Trọng Sinh Cuồng Sủng [cô Vợ Quốc Dân Của Lãnh Tổng Phúc Hắc]

Chương 17


trước sau

Advertisement


Tô Tửu thân sĩ cười, rút từ trong cặp ra một tập tài liệu.

Hải Thành theo bản năng nhìn lại, là giấy chuyển nhượng của công ty F...

" Theo bản giao dịch này, công ty F trước khi gặp sự cố, đã trở thành xí nghiệp của Lãnh thị. Đồng thời, lô hàng này cũng đã thuộc quyền sở hữu của Lãnh thị.

Vậy nên... Công hội lính đánh thuê, chúng tôi thu lại lô hàng này không sai chứ?"

Hải Thành nhận lấy tài liệu trong tay Tô Tửu, xem một lượt, hắn theo bản năng liếc mắt nhìn K.

" K tiên sinh, chuyện này..."

K vốn mang vẻ mặt tâm bình khí thản, giờ đây lại giương cao khóe miệng, tiếng vỗ tay của hắn phá lệ vang lên trong khoảng không tĩnh mịch.

" Lãnh tổng đại giá quang lâm, thứ cho kẻ hèn này không tiếp đón từ xa."

Gương mặt phía sau mặt nạ của K hơi co lên vì cười lớn, ẩn hiện nhìn thấy vết sẹo nơi khóe mắt.

Lãnh Thiên nhíu mày, anh cảm thấy, kẻ trước mặt này, nguy hiểm!

Lãnh Thiên lạnh nhạt nhìn K.

" Nghe danh đã lâu, K tiên sinh, chủ nhân của Hắc Hổ Đường hay nên gọi là...Diệp Trầm?"

K nheo mắt, có chút nguy hiểm nhìn Lãnh Thiên.

" Xem ra, Lãnh tổng là có chuẩn bị mà tới."

K bình ổn lại tâm tình cười nhẹ nhìn đối diện.

" Lô hàng này?"

Hải Thành có chút ngơ ngác. Giờ hắn phải làm gì???

" Đừng gấp, tôi có quà cho mọi người đây."


K đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Hắn vỗ tay vài tiếng. Mọi âm thanh lặng đi thật lâu.

K bỗng nhíu mày, hắn nhìn về một phía. Nơi đó vốn nên là nơi thủ hạ của hắn thủ hộ, nay lại mất tăm hơi.

...

" Ôi cha~"

" Quà cáp gì chứ, tôi vô hiệu hóa hết mấy đồ vớ vẩn chú mang tới rồi~"

Âm thanh trẻ con vọng lại, phá lệ êm tai, lại có chút quỷ dị.

K âm trầm nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.

Là ai? Ai đã phá hư chuyện tốt của hắn?

Tiểu bảo ngầu lòi bước ra từ trong đêm, nhưng không một chút lạnh lùng, trên đầu cậu nhóc là một đôi tai mèo rất đỗi đáng yêu.

Vọng Tuyết phía sau không khỏi khụ khụ vài tiếng.

Tiểu bảo khó hiểu quay lại nhìn Vọng Tuyết.

Cô bị viêm phổi hả? Ho cái giề???


Vọng Tuyết chỉ chỉ đầu mình, ra hiệu.


Tiểu bảo mới sửng sốt, nhìn xung quanh, ai cũng đang nhìn nhóc, má ơi!

" Xin lỗi, quên mất."

Tiểu bảo tiện tay kéo tai mèo xuống, bình tĩnh.


Lãnh Thiên nhìn tiểu bảo, có chút ngẩn ngơ.


Đến cả tổ hợp phía sau hắn cũng có chút sửng sốt...


Má ơi, nhìn thế nào cũng thấy giống lão đại phiên bản thu nhỏ nhà bọn hắn.

Hải Thành nhìn Vọng Tuyết, lại nhìn Tiểu bảo, đáy lòng có một ý nghĩ lớn mật...


" Tiểu Triệt đệ đệ?"

Vân Vũ trốn sau lưng Hải Thành, ngó ngó đầu nhỏ hỏi.

Tiểu bảo gật nhẹ đầu.

Hải Thành và Lãng Thạch trợn tròn mắt.

Trời ơi, tiểu tổ tông công hội lính đánh thuê bọn hắn cung phụng, lại là một thằng oắt???

Bọn hắn nhìn Vọng Tuyết, Vọng Tuyết biểu thị nàng cũng rất bất ngờ a~


Vân Vũ thì làm sao thèm để tâm, cô nàng còn đang chìm đắm trong vẻ moe moe của tiểu bảo.

...

K nhìn tình cảnh hiện giờ có chút không ổn, cho đàn em một ánh mắt ra hiệu.


Rút!!!



Không rút là toàn quân diệt đấy!!!


Bọn hắn đã mất lợi thế rồi!

...


Tiếng súng nổi lên bốn phía, tình cảnh hết sức căng thẳng.


Phía K dường như đang yếu thế. Đàn em của hắn không ngừng che chở hắn rời khỏi cảng.


Bùm!

Lãnh Thiên bắn một phát súng vào đầu vai K, K gấp gáp không cẩn thận rơi xuống biển.


Đàn em của gã lần lượt đổ nằm xuống.


Mùi máu tanh thuốc súng lan

Advertisement
tỏa tứ phía, trông cảnh tượng có chút ghê người.



Thân mình nhỏ nhắn của tiểu bảo và Vân Vũ được 3 người Hải Thành, Lãng Thạch, Vọng Tuyết che chở nguyên vẹn.


Lãng Thạch nhìn bóng dáng K biến mất trong biển đêm, tức giậm chân.


" Mẹ nó, lãng phí mấy lọ dịch dung của ông!"


Bọn họ giao dịch đâu chỉ bằng tiền, còn phải bỏ ra phát minh mới nhất để đổi lấy lô vũ khí nữa. Giờ thì hay rồi, hàng không có, thuốc cũng mất trắng luôn.


Tuy số thuốc đó hiện giờ còn chưa hoàn toàn thành phẩm, vẫn còn nhiều thiếu sót.


Vẫn tức chết gã, mấy tháng trong phòng thí nghiệm đó a!!!


...


Phía bên này Lãnh Thiên đang bàn giao công việc với đám người Tô Tửu. Thi thoảng anh nhìn về phía tiểu bảo.


Hai người nhiều lần vô tình va phải ánh mắt của nhau, lại âm thầm rời mắt đi.


...


" Tô Tửu, cậu có thấy thằng nhóc tên tiểu Triệt kia có gì đó rất giống Lãnh Thiên sao?"


Andy đang tràn đầy tò mò.
Từ ngoại hình đến khí thế... đều rất giống.Nhưng cảm thấy đứa nhóc này sinh động hơn Lãnh Thiên cao cao tại thượng nhiều.


" Suỵt, bàn tán về lão đại,..."


Tô Tửu đưa tay ra dấu, cắt ngang cổ.


" Giống thật mà..."



...

Tiểu bảo âm thầm rời đi không một ai hay biết.

Mẫu thân đang chờ a!

Lão tử còn phải tìm lí do biện giải, rất mệt đấy!


Nói dối tất khó, ta là một đứa trẻ ngoan!!!

...

" Thân phận?"


Lãnh Thiên không đầu không đuôi hỏi.

" Hả?"

Tô Tửu không kịp phản ứng.


" Thằng bé vừa rồi."


" À, lão đại, anh đang hỏi thằng bé vừa rồi? Hình như là người của công hội..."


"... tên tiểu Triệt đi?"

Lãnh Thiên kiên nhẫn, nghiêm túc nghe Tô Tửu nói.

" Hết?"

Tô Tửu xoa tay. Lão đại đây là nàm xao a?

Sao tự dưng lại có vẻ... " nhiều chuyện" đây?

" Ách, cái này..."

" Tra!"


Lãnh Thiên lạnh nhạt phân phó một câu, để lại bóng lưng tiêu sái dời đi.


Tô Tửu: "..."

Làm công thật khổ mà!!!

############################






Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện