“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Khó xử.


trước sau

"Bá Hành !!" Trang Lăng sợ tới mức tim nhảy lên cổ họng, hai bước vội vàng chạy tới, đỡ hắn ngồi trở lại trên ghế.

Thư Bá Hành chẳng qua chỉ choáng một lát, rất nhanh đã tỉnh táo, lại thấy mình đang tựa vào ngực Trang Lăng thì không khỏi có chút khó chịu. Hắn đẩy bàn tay Trang Lăng đang ôm mình ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt lạnh lẽo, cả người toát ra khí chất người sống chớ lại gần, một lúc sau mới xa cách nói: "Cảm ơn."

Sau đó hắn tự mình đứng dậy, cũng không chào hỏi gì mà bước ra ngoài. Mấy người trợ lý ở sảnh ngoài thấy sếp rời đi cũng nhanh chóng đứng dậy thu dọn đồ đạc đi theo.

Trang Lăng: "..."

Cái người này vẫn đang bướng bỉnh hay sao, sao có thể đáng yêu như vậy chớ?

Một lúc sau cậu mới khôi phục lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn người đã đi xa thật lâu, vội vàng chạy ra ngoài, may mà ở cuối hành lang nhìn thấy Thư Bá Hành đang thờ ơ chờ thang máy.

"Thư...Chủ tịch, anh muốn đi đâu vậy? Tôi, ý của tôi là vừa rồi thấy anh tinh thần không tốt, có muốn nghỉ ngơi một lát rồi lại làm việc không?" Cậu biết Thư Bá Hành rất mạnh mẽ, cho nên khi thấy trợ lý còn đứng trước mặt, Trang Lăng không dám nói quá nhiều, vì sợ hắn sinh ra oán hận.

Cũng may lần này Thư Bá Hành không có phản ứng thái quá gì ngoại trừ liếc mắt nhìn cậu, thậm chí còn cho phép mình đi vào thang máy của hắn.

Trang Lăng vui mừng khôn xiết, sau khi bước vào, cậu thật sự muốn trút bỏ hết suy nghĩ mấy ngày nay, hoàn toàn không để ý tới việc bên cạnh có nhiều bóng đèn như vậy. Cũng may thang máy rộng rãi, Trang Lăng chen chúc đến bên cạnh Thư Bá Hành mà không cần nỗ lực nhiều.

Đến gần bên cạnh cậu lại càng thấy rõ tình hình của Thư Bá Hành. Môi hắn mím chặt, hóa ra không phải vì giận mà là đang nhịn đau, nhìn kỹ lại, trán hắn cũng đã lấm tấm mồ hôi, chỉ sợ không biết đã đau bao lâu rồi. Trang Lăng nhớ tới lúc trước vô tình nhìn thấy Thư Bá Hành ôm ngực, trong lòng không khỏi sửng sốt, hắn đang đau dạ dày hay là đau tim?!

Trái tim của hắn có vấn đề sớm như vậy thì phải làm sao đây? Không...Không được! Sống lại một lần, cậu sao có thể để cho bi kịch kiếp trước lặp lại?

Nếu cuối cùng Thư Bá Hành vẫn muốn...Như vậy mình sống lại có ý nghĩa gì?

Có lẽ là do tâm trạng bi thương của người bên cạnh quá nồng đậm nên Thư Bá Hành vốn đã im lặng nhắm mắt lại không khỏi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cậu, thầm nghĩ, đây rốt cuộc là bị thần kinh à?

Kinh nghiệm mười năm qua nói cho hắn biết, ngay cả bản thân mình cũng không có gì đáng tin. Cho nên khi hắn nhìn thấy Trang Lăng dường như đã khác trước, vẫn chủ động bám lấy hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là có chuyện bất thường ắt có quỷ.

Hắn cũng nhờ người bí mật điều tra nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ biết hôm đó Trang Lăng đến biệt thự nói rõ với hắn thì say khướt ở nhà, say mèm mấy trận, kể từ khi đó dường như đã thay đổi.

Chuyện này có thể nói lên, cậu đối với hắn kỳ thật cũng không phải là không...

Ha, mình đang suy nghĩ gì vậy? Chắc là vì cậu ta uống nhiều rượu nên có chút không thoải mái? Dù sao hai người lúc đầu cũng đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, rốt cuộc vì sao lại trở nên như thế này? Có lẽ là từ khi mình bắt đầu biểu hiện chân tình, khi đó Trang Lăng nói cái gì nhỉ? "Buồn nôn."

Có điều lúc đó mình cũng không quan tâm, luôn cảm thấy thời gian qua đi cậu cũng sẽ tiếp nhận. Nhưng kể từ sau đó công ty liên tục xảy ra vấn đề, mình cả ngày loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, không gặp mặt được Trang Lăng lấy một lần, cũng không ngăn được người xung quanh nói xấu hắn với cậu, còn vung ra cái gọi là chứng cứ. Bằng cách này, mối quan hệ của bọn họ cũng dần phát triển thành như bây giờ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện