Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Kinh diễm lên sân khấu


trước sau

Advertisement
Chương 6: Kinh diễm lên sân khấu
Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc lễ phục màu đen chậm rãi đi tới.
Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen tuyền mềm mại và suôn thẳng buông sau lưng, chỗ cần cổ đeo một chiếc vòng cổ bảo thạch màu đen, trên lễ phục màu đen có khảm kim cương, ở dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng thần bí, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen đẹp đẽ quý giá. Một đôi mắt lạnh nhạt như nước, gương mặt trang điểm nhạt nhưng không cảm thấy bình thường, trái lại càng thêm thần bí cao quý.
Mọi người ở trong đại sảnh hội trường lập tức im lặng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, đứa con gái này của Nhan Huy là đón từ nơi thâm sơn cùng cốc trở về, nói không xuôi tai thì là đứa nhà quê. Bọn họ đều nghĩ cho dù thay đổi cách ăn mặc lại xuất chúng xinh đẹp tới mấy, khí chất và dáng vẻ của một người không thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Nhưng người phụ nữ trẻ tuổi này, chẳng những không khiến người ta có cảm giác quê mùa, trái lại có cảm giác hồn nhiên cao quý, giống như trời sinh cô đã là nữ chính của yến tiệc này!
Mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ, thậm chí là kinh diễm nhìn Hạ Tinh Thần, ngay cả Tiêu Mạn và Nhan Huy đều ngớ ra một lúc lâu.
Tiêu Mạn khó mà tin được trừng mắt nhìn Hạ Tinh Thần, mãi mà chưa thể bình tĩnh lại, cho dù thế nào bà ta cũng không rõ, rõ ràng là Hạ Tinh Thần mới từ nông thôn tới, sao có thể trở nên nổi bật như vậy?
Lễ phục lựa chọn vừa không khoa trương, lại không mất đi trang trọng, giống như những người lớn lên ở nhà giàu có từ nhỏ, không thể đảm bảo có thể hơn Hạ Tinh Thần!
Hạ Tinh Thần này, rõ ràng là khác trước hoàn toàn, chẳng lẽ lúc trước... Đều là cô giả trang?
“Chị hôm nay thật đẹp.” Lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, trong đám người đột nhiên truyền ra giọng nói thanh thúy dễ nghe.
Chỉ thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc chiếc váy màu lam đi từ trong đám người ra, giọng nói của cô ta mềm nhẹ uyển chuyển, thần thái kiều mị, cộng thêm mắt ngọc mày ngài, làn da trắng nõn nà, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Người này không phải là Nhan Như Lâm thì là ai?
Trong đôi mắt Hạ Tinh Thần nhanh chóng lướt qua sắc bén không dễ nhận ra, còn được cô che giấu rất nhanh.
Nhan Như Lâm nhìn qua có vẻ đáng yêu động lòng người, nhưng thực ra là một người lòng dạ ác độc. Lúc trước đón cô trở về, là chủ ý của Nhan Như Lâm này.
“Hôm nay em gái cũng rất đẹp.”
Nhan Như Lâm sẽ không trơ mắt nhìn Hạ Tinh Thần lấy đi hết nổi bật, tuy sáng suốt ngày hôm nay của Hạ Tinh Thần khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, nhưng cô ta mới là người được cha yêu thương nhất, dựa vào cái gì Hạ Tinh Thần mới xuất hiện liền cướp ánh mắt mọi người?
Nhan Huy lấy lại tinh thần, hơi gật đầu hài lòng vì Hạ Tinh Thần không làm mất mặt ông ta.
Tiêu Mạn thấy một màn như vậy, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và tàn nhẫn. Bà ta vốn định khiến Hạ Tinh Thần mất mặt, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại, khiến cô kinh diễm lên sân khấu, nổi bật trước mặt mọi người.
Nhưng mà không sao, lát nữa Hạ Tinh Thần sẽ biết cái gì gọi là mất mặt rồi!
“Vị này là thiên kim của ông Nhan lưu lạc bên ngoài đúng không? Bộ dạng thật xinh đẹp!” Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ dạng vô cùng phúc hậu nhìn Hạ Tinh Thần, đôi mắt bỉ ổi lập tức sáng lên.
Nghĩ tới tiểu mỹ nhân như vậy lát nữa sẽ bị lộ hàng, anh ta đói khát liếm môi, trong lòng hưng phấn không thôi, quả thực là rất sốt ruột rồi.
Mỹ nhân như vậy đè dưới người, cảm giác nhất định sẽ rất tốt? Đợi chuyện này thành công, nhất định phải cầu xin chị họ mới được.
Người này Hạ Tinh Thần nhớ rõ, là Tiêu Nguyên em họ của mẹ kế cô, trời sinh đã phong lưu háo sắc.
“Cô Hạ, tôi kính cô một ly.” Tiêu Nguyên nheo mắt đánh giá Hạ Tinh Thần, đôi mắt như tên trộm đảo loạn, thường lưu luyến trước ngực Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần làm như không phát hiện ra, gật đầu.
Bỗng nhiên tay Tiêu Nguyên hơi nghiêng đi, ly rượu vang không nằm ngoài dự liệu đổ lên váy Hạ Tinh Thần.
“A! Thực xin lỗi!” Tiêu Nguyên lập tức xin lỗi, ánh mắt vẫn không có ý tốt nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần: “Tôi không cẩn thận trượt tay, cô Hạ trăm ngàn lần đừng phiền lòng, tôi lau giúp cô.”
Nói xong, không đợi Hạ Tinh Thần mở miệng nói, ngón tay béo múp đã vươn về phía làn váy của Hạ Tinh Thần.
Tư thế này, dáng vẻ không giống muốn lau váy giúp cô, trái lại giống như muốn lột sạch đồ của cô.
Chương 7: Kéo lễ phục
Hạ Tinh Thần vội vàng lùi về sau: “Không cần đâu cậu Tiêu.”
Tiêu Nguyên không để ý tới lời Hạ Tinh Thần nói, bàn tay như bàn tay heo vươn về phía lễ phục của Hạ Tinh Thần kéo đi.
Nhan Như Lâm ở bên cạnh không khỏi lộ ra nụ cười âm hiểm, Hạ Tinh Thần, chị đợi xem? Ngày mai ảnh khỏa thân của chị sẽ có ở khắp ngõ ngách, sau này chị đừng nghĩ tới việc ngẩng đầu
Advertisement
làm người nữa!
“Chị Tinh Thần, để em giúp chị đi.” Nhan Như Lâm không phải giúp cô, rõ ràng là đẩy Hạ Tinh Thần về phía Tiêu Nguyên.
Sao Hạ Tinh Thần có thể không nhìn ra được ý đồ của Tiêu Nguyên, kiếp trước không phải là bọn họ làm như vậy sao?
Cô kích động trốn về phía Nhan Như Lâm, ngoài miệng còn kêu lên: “Em Như Lâm giúp chị với.”
Nhan Như Lâm đang chuẩn bị xem kịch vui, bỗng nhiên bị kéo mạnh qua, không đợi cô ta kịp phản ứng, trước ngực cô ta xuất hiện một bàn tay heo, chỉ thấy cái tay này nắm lấy quần áo chỗ ngực cô ta kéo mạnh!
Hôm nay Nhan Như Lâm mặc chiếc váy màu lam trễ ngực, bị kéo mạnh như vậy lập tức chia năm xẻ bảy rồi.
Cơ thể trắng bóng lập tức bị lộ dưới ánh đèn, ngay cả đệm lót dán ở ngực cô ta cũng bị kéo ra...
Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hít vào một hơi.
Nhan Như Lâm đứng ngây ra ba giây, đột nhiên thét chói tai kinh thiên động địa.
“A...”
Chuyện vốn xảy ra trên người Hạ Tinh Thần, vậy mà xảy ra trên người cô ta!
Trước mặt công chúng, vậy mà cô ta bị nhìn sạch.
Nhan Huy đang chiêu đãi khách, nghe thấy tiếng thét chói tai thì nhìn qua. Vừa mới nhìn, ông ta lập tức nổi trận lôi đình. Ông ta nổi giận đùng đùng đi tới: “Sao lại thế này?”
“Cha, vừa rồi cậu Tiêu muốn kính rượu con... Kết quả không cẩn thận hắt lên người con, con vốn định bảo em Như Lâm giúp đỡ, kết quả cậu Tiêu nhất định đòi lau giúp con, không cẩn thận... Vươn tay kéo lễ phục của em Như Lâm...” Vẻ mặt Hạ Tinh Thần tái nhợt, bộ dạng giống như kinh hách.
Mọi người nghe Hạ Tinh Thần giải thích, liền nhìn về phía Tiêu Nguyên với ý vị thâm trường, Tiêu Nguyên háo sắc là chuyện mọi người đều biết. Đánh chủ ý với Hạ Tinh Thần, kết quả không trộm được gà còn mất nắm gạo, còn không cẩn thận kéo rách hết lễ phục của cháu ngoại nhà mình.
Chuyện này thật sự thành trò cười cho người trong nghề!
Hơn nữa mọi người thấy ánh mắt của Tiêu Mạn không đúng lắm. Yến tiệc nhận người thân của cô cả nhà họ nhan, người nhà họ Tiêu còn làm chuyện như vậy, còn có thể là gì nữa, muốn lột đồ của cô gái nhà người ta, chuyện này cũng quá ác độc rồi.
Nhan Huy lạnh lùng liếc Tiêu Mạn một cái: “Dẫn Như Lâm đi.”
Sau khi Nhan Như Lâm rời đi, mọi người lại chuyển lực chú ý lên người Hạ Tinh Thần, dù sao lần này cũng là nhà họ Nhan tổ chức yến tiệc, tuy ầm ĩ ra chuyện cười lớn như vậy, nhưng ít nhất cũng phải cho người ta chút mặt mũi.
Hạ Tinh Thần vô tội đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn một màn này, trên mặt xuất hiện nụ cười không dễ nhận ra. Cô chỉ là lấy cách của người trị lại người mà thôi, lúc trước cô bị Nhan Như Lâm hại thảm cỡ nào, bây giờ cô phải trả lại từng cái.
Nhan Huy đang định nói chuyện với Hạ Tinh Thần, thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng chậm rãi đi tới, lập tức tươi cười nghênh đón: “Cậu Mộc, ngài tới rồi.”
Hạ Tinh Thần chậm rãi quay đầu, nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa, người đó cô vĩnh viễn không quên được, chính là người đàn ông bắt đầu bi kịch cả đời của cô.
Anh có được gương mặt giống như điêu khắc ra, anh tuấn, cái mũi thanh tú và đôi môi như hoa anh đào, hơi nhếch lên lộ ra nụ cười mỉa. Loại mỉm cười này khiến người ta không rét mà run, giống như trong lòng vĩnh viễn có thù hận.
Trong đôi mắt tối đen là kiêu ngạo và lạnh lùng không ai bì nổi, giống như vực sâu, dần kết băng, cuối cùng vạn âm thanh đều im lặng lại.
Anh cao lớn tao nhã, mặc âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ, trên tay là chiếc nhẫn vàng óng biểu hiện khí chất cao quý, cả người đều mang theo mị lực âm trầm.
Bỗng nhiên Hạ Tinh Thần cảm thấy hơi lạnh lẽo, lạnh từ thân tới tim. Lạnh tới mức cô không kìm nén được toàn thân phát run, móng tay của cô đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đau đớn kịch liệt khiến cô lập tức tỉnh táo.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện