[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 12: Tổn thương


trước sau

“Thì ra là thế.” Trong lòng Nguyệt Vũ Hiên còn có chút nghi hoặc, nhưng không tiếp tục hỏi nữa, Oản oản không muốn nói, cho tới bây giờ hắn cũng không muốn bức nàng nói.

“Ta muốn đi thăm mộ của Diêu phu nhân.” Vẻ mặt đạm mạc của Nguyệt Oản Oản xuất hiện  một tia động dung, nhìn thoáng qua Nguyệt Vũ Hiên,liền  lập tức ly khai.

Nguyệt Vũ Hiên không đuổi theo, bởi vì ánh mắt vừa rồi của Nguyệt Oản Oản là nói cho hắn biết, nàng không hy vọng hắn đi theo.

Một mình đi đến hậu viện, thần sắc Nguyệt Oản Oản nhiễm  vài phần bi thương, sáng sớm trời đã ngừng đổ mưa phùn, hiện giờ lại tiếp tục rơi xuống, mưa bụi dày đặc càn thêm băng lãnh.

Tuy rằng Nguyệt Oản Oản thân mang võ công, nhưng nàng cũng không sử dụng, lại thêm mưa phùn khiến  thân thể bị ẩm ướt, đứng ở trong gió, cảm giác lạnh lẽo dâng lên.

Nguyệt Oản Oản đưa tay nhẹ nhàng chạm đến  tấm bia đá, chậm chạp di chuyển ở trên mộ bia không khắc chữ. Nàng lẳng lặng nhìn mộ bia, bên trong này là mẫu thân thân yêu nhất của nàng, mẫu thân số khổ vì nàng mà trả giá bằng sinh mạng của chính mình.

“Mẫu thân, Oản Oản ở đây cùng người.” Nguyệt Oản Oản đứng ở dưới mưa phùn, môi bởi vì nhiễm lạnh  mà trở nên tái nhợt, nàng cũng không vận công chống lạnh, chỉ hờ hững đứng như vậy,  trên người tản ra nhè nhẹ sầu bi cùng oán giận.

Nàng, vẫn đứng như vậy, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Cách thời điểm Nguyệt Vũ Hiên tới đã qua nửa canh giờ, Nguyệt Oản Oản hẳn là không hy vọng bị quấy rầy, hắn cũng không có tiến đến tìm nàng, nhưng  thấy  mưa càng lúc càng lớn, Nguyệt Oản Oản lại không có thói quen mang ô, Nguyệt Vũ Hiên quyết định đến xem nàng.

Thời điểm hắn đi đến hậu viện, nhìn thấy Nguyệt Oản Oản một thân bạch y, đứng ở dưới mưa,  nhìn mỏng manh giống như một chiếc lá chầm chậm rơi trong gió. Mưa bám trên lọn tóc đen nhánh, khẽ bám lên hàng mi rồi nhẹ nhàng rơi xuống, mà nàng, vẻ mặt hờ hững đứng ở nơi đó giống như một pho tượng.

Trong lòng nổi lên lửa giận, bước nhanh tiến đến, thuận thế lôi kéo Oản Oản vào trong lòng ngực, “Oản oản, nàng điên rồi sao? Mau cùng ta trở về.” Khí lực của Nguyệt Vũ Hiên vô cùng lớn, dùng sức lôi kéo như vậy khiến Nguyệt Oản Oản suýt nữa ngã quỵ.

Oản Oản giãy dụa  rời khỏi  ngực Nguyệt Vũ Hiên, quay đầu nhìn tấm mộ bia: “Ta muốn ở cạnh nàng ”. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại mang theo vài phần cố chấp, hoàn toàn đã không còn sự tự tin cùng đường hoàng của ngày thường.

“Nàng nhìn xem mình đã lạnh thành bộ dáng gì rồi. Nàng như vậy thì có thể thay đổi cái gì sao? Ngoan, cùng ta trở về, tối nay lại đến cũng không muộn.” Nguyệt Vũ Hiên vừa  ôm lấy  Nguyệt Oản Oản vừa khuyên nhủ, trong giọng nói mang theo trách cứ, nhưng vô cùng ôn nhu nói, “Đi. Theo ta đi trở về.”

Nguyệt Oản Oản cũng không giãy dụa tùy ý để Nguyệt Vũ Hiên ôm nàng trở về phòng, Nguyệt Vũ Hiên cho nàng uống một chén nước gừng, nàng vẫn dùng vẻ mặt hờ hững uống hết, chưa từng mở miệng nói một chữ.

Nguyệt Vũ Hiên thấy cả người Nguyệt Oản Oản bị bao phủ ở bên trong không khí bi phẫn ( Tiếu:  đau buồn phẫn nộ), không khỏi hỏi, “Oản oản, rốt cuộc nàng làm sao vậy?”

“Ta có thể làm sao chứ?” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng cười, nàng nhìn Nguyệt Vũ Hiên, ánh mắt kiên nhận ( cứng cỏi, kiên cường) kia đã trở lại, giống như nữ tử yếu ớt vừa rồi kia cũng không phải là nàng.

“Oản Oản, đôi khi, có thể không cần kiên cường như vậy.” Nguyệt Vũ Hiên không nói thêm gì, chỉ cúi đầu thở dài một hơi, rời khỏi Huyết Nguyệt Các.

Hắn biết, so với việc hắn chiếu cố nàng, Nguyệt Oản Oản lại càng cần một không gian tự mình chữa thương.

Nhưng hắn không biết, sau khi hắn rời khỏi Nguyệt Oản Oản lập tức bị bệnh, sốt cao cả một ngày. Hơn nữa thân thể đang bị thương, một lần bệnh này  ước chừng  bệnh một tháng.

Một tháng này, Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Nguyệt Vũ Hiên thành khách quen mỗi ngày, có đôi khi Nguyệt Oản Oản cảm thấy, nếu sớm biết mỗi ngày bị bọn họ oanh tạc như vậy, lúc trước nhất định nàng sẽ không dung túng chính mình bốc đồng mà dầm mưa lâu như vậy.

Lúc này, hai ma vương Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Nguyệt Vũ Hiên lại tới nữa.

“Oản oản mỹ nhân, đã một tháng, thân mình của nàng rốt cuộc cũng khỏi rồi.” Nguyệt Vũ Hiên thấy Nguyệt Oản Oản dần khôi phục sắc mặt hồng nhuận, vô cùng khoa trường làm bộ phải cảm tạ trời đất.

“Ít nhiều nhờ các ngươi chiếu cố.” Nguyệt Oản Oản bị biểu tình khoa trương của Nguyệt Vũ Hiên chọc cười, sau đó hướng hắn cùng Nguyệt Hiểu Hiểu nói.

“Cám tạ ta là được rồi. Tạ ơn Hiểu Hiểu mỹ nhân làm cái gì? Nàng trừ bỏ gây sự, thì việc gì cũng không có làm.” Nguyệt Vũ Hiên bày ra bộ dáng không vui.

“Ngươi mới gây sự. Hiên Hiên ngươi lại ngứa da phải không? Ngươi một ngày không chọc ta, có phải hay không toàn thân không thoải mái a?” Nguyệt Hiểu Hiểu cũng không cam lòng yếu thế lộ ra bộ dáng mẫu dạ xoa.

Nguyệt Oản Oản không khỏi khẽ lắc đầu, hai người kia a, từ nhỏ đã cãi nhau ầm ĩ, ầm ĩ cho tới bây giờ, thật đúng là không náo loạn không được.

“Hiểu Hiểu mỹ nhân lời ấy sai rồi, ngươi đánh lại ta sao?” Nguyệt Vũ Hiên bày ra bộ dáng ngươi có thể làm khó dễ được ta sao nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu.

Nguyệt Hiểu Hiểu ưỡn ngực xảo trá cười, “Ta nhờ Oản Oản giúp ta.” Mỗi lần đều là như vậy, thời điểm Hiểu Hiểu náo loạn với Nguyệt Vũ Hiên, sẽ lôi Nguyệt Oản Oản ra làm lá chắn.

Mười năm ở Nguyệt Ảnh lâu, cũng không dễ dàng. Nhất là thời điểm còn chưa nắm được ba Các trong tay. Bọn họ giống như tất cả mọi người trong Nguyệt Ảnh lâu đều phải tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa còn phải chịu rất nhiều khó khăn gian khổ khi huấn luyện, nếu không phải có tình cảm của ba người cổ vũ cho nhau, chỉ sợ thời gian mười năm này cũng không dễ dàng a.

“Oản Oản mỹ nhân cũng đánh không lại ta.” Nguyệt Vũ Hiên khẳng định, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Bất quá, đây vốn là sự thật, tuy rằng người trong giang hồ đều nghĩ công phu của Huyết Nguyệt Các chủ Nguyệt Oản Oản so với Nguyệt Vũ Hiên còn cao hơn, nhưng kỳ thật trong ba người công phu tốt nhất là Nguyệt Vũ Hiên.

Tuy Nguyệt Vũ Hiên thoạt nhìn không nghiêm túc, kỳ thật cũng rất lợi hại.

“Chúng ta hợp lại còn đánh không lại ngươi sao?” Nguyệt Hiểu Hiểu một bên lôi kéo cánh tay Nguyệt Oản Oản, khí phách hiên ngang nói.

“Lấy nhiều khi ít a.” môi mỏng của Nguyệt Vũ Hiên hơi bĩu, một đôi mắt hoa đào giờ phút này đang đáng thương hề hề nhìn Nguyệt Oản Oản cùng Nguyệt Hiểu Hiểu, bày ra bộ dáng bị khi dễ. Nếu không phải cùng hắn cùng nhau ngây người mười năm, chỉ sợ cũng bị bộ dáng của hắn lừa gạt.

“Vũ Hiên, công phu diễn trò của ngươi càng ngày càng tốt  a.” Nguyệt Oản Oản nhìn thấy một bộ đáng thương hề hề của Nguyệt Vũ Hiên, không chút lưu tình vạch trần hắn.

“Không như thế thì làm sao kiếm tiền a.” Nguyệt Vũ Hiên chẳng hề để ý buông lỏng tay, một bộ dáng đây cũng không phải ta nguyện ý a.

“Ngươi chính là gian thương điển hình a.” Nguyệt Hiểu Hiểu nhảy dựng lên chỉ vào mũi Nguyệt Vũ Hiên nói, “Kiếm tiền không phải đều là lòng dạ hiểm độc  sao? Hoặc nói đúng hơn là chuyên lừa gạt tiền của nữ nhân a?”

“Hiểu Hiểu mỹ nhân còn phân lòng dạ hiểm độc  với không hiểm độc sao? Vậy Ám Nguyệt các của ngươi chuyên đi tìm hiểu bí mật của người khác thì là  lòng dạ hiểm độc hay không hiểm độc đây?” Nguyệt Vũ Hiên cũng không phải người tốt, lập tức phản bác nói, một bên còn đắc ý dào dạt nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu.

“Ngươi, ngươi...” Nguyệt Hiểu Hiểu bị Nguyệt Vũ Hiên nói đến độ nói không ra lời, chỉ biết giương mắt nhìn, hai má xinh đẹp bị chọc tức đến đỏ bừng. Nguyên bản là gương mặt búp bê đáng yêu, hiện giờ đỏ lên khiến bộ dáng lại càng thêm đáng yêu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện