“Trọng Sinh” Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều

Bộc phát kích động.


trước sau

Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Bác Nhân trong thành phố, người nửa nằm trên giường nhìn thấy tình cảnh trong ti vi, đột nhiên nhắm mắt lại, phun ra một ngụm máu tươi thì té ngửa về phía sau, che ngực bất tỉnh nhân sự.

"Bá Hành! ! !"

"Nhanh! Đưa đến phòng cấp cứu!"

"Không tốt! Tròng mắt mở to! Tim ngừng đập!"

Hình như Thư Bá Hành mỗi lần bị đẩy vào phòng cấp cứu thì thân thể đều không xong. Quá trình cứu chữa lần hai đột nhiên xuất hiện tình trạng tim ngừng đập. Chủ nhiệm khoa ngoại kinh nghiệm đầy mình đứng bên bàn cấp cứu hai tay cũng không thể ngăn được run rẩy, thẳng cho đến khi y tá giật bản điện ra hiệu cho ông tiến hành, ông mới hít sâu một hơi, bắt đầu giật.

Không phải ông nhát gan, nhưng là thân phận vị nằm ở đây quá quan trọng, nếu để cho hắn chết trên bàn giải phẫu, còn không biết chờ ông phía sau sẽ là chuyện gì.

Người Thư Bá Hành nâng lên một lát rồi lại rơi xuống, từ đầu đến cuối hai mắt vẫn nhắm chặt, đầu vô lực nghiêng sang một bên.

"Chủ nhiệm, làm sao bây giờ?"

"Tiếp tục."

"Đo không được huyết áp, tiếng tim đập..."

"Tích—— —— "

Tất cả mọi người đột nhiên đứng im như bị khoá lại, đầu tiên dừng động tác trên tay, chậm rãi quay đầu, trơ mắt nhìn máy đo nhịp tim chạy thành một đường thẳng.

Mà hình như cùng lúc đó, trong một gian phòng cấp cứu khác ở hành lang phía Tây, cũng có một bệnh nhân tuyên bố cấp cứu vô hiệu.

...

Trang Lăng cảm thấy cậu hẳn là chết rồi, vậy nhưng trên thực tế cậu có thể cử động, có thể nhìn, có thể nghe, chẳng qua là cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, không chạm được mặt đất.

Mới đầu cậu còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi cậu nhìn thấy thi thể đầu chảy đầy máu của mình trên bàn giải phẫu mới bỗng nhiên bừng tỉnh, hoá ra trạng thái này gọi là linh hồn.

Mình quả nhiên đã chết rồi, lại dùng dáng vẻ chật vật như vậy. Trong lòng Trang Lăng câm lặng, vẫn còn quyến luyến không cam lòng, cậu nhìn thi thể đã đắp vải trắng một lúc mới lâng lâng vòng qua giường ra ngoài phòng phẫu thuật, đi đến hành lang phía Đông.

Bên kia cũng có một kẻ giống như người chồng đang gào khóc, Trang Lăng thở dài, có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng là một loại duyên phận. Thế nhưng khi cậu nhìn thấy rõ khuôn mặt suy sụp kia, lập tức như bị sét đánh!

Thư Trọng Sâm, em trai thứ hai của Thư Bá Hành, lúc này như không có xương mà quỳ dưới đất, mặc kệ hai người đỡ lấy, hai mắt đỏ bừng nhìn chòng chọc cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đẩy ra giống như thú bị nhốt.

"Anh...Anh ơi!!! Hức hức..."

Thư Bá Hành!

Không...Không đâu...Không có khả năng! Thư Bá Hành làm sao lại chết? ! Hắn sẽ không chết!

Trên mặt Trang Lăng chờ mong nhìn theo bên đó, hi vọng đẩy

ra là Thư Bá Hành vẫn còn hơi thở khỏe mạnh, hoặc là người khác cũng được.

Cậu vô cùng hi vọng có khả năng là người nhà họ Thư hoặc là bác sĩ hiểu lầm, mặc dù lý trí nói cho cậu biết, chuyện này không có khả năng.

Giường bệnh như ước nguyện của cậu quả nhiên được đẩy tới, cũng bị vải trắng che kín, vậy nhưng Trang Lăng biết, đó chính là Thư Bá Hành.

Bởi vì chỉ có người này, lúc bàn tay lộ ra, một cái vòng bạc vô danh cố chấp đeo trên ngón tay hắn, rõ ràng đã rộng như vậy, lớn như vậy, cũng không biết hắn kiên trì cái gì, chỉ bởi vì chiếc nhẫn này, là do mình tặng sao?

Nếu như truyền ra ngoài, tổng giám đốc Thiên Hằng mỗi ngày mang theo hàng vỉa hè, không biết sẽ có bao nhiêu người trợn mắt.

"Nén đau buồn, Thư tổng hắn..."

Chủ nhiệm khoa ngoại vừa lấy xuống khẩu trang, một câu còn chưa nói hết đã bất ngờ bị nắm đấm đánh cho lui lại mấy bước, toàn dựa vào y tá đỡ mới có thể đứng vững.

"Lang băm."

"Anh Châu! Anh em sẽ không chết! Hắn sẽ không chết có đúng không?"

"Tiểu Sâm, em..." Người được gọi là anh Châu lui lại một bước, đầu nghiêng sang, dường như không đành lòng nhìn ánh mắt đầy hi vọng của Thư Trọng Sâm.

Bản thân anh còn làm sao có thể chịu nổi sự thật này?

Trên thế gian từ đây rốt cuộc không còn người gọi là Thư Bá Hành, mà Trang Lăng...Châu Trình nghĩ, vậy cũng như là hoàn thành tâm nguyện của hắn rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện