Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Giúp tôi với...


trước sau

Advertisement

Chương 25: Giúp tôi với...
Nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của mọi người dưới lầu, đôi mắt của Thục Huệ khẽ đảo, trong lòng nảy ra một kế.
Cô ta giả bộ đỡ Hạ Tinh Thần, sau đó lúc xuống cầu thang, “không cẩn thận” nghiêng đi, nghiêng về phía Mộc Vân Hiên.
“Ai da... Anh Mộc, giúp tôi với...” Thục Huệ lại liếc mắt đưa tình, làm dáng õng ẹo ngã về phía Mộc Vân Hiên.
Mộc Vân Hiên không chớp mắt một cái, nhanh chóng trốn ra sau.
Thục Huệ thấy chuyện lớn không ổn, vốn định cho bọn họ thấy ôm ấp yêu thương, sau này cô ta có khả năng lên làm mợ chủ rồi. Không nghĩ tới cách gần như vậy, Mộc Vân Hiên còn né tránh dễ dàng!
Mộc Vân Hiên không phối hợp, cô ta vội vàng dời mục tiêu, muốn nắm lấy Hạ Tinh Thần ở bên cạnh.
Ở trước mặt mọi người ngã xuống cầu thang, cho dù không ngã bị thương, cô ta cũng mất hết mặt mũi. Đặc biệt còn làm hỏng lớp trang điểm cô ta cẩn thận làm hai tiếng!
Hạ Tinh Thần cũng cảm thán Mộc Vân Hiên tránh quá nhanh, lúc cô đang định tránh sang một bên, Thục Huệ lại vội vàng nắm lấy tay cô ổn định cơ thể.
Kế sách thất bại, trong lòng Thục Huệ vô cùng tức giận. Cô ta trừng Hạ Tinh Thần một cái, nếu không phải tại Hạ Tinh Thần ở bên cạnh vướng chân vướng tay, nói không chừng cô ta đã thành công rồi!
Có lẽ cô ta sẽ được Mộc Vân Hiên dịu dàng ôm vào lòng, sau đó tuyên bố muốn kết hôn với cô ta trước mặt mọi người.
Không thể không nói, Thục Huệ này mơ quá đẹp rồi. Cô ta càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy chuyện này là do Hạ Tinh Thần mới thất bại, thậm chí Hạ Tinh Thần ghen tị cô ta, cố ý cản trở hành động của cô ta.
Móng tay bén nhọn đâm vào trong cánh tay Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần quay đầu theo bản năng, thấy được ánh mắt phẫn nộ của Thục Huệ, loại ánh mắt này giống như cô là kẻ thù giết cha của Thục Huệ vậy.
Hạ Tinh Thần hất tay của Thục Huệ ra.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Thục Huệ lại hận Hạ Tinh Thần thấu xương. Kế hoạch kia không thành, cô ta nghĩ ra được kế khác, thét chói tai ngã từ trên cầu thang xuống: “A...”
“Cộp!” một tiếng trầm đục, Thục Huệ lăn từ trên cầu thang xuống, ngã lên sàn nhà.
Ngay sau đó, thím Tần ở dưới lầu sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Bà ta chạy lên, nhìn thấy cháu gái vô lực nằm trên đất, đôi mắt bà ta tràn ngập nước mắt gào khóc.
“Ai da! Thục Huệ à! Cháu đúng là mệnh khổ mà! Tốt bụng đi gọi cô cả xuống lầu ăn cơm, lại bị người ta nhẫn tâm đẩy xuống, nếu ngã bị hủy dung, cô sống làm sao bây giờ? Sao cô có thể công đạo với cha mẹ đã chết của cháu? Ôi, cô không muốn sống nữa!”
Khiến Hạ Tinh Thần nằm mơ cũng không ngờ tới là, thím Tần luôn ỷ thế hiếp người, vậy mà la khóc om sòm, không ngừng khóc thét, quậy diễn một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Hạ Tinh Thần thề, thím Tần như vậy cô thực sự thấy lần đầu.
Thím Tần luôn không muốn gặp cô, mỗi lần gặp đều nói những lời lạnh nhạt, hoặc lộ ra vẻ mặt khinh thường. Lần trước càng hung hãn hơn, ngay cả lời nói như “đánh chết thì tính về tôi” cũng dám nói.
Thím Tần lệ nóng lưng tròng, rất đau lòng ôm ngực khóc lóc kể lể.
“Cô cả, tôi biết cô vẫn luôn không thích Thục Huệ, Thục Huệ trẻ người thì không nói, ngày hôm qua còn đắc tội cô. Nhưng hôm qua cô cũng tát Thục Huệ một cái rồi mà!” Thím Tần khóc tới mức nước mắt nước mũi chảy ra trông rất đáng thương, giống như Hạ Tinh Thần cô là người làm việc ác.
“Cô cả, cầu xin cô đừng trút giận lên người Thục Huệ. Nếu cảm thấy chưa hết giận, cô có thể mắng tôi đánh tôi. Càng không thể không khiến người ta giáo huấn được Thục Huệ, buổi tối trở về liền tự mình hại mình tát mình.” Thím Tần khóc lóc tê tâm liệt phế.
Hạ Tinh Thần nghe hiểu rồi, cô thở dài.
Ai nghĩ ra ý hay như vậy? Vì dấu tay trên mặt cô, đúng là nhọc lòng! Xem thím Tần kìa, đúng là liều mạng.
Tự mình hại mình sao? Sao không nói cô tức quá muốn tự sát?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện