Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Quen thuộc


trước sau

Advertisement

Chương 24: Quen thuộc
“Mặt bị làm sao vậy?” Mộc Vân Hiên ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cô không chớp, giọng điệu rất quen thuộc... Giống như bọn họ là người quen cũ.
Hạ Tinh Thần sắp hoàn toàn không hiểu nổi người đàn ông này, cô và anh không quen như vậy mà? Chẳng những không quen, hơn nữa kiếp trước còn là kẻ thù.
Hiện giờ kẻ thù của cô ngồi trên giường cô, còn dựa vào cô gần như vậy, cảnh này nghĩ thế nào cũng thấy là lạ.
Còn nữa... Vừa rồi lúc Mộc Vân Hiên vào cửa, cô thấy được ở dưới lầu. Sao mới một lát, lại đột nhiên xông vào phòng cô?
Chẳng lẽ Nhan Huy không giữ được anh?
Cô căn bản không nghĩ Nhan Huy sẽ đồng ý để Mộc Vân Hiên thấy bộ dạng hiện giờ của mình.
“Không cẩn thận bị thương.” Hạ Tinh Thần vân đạm phong khinh nói.
Cô biết lý do này rất khó thuyết phục, trên mặt cô còn rõ dấu năm ngón tay, vừa nhìn là biết bị người ta đánh.
Nhưng cô không muốn tố khổ với người khác, đặc biệt là Mộc Vân Hiên.
“Cô đúng là đủ không cẩn thận.” Bỗng nhiên giọng nói của Mộc Vân Hiên trở nên sắc lạnh, sắc mặt thay đổi rất nhanh, quả thực khiến người ta kinh hãi.
Trải qua chuyện kiếp trước, Hạ Tinh Thần sớm đã quen Mộc Vân Hiên âm tình bất định, trái lại không cảm thấy không thích ứng.
Cô không nói lời nào, hai người rơi vào trong bầu không khí kỳ lạ.
Ngay sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
Lần này Hạ Tinh Thần vẫn chưa kịp trả lời, người gõ cửa đã đẩy thẳng cửa ra. Khiến Hạ Tinh Thần không ngờ tới là, người tới vậy mà là Thục Huệ.
“Anh Mộc... Ông Nhan bảo tôi mời anh xuống lầu ăn cơm.” Thục Huệ liếc mắt nhìn Mộc Vân Hiên một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, đôi má ửng hồng.
Đứa nhỏ này... Vậy mà có ý với Mộc Vân Hiên?
Vẻ mặt Hạ Tinh Thần không đổi dời tầm mắt, ánh mắt có chút ý vị thâm trường. Mộc Vân Hiên có thể từ dưới lầu đi thẳng tới phòng cô, nói vậy đã thành công chấn nhiếp mọi người.
Nhưng cô không ngờ tới, đúng là có người không sợ chết.
Tuy Nhan Như Lâm kiêu căng tùy hứng, nhưng không phải người không có đầu óc, cô ta biết người nào có thể trêu chọc, người nào không thể trêu chọc. Bằng không lúc trước đã không kéo Hạ Tinh Thần ra, chết thay cho mình.
Lúc mọi người ở đây đang phát sầu, Thục Huệ lớn mật đứng dậy. Ở trong mắt người khác, Mộc Vân Hiên đáng sợ như ngưu quỷ xà thần, nhưng ở trong mắt Thục Huệ thì khác.
Có lẽ cô ta còn có cơ hội bay lên cành cây làm Phượng Hoàng!
Vì thế cô ta xung phong nhận việc lên đây. Không ngờ tới vừa mới vào phòng, vậy mà thấy Mộc Vân Hiên ngồi trên giường Hạ Tinh Thần!
Nghĩ tới ánh mắt của Hạ Tinh Thần ngày hôm qua, trong lòng Thục Huệ rung động, nhưng nguyện vọng bay lên cành cây làm Phượng Hoàng vẫn đánh bại lý trí.
Cô ta giả mù sa mưa nhìn Hạ Tinh Thần một cái: “Cô cả, ông chủ cũng gọi cô cùng xuống.”
Nói xong cô ta còn làm bộ kính cẩn, làm nũng nói: “Cơ thể của cô cả không thoải mái đúng không? Để Thục Huệ đỡ cô nhé?”
Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn cười, nhưng không từ chối.
“Anh Mộc, mời.” Mộc Vân Hiên vẫn dựa vào giường cô không đi.
Ba người đi xuống lầu, Thục Huệ trộm liếc Mộc Vân Hiên. Lúc Mộc Vân Hiên vừa tiến vào cửa đã lộ ra bộ dạng lãnh khốc, nhưng lúc mình đi mời anh, anh căn bản không lộ ra biểu cảm đáng sợ này.
Không phải là anh Mộc... Nhìn trúng cô ta rồi đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Thục Huệ đắc ý mừng thầm. Đợi cô ta thành mợ chủ của Mộc Thị, đến lúc đó nhất định sẽ giáo huấn Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần ngay cả xách giày cho cô ta cũng không xứng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện