Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Chết thảm


trước sau

Advertisement
Chương 1.2: Chết thảm
Lúc cô bị giao tới tay một tên biến thái như vậy, mỗi ngày đều bị đánh bằng roi tẩm muối và ớt cay, cô đều không chảy một giọt nước mắt.
Mẹ chết thảm, thân phận cô cả của cô bị cướp đi, dẫn đến cuối cùng nhà tan cửa nát...
Mọi chuyện! Đều là lúc trước mắt cô bị mù tin em gái sói mắt trắng này, tình thân và chân tình mình từng khát vọng, kết quả đều là giả!
Cô càng hận mình ngu ngốc!
Nếu không phải cô ngu ngốc và tùy hứng, khiến bà ngoại lớn tuổi như vậy còn quan tâm cô, thậm chí còn phá bỏ lời hứa giúp cô thoát khỏi nguy hiểm, và giao cho cô tín vật quan trọng nhất làm bùa hộ mệnh!
Hóa ra là tại cô! Mọi chuyện đều do cô ngu ngốc, tin nhầm đám súc sinh này!
“Tôi đã quên nói rồi, mệnh của bà già đáng chết kia quá cứng, rõ ràng gân chân đều bị cắt đứt, còn bò tới cầu xin tôi tha cho chị. Một đống tuổi rồi, nhìn thật đáng thương...” Người phụ nữ xinh đẹp che miệng cười khẽ: “Haizz! Cuối cùng lúc chết mắt còn mở thật to, làm thế nào cũng không chịu đóng lại. Ai da! Đúng là chết không nhắm mắt, một bà già như vậy, vậy mà làm hại tôi thiếu chút nữa kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.”
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Hạ Tinh Thần, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng giống như băng, bên môi lại dao động tươi cười xinh đẹp, giống như độc dược ngọt ngào nhất, nguy hiểm nhưng khiến người ta trầm mê, đôi môi đỏ mọng kiều diễm lại nói những lời tàn nhẫn.
“Chị ngu ngốc như vậy, sớm đáng chết một nghìn lần một vạn lần. Bà ngoại đáng chết kia của chị, một nhân vật tài hoa, huy hoàng cả đời như vậy, lại nuôi ra đứa cháu ngoại ngu ngốc như chị, cuối cùng còn bại ở trong tay chị.”
Hạ Tinh Thần nghe nói bà ngoại đã chết, thì hận tới tận xương, khóe mắt như sắp nứt ra!
Đó là bà ngoại nuôi nấng cô từ nhỏ tới lớn, sống nương tựa lẫn nhau đó! Lần cuối cùng nhìn thấy bà ngoại, bà ngoại còn hiền lành vuốt ve tóc của cô, trấn an cô đừng sợ hãi.
“Tinh Thần, yên tâm đi, mọi chuyện đều có bà ngoại.”
Cô gặp phải cục diện rối rắm như vậy, còn khiến bà ngoại quá bảy mươi tuổi phải thu dọn giúp cô! Trước đó, cô còn trông cậy bà ngoại qua tuổi bảy mươi cứu cô nữa!
Nghĩ như vậy, Hạ Tinh Thần vô cùng hối hận!
“Được rồi, nói vậy thôi, tôi chỉ tới thông báo với chị một tiếng, từ hôm nay trở đi Hạ Thị do tôi tiếp quản. Mà chị ấy à...” Người phụ nữ xinh đẹp trầm ngâm, dịu dàng nói bên tai cô: “Mấy tháng này tôi cũng chơi mệt rồi, không hành hạ chị nữ, để chị sớm đoàn tụ với bà già đáng chết kia đi!”
Vốn tưởng rằng Hạ Tinh Thần sẽ sớm vì chút hành hạ này mà tự sát, không ngờ tới có thể chống đỡ lâu như vậy cũng không thể khiến cô suy sụp. Người như vậy, tuyệt đối không thể để cô có cơ hội xoay mình!
Trong mắt người phụ nữ xinh đẹp lóe lên chút chán nản, nhưng không nhìn Hạ Tinh Thần một cái, tao nhã bước ra bên ngoài.
“Nhan Như Sương!” Ngay lúc người phụ nữ xinh đẹp sắp ra khỏi tầng hầm ngầm, Hạ Tinh Thần dùng giọng nói oán hận kêu to: “Cô sẽ chết không được tử tế! Tôi thành quỷ cũng không tha cho cô! Nếu có kiếp sau, tôi sẽ trả lại gấp trăm lần!”
Người phụ nữ xinh đẹp dừng bước, nhưng không quay đầu lại. Chỉ nghe cô ta khinh miệt nói: “Hừ, chỉ dựa vào chị sao? Kiếp sau cũng không có khả năng đấu lại được tôi.”
Không lâu sau, ở cửa tầng hầm ngầm có khói bay tới, cùng với ngọn lửa nóng cháy giống như quái thú hung mãnh màu đỏ cuốn sạch mà tới. Mùi khét gay mũi lan tràn xung quanh, giọng nói oán hận thảm thiết cũng chậm rãi dừng lại...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện