Trọng Sinh Hào Môn: Đệ Nhất Phu Nhân

Mời anh đến nhà tôi làm khách


trước sau

Advertisement

Chương 16: Mời anh đến nhà tôi làm khách
Hạ Tinh Thần ngồi trong phòng tiếp khách ở Mộc Thị, Mộc Vân Hiên này còn trẻ tuổi, nhưng đã có sản nghiệp khiến người ta không theo kịp. Chỉ là công ty con ở một thành phố, mà có quy mô lớn hơn cả Nhan Thị.
Ở thành phố, nhà họ Nhan coi như là giàu có đứng đầu, có được khách sạn và sản nghiệp khác của riêng mình, nhưng so với tập đoàn xí nghiệp ở thành phố Bắc Kinh mà nói, Nhan Thị không đủ nhìn.
Chẳng trách Nhan Huy nịnh nọt Mộc Vân Hiên như vậy, còn không tiếc hi sinh con gái mình, cũng phải bám lấy Mộc Vân Hiên.
“Cô Hạ, tổng giám đốc mời cô đi vào.”
Một lát sau, thư ký nữ của Mộc Vân Hiên đẩy cửa phòng tiếp khách ra, đồng thời dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần biết vì sao thư ký nữ này lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, ngay cả cô đều cảm thấy khiếp sợ, vậy mà Mộc Vân Hiên đồng ý gặp cô?
Lần này đến hoàn thành nhiệm vụ Nhan Huy giao, cô vốn không ôm quá nhiều hi vọng.
Kiếp trước, Mộc Vân Hiên có tiếng là ghét phụ nữ. Ngay cả trước khi cô chết thảm, hình như Mộc Vân Hiên đều không kết hôn, cũng không truyền ra tin đồn với cô gái nào.
Có không ít người hoài nghi có phải là anh thích đàn ông hay không, ngay cả cô cũng từng nghĩ như vậy.
Vào văn phòng của Mộc Vân Hiên, Mộc Vân Hiên đang quay lưng về phía cô, đứng trước cửa sổ sát đất sáng ngời.
Ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, khiến anh giống như thần mặt trời khiến người ta không dời mắt đi được, trong đôi mắt là lười biếng không thể nói rõ.
Nếu không phải Hạ Tinh Thần biết anh là hạng người gì, nhất định sẽ ngộ nhận anh là một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời, đáng tiếc... Trong lòng anh âm u cỡ nào, cô biết rất rõ.
“Hạ Tinh Thần.” Mộc Vân Hiên xoay người, gọi tên cô chính xác không có lầm. Đôi mắt đen giống như mã não nhìn cô, lóe lên ánh sáng khiến người ta bất an, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
Dù cô đã chết một lần, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Bởi vì loại ánh mắt này quá giống ánh mắt đời trước anh nhìn cô!
“Cô đến tìm tôi, không phải là vì nhìn tôi tới ngẩn người đấy chứ?”
Hạ Tinh Thần hơi rủ mắt xuống: “Anh Mộc đúng là biết nói đùa, hôm nay tôi tới là muốn mời anh Mộc tới nhà làm khách.”
Trên gương mặt giống như điêu khắc ra xuất hiện nụ cười tà mị, anh hơi nhướn mày.
“Hả?”
“Sau chuyện ở yến tiệc lần trước, cha tôi cảm thấy rất áy náy với anh Mộc. Lần này muốn mời anh Mộc tới nhà làm khách, chúng tôi tự mình tiếp đãi, nhận lỗi với anh.”
Lời nói của cô rất rõ ràng, cha là vì chuyện lần trước anh nói giúp tôi, muốn bám lấy anh, cho nên lần này tìm tôi làm thuyết khách.
Cô không tin Mộc Vân Hiên không nghe ra được hàm ý trong đó, cô không muốn có quá nhiều dính dáng tới Mộc Vân Hiên, trên người người đàn ông này tràn ngập nguy hiểm, Nhan Như Lâm và Tiêu Mạn còn đợi cô đi giải quyết, phiền phức Mộc Vân Hiên này nên tránh sang một bên thì hơn.
“Hóa ra là như vậy.” Mộc Vân Hiên giống như hiểu ra: “Nếu cô Hạ có thành ý như vậy, vậy tôi không đồng ý, chẳng phải là không nể mặt sao?”
Nói xong, anh chậm rãi đi tới bên cạnh Hạ Tinh Thần, hơi cúi đầu, ái muội nói bên tai cô: “Cô nói xem có phải không?”
Khi anh vừa mới tiến lại gần, cơ thể của Hạ Tinh Thần lập tức cứng đờ lại. Huyết dịch trong cơ thể giống như bị đông cứng, những chuyện trải qua trong kiếp trước rít gào mà tới, cô vươn tay đẩy anh ra.
Giống như bất ngờ không phòng ngự, Mộc Vân Hiên bị cô đẩy lùi về sau hai bước, đôi mắt thâm thúy đột nhiên trở nên u ám như đêm đen, giống như có thể cắn nuốt toàn bộ ánh sáng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện