao anh lại kiêu ngạo như thế?"

"Đúng đó quản lý Lâm, anh nói vậy là có ý gì?..."

Trong phòng họp đột nhiên nổ ra những cuộc cãi vã kịch liệt, các trưởng phòng đang tranh cãi với nhau, cốt lõi của nó không gì khác ngoài việc Thiên Hằng có nên hạ thấp bản thân để chủ

động tìm sự hợp tác hay không.

Trên thực tế, bản thân Thư Bá Hành không cảm thấy ủy khuất khi mình chủ động, dù sao trong lúc khó khăn nhất, hắn cũng đã từng đứng trước cửa quỳ cả một đêm, bồi uống rượu để bàn cơ hội hợp tác, cuối cùng, hắn say, hắn cũng đã làm những điều này.

Hắn làm việc này thì không thành vấn đề, quan trọng là hắn có nhận được phần thưởng xứng đáng hay không, người trong ngành đều biết Thư Bá Hành không bao giờ làm việc vô ích.

Theo thông tin được biết, trưởng đoàn thanh tra là ông Linnell, người này thấy khó chịu nhất là những người xung quanh tỏ ra nhã nhặn, thay vào đó ông ta tin vào những người không khiêm tốn, hống hách và có năng lực, có một bài báo đã viết về nó.

"Lvan, nói suy nghĩ của anh đi."

"Đúng thế, trong một tháng nữa sẽ có hội nghị quảng bá thương hiệu cao cấp toàn quốc. Vì ông Linner và những người khác sẽ tiến hành một cuộc khảo sát toàn diện nên họ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Vì vậy tôi đề nghị chúng ta nên dùng "Tinh Không" gửi đến hội nghị, tôi tin rằng nếu họ có tầm nhìn xa, chắc chắn sẽ nhận ra."

"..." Khi Thư Bá Hành nghe thấy từ "Tinh Không", cái bụng cuối cùng nhịn không được lại bắt đầu đau.

"Tinh Không" là chiếc đồng hồ mà Thư Bá Hành đã tự tay thiết kế cho Trang Lăng lúc mới yêu, trông có vẻ âm trầm nhưng không độc đoán, rất thích hợp với những người có tính cách dịu dàng, bởi vì nó sẽ khiến người đó trông có vẻ ôn hoà hơn một chút.

Nhưng quy luật này không phù hợp với tất cả những người có tính cách hiền lành, nếu gương mặt người kia không đủ sắc sảo thì có lẽ sẽ chỉ gây phản tác dụng mà thôi.

Không chỉ vậy, mặt đồng hồ còn có một điều bí ẩn khác là nó có một công tắc, chỉ cần xoay là có thể nhìn thấy "Tinh Không" rộng lớn bên trong, để thiết kế ra thứ này cũng là do Trang Lăng nói rằng ước nguyện lớn nhất của cậu là mỗi ngày được nhìn thấy "Tinh Không" tại Tp.

Tóm lại, cái này vẫn là thiết kế riêng cho Trang Lăng.

Đáng tiếc chiếc đồng hồ này quá muộn để có được, mối quan hệ giữa hắn và Trang Lăng cũng đã kết thúc.

Bây giờ khi nghe lại hai chữ này, Thư Bá Hành cảm giác như cách xa cả một thế giới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện