Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Đánh chết cứ tính cho tôi


trước sau

Advertisement

Chương 19: Đánh chết cứ tính cho tôi
Sau khi Hạ Tinh Thần trở về phòng, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Rầm!” Cửa phòng bị đá văng ra.
Trong mắt Nhan Như Lâm tràn ngập phẫn nộ như muốn ăn thịt người, nổi giận đùng đùng đi về phía Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nhan Như Lâm kéo xuống đất.
“Hạ Tinh Thần, chị là cái thá gì? Ngay cả thím Tần cũng dám bắt nạt! Chị nghĩ chị là cái thá gì hả?” Hạ Tinh Thần chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thục Huệ ở một bên kiêu ngạo nhìn cô, trong mắt tràn ngập vui sướng khi người khác gặp họa, xem ra hai cái tát không khiến cô ta học ngoan.
Hạ Tinh Thần chậm rãi nhếch miệng: “Em Như Lâm, em lại xem em là cái thá gì? Không, em Như Lâm hẳn là một diễn viên diễn vô cùng tốt.”
Hài lòng nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Nhan Như Lâm, Hạ Tinh Thần tốt bụng giải thích: “Trên yến tiệc, em đã cho mọi người xem hai vở kịch hay, đặc biệt là vở kịch sau, kỹ thuật diễn của em Như Lâm thật tốt, quả thực có thể so được với con hát nước nào đó. Nếu em Như Lâm phát triển trong giới phim điện ảnh và truyền hình, nói không chừng có thể dành được vòng nguyệt quế của diễn viên đấy.”
Ngay lúc sắc mặt Nhan Như Lâm thay đổi, muốn chửi ầm lên, Hạ Tinh Thần lại nói thêm một câu.
“Nhưng mà dáng người của em Như Lâm không được tốt lắm, vẫn nên phẫu thuật trước rồi nói sau...”
“Hạ, Tinh, Thần!” Vậy mà Hạ Tinh Thần còn dám ngang nhiên vạch trần chuyện xấu của cô ta, nói chuyện sỉ nhục nhất đời này của cô ta ra.
Hiện giờ Nhan Như Lâm ước gì có thể xé da, rút gân của cô ra!
“Hạ Tinh Thần, chị đi chết đi!” Đôi mắt Nhan Như Lâm đỏ bừng sung huyết, giống như chó điên mất đi lý trí, xông về phía Hạ Tinh Thần.
Đối với một người điên như vậy, Hạ Tinh Thần không để vào mắt. Từ nhỏ cô lớn lên ở nông thôn, lúc nhỏ kéo gạch, đánh lộn chuyện gì mà không thử qua? Cô sẽ không đấu lại được một cô gái yểu điệu sao?
Hạ Tinh Thần nghiêng người, nhấc chân đá Nhan Như Lâm đang xông tới về phía cửa.
Cú đá này đá rất mạnh, Nhan Như Lâm mãi mà không đứng dậy nổi.
“Như Lâm, cô không sao chứ?” Vẻ mặt thím Tần khẩn trương đỡ Nhan Như Lâm dậy, thấy cô ta đau tới mức gương mặt trắng bệch, không khỏi giận dữ.
“Mấy người lại đây cho tôi!” Thím Tần ra lệnh một tiếng, ba người giúp việc vốn xem náo nhiệt nơm nớp lo sợ đi tới.
“Vậy mà dám ra tay với cô Lâm, mấy người bắt lấy cô ta, tát thật mạnh cho tôi!”
“Chuyện này...” Mấy người giúp việc cô nhìn tôi, tôi nhìn cô. Tuy không thích Hạ Tinh Thần, nhưng dù sao cô cũng là cô cả. Địa vị của thím Tần cao tới mấy, cũng chỉ là người giúp việc, ra tay dạy dỗ cô cả... Thật sự tốt sao?
Từ trước tới nay thím Tần ra lệnh quen rồi, không nói khiến bọn họ nói gì nghe nấy, cũng là nói một không hai. Lần này thấy lời mình nói không có tác dụng gì, liền tức tới mức gương mặt già nua đỏ bừng.
“Còn đứng ngốc làm gì? Có phải muốn bị phạt hay không? Còn không mau bắt, đánh cho tôi! Đánh chết cứ tính cho tôi!”
Mấy người giúp việc nhớ tới chuyện mình từng bị phạt, toàn thân phát lạnh, tiến lên muốn chế trụ Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần lùi về sau một bước, lạnh giọng nói: “Tôi xem ai dám?” Lạnh lùng nhìn mỗi người ở đây.
“Tôi đường đường là cô cả nhà họ Nhan, còn chưa tới mức bị một người giúp việc dạy dỗ!”
“Cô cả nhà họ Nhan sao?” Thím Tần cười mỉa: “Cô là cô cả nhà họ Nhan, vì sao cô không họ Nhan? Chỉ là một đứa con hoang mà thôi. Mấy người còn thất thần làm gì? Còn không ra tay cho tôi, có phải gần đây da thịt ngứa rồi không?”
Mấy người nghe thím Tần nói vậy, không một ai dám chần chừ. Hạ Tinh Thần là cô cả nhà họ Nhan không sai, nhưng không có địa vị không có thực lực, mà sau lưng Nhan Như Lâm có chỗ dựa là bà chủ, ai nặng ai nhẹ, trong lòng bọn họ biết rõ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện