Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Thời gian, địa điểm


trước sau

Chương 17: Thời gian, địa điểm
Loại ánh mắt này... Loại ánh mắt này giống hệt ánh mắt lúc cô gặp phải anh, nhưng một đời này, cô không chọc giận anh, vì sao còn có thể như vậy?
Chẳng lẽ... Anh đổ hết chuyện tính kế lần trước lên đầu cô?
Giải thích như vậy đã thông suốt rồi, chỉ là cô vẫn cảm thấy là lạ.
Nhưng nếu cô đã không hiểu sao chọc giận Mộc Vân Hiên, lần này cô cũng sẽ không lùi bước. Bằng không cô cũng phải giải quyết một nhà tràn ngập âm mưu tính kế kia xong, rồi tính sổ với Mộc Vân Hiên.
Hiện giờ anh muốn gây sự với cô, vậy thì đừng trách cô ra tay tàn nhẫn!
“Thực xin lỗi, anh Mộc, tôi không quen dựa vào người khác quá gần.” Đẩy Mộc Vân Hiên ra chỉ là động tác theo phản xạ của cô, cô từng hận người này lâu như vậy, chỉ cần mỗi lần anh dựa vào gần cô, toàn thân cô sẽ cứng ngắc.
Anh không biết là cô phải dùng bao nhiêu lực ý chí, mới khiến mình không tát mạnh vào gương mặt tuấn tú kia!
Đôi mắt Mộc Vân Hiên thâm thúy đánh giá cô, nở nụ cười tràn đầy thâm ý: “Thời gian, địa điểm.”
Hạ Tinh Thần ngớ ra một giây mới kịp phản ứng, xem ra anh thật sự quyết định đến nhà họ Nhan làm khách rồi.
Hạ Tinh Thần không mang theo chút tình cảm nói xong thời gian và địa điểm, rồi xoay người rời đi.
Nhan Huy biết Hạ Tinh Thần đã thành công mời được Mộc Vân Hiên, quả thực là rất vui, càng thêm chắc chắn Mộc Vân Hiên có ý với Hạ Tinh Thần, có ý với Hạ Tinh Thần thì dễ làm rồi!
Rời khỏi phòng làm việc của Nhan Huy, một giúp việc nữ trẻ tuổi và một giúp việc nữ khoảng bốn năm mươi tuổi đi tới.
Hạ Tinh Thần biết hai người kia, người giúp việc khoảng bốn năm mươi tuổi kia là thím Tần vú em của Nhan Như Lâm, cũng là thân tín của Tiêu Mạn, ở trong nhà này địa vị của thím Tần còn cao hơn cả Hạ Tinh Thần.
Mà người giúp việc trẻ tuổi kia, thì khoảng hai mươi, là cháu của thím Tần, tên là Thục Huệ.
Thục Huệ thấy cô, biểu cảm khinh bỉ lại xem thường: “A, đây không phải là cô cả đấy sao.” Thái độ của cô ta vô cùng kiêu ngạo, không để cô vào mắt.
Hạ Tinh Thần nhìn thoáng qua bọn họ, liền lạnh nhạt dời mắt, chuẩn bị rời đi.
Thục Huệ thấy Hạ Tinh Thần lúc trước vẫn luôn khúm núm, vậy mà hôm nay dám khinh thường coi như không thấy bọn họ, cô ta lập tức giận dữ, chắn trước mặt Hạ Tinh Thần.
“Này! Thấy cô Tần, sao không nói lời nào?”
“Nói cái gì?”
Thục Huệ vênh mặt nói: “Cô nên vấn an cô Tần.”
Một người giúp việc cũng dám hô to gọi nhỏ với cô, Hạ Tinh Thần không nhịn được nở nụ cười: “Cô biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Thục Huệ hừ khinh thường nói: “Đương nhiên là cô rồi, được ông Nhan đón trở về, cô thật sự nghĩ mình là cô cả nhà họ Nhan à? Đừng bày ra bộ dạng cô cả trước mặt chúng tôi, không nhìn xem mình mấy cân mấy lượng.”
“Thôi, Thục Huệ.” Thím Tần vẫn luôn thờ ơ nhìn một màn này lạnh lùng nói: “Cô NHư Lâm gọi cô, cô đi xem đi.”
“Không rảnh.” Hạ Tinh Thần chẳng muốn chấp nhặt với Thục Huệ, lại càng không muốn gặp Nhan Như Lâm, Nhan Như Lâm tìm cô chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
“Cô dám!” Thục Huệ kêu lên: “Hôm nay cô không đi cũng phải đi!” Cô ta tiến lên kéo Hạ Tinh Thần, âm thầm ra sức véo vài cái.
Bị véo đau, ánh mắt Hạ Tinh Thần lạnh lùng, bình thường Nhan Như Lâm la to với cô còn chưa tính, bây giờ ngay cả người giúp việc cũng dám động tay động chân với cô, thực sự nghĩ cô là quả hồng mềm à?
“Bốp!”
Âm thanh thanh thúy vang lên, Hạ Tinh Thần trở tay tát Thục Huệ một cái!
“Hay cho một người giúp việc ngang ngược, dám ra tay với chủ nhân của mình, người nào cho cô lá gan đó?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện