Trọng Sinh, Chơi Chết Hoàng Triều!!

Uống Trà


trước sau

Advertisement
Trêи đời này không có ai vô duyên vô cớ hận thù, cũng không có vô duyên vô cớ yêu, nhưng mà gần đây Ôn Hương lại không cho rằng như vậy.

Bởi vì nàng liên tiếp nhận đủ thứ thù hận và sự tốt đẹp vô cớ.

Nàng trở về từ kiếp trước, nhưng mà vẫn còn chưa hiểu tại sao Ôn Nhan lại hận nàng như thế, dựa vào kiếp trước, hận thù của nàng ta từ xưa đến nay tuyệt đối không phải là được hình thành một sớm một chiều.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng ta kiếp trước Ôn Hương là một người lạnh nhạt như nước, cho đến bây giờ cũng chưa từng chủ động đi trêu chọc thị phi. Nàng với Ôn Nhan vẫn luôn rất bình thản, tại sao cuối cùng cứ nhất định phải đẩy nàng vào chỗ chết vậy chứ.

Nhưng mà cũng không quan trọng, đã chết qua một lần, về phần những chuyện khác đều không quan trọng nữa.

Nhưng mà Dung Tử Hiên thì nàng lại không thể nào không quan tâm tới, mỗi một lần hắn đều có thể làm ra chuyện để nàng không thể chống đỡ được.

Mà lần nào hắn cũng làm nàng thay đổi nhận thức về hắn, điều này thật là kì lạ.

Nhưng mà hắn đối xử với nàng tốt như thế, từ lần đầu tiên gặp nhau hắn đã giúp đỡ nàng, hơn nữa cho dù là làm cái gì hắn cũng sẽ không hỏi, sau đó cố gắng hết sức mà giúp đỡ nàng, đó chính là thái độ của hắn.

Kiếp trước và kiếp này, Ôn Hương chưa từng gặp một người như thế này, một người chiếm cứ cả tinh thần nàng nhưng mà lại không chào hỏi.

Ngày hôm qua, lúc còn ở Đường Càn Khôn thì Ôn Hương đã hoàn toàn khổ hỗn loạn trong gió.

“A Hương, sau này ta sẽ gọi nàng là A Hương, ta nghe thấy phụ vương của nàng cũng gọi nàng như thế này.”

Ngữ khí của Dung Tử Hiên không cho người khác từ chối, nhưng lại có vẻ giận dỗi như tiểu hài tử.

Ôn Hương không lên tiếng, nàng nghĩ thầm, biết là phụ vương gọi ta, vậy mà ngươi còn gọi?

Nhưng mà con người của Dung Tử Hiên nhìn có vẻ lạnh nhạt, tư nhiên như không, cũng mặc kệ Ôn Hương có trả lời hắn hay không, tự mình còn nói thêm: “Ta gọi nàng là A Hương, vậy nàng cũng gọi ta là Hiên đi có được không? Như thế này chúng ta đã giống nhau rồi, cũng sẽ không có ai chiếm tiện nghi của ai.” Dung Tử Hiên, ngươi xác định ngươi đang nghiêm túc hả?

Ngươi xác định ngươi thật sự là Dung thế tử trong miệng người đời khi trước đó à?

Ngươi có còn cần hình tượng sáng chói trong mắt người đời nữa không vậy?

Ôn Hương đau đầu, nhưng mà lại không có cách nào hết, bởi vì lần này Dung Tử Hiên không phải đang giữ tay áo của nàng, mà là trực tiếp bắt lấy tay của nàng.

Đầu của Ôn Hương lập tức bị bùn nhão dán chặt không có phản ứng gì, chỉ có thể để Dung Tử Hiên tùy ý lôi kéo mình bước từng bước đi vào trong Đường Càn Khôn.

“Đương nhiên là nơi này sẽ không đơn giản giống như là ở bên ngoài, nếu không thì sao có thể hấp dẫn được nhiều người chứ?”

Dường như là Dung Tử Hiên không thèm để ý đến cái gì, tự mình nói cho Ôn Hương biết đây chính là đang bắt đầu trả lời nghi vấn của nàng, nhưng mà hiện tại tất cả mọi thứ của nàng đều bị Dung Tử Hiên làm cho rối bời, có nghe cũng nghe không lọt tai.

“Nàng có biết không, càng đi vào bên trong còn có sòng bạc, còn có chỗ chơi dế, đương nhiên còn có chỗ đấu gà, đây đều là những thứ tương đối bình thường, ở bên trong còn có đủ loại mãi nghệ, đương nhiên không chỉ có nữ tử, còn có nam tử..."

Dung Tử Hiên nói đến đây, dừng lại một chút, hắn sợ là mình nói nhiều thì Ôn Hương sẽ không tiếp thu được. Nhưng mà Ôn Hương làm gì có chỗ không tiếp thu được, nếu như là kiếp trước có lẽ là nàng sẽ không tiếp thu được, hiện tại nàng đã như thế này rồi, có cái gì mà không tiếp thu được?

Cho nên Dung Tử Hiên nhìn sắc mặt của Ôn Hương cũng không có thay đổi gì, trong lòng cũng cảm thấy rất vui, dù sao thì không phải là ai nghe được những chuyện này đều sẽ cảm thấy bình thường như vậy. Hắn không thích mấy tiểu cô nương yếu đuối, bởi vì hắn cảm thấy như vậy giống như là con chim hoàng yến được nuôi dưỡng ở trong phòng.

Biểu hiện này của Ôn Hương làm hắn thấy thích thú hơn mấy phần.

“Trước kia nàng chưa từng nghe nói cũng là bình thường thôi, dù sao thì nàng là thiên kim của Phủ Hoa Vương, loại vật này không có người nào dám tùy tiện nói ở trước mặt của nàng, nàng đi ra bên ngoài bọn họ cũng sẽ cho nàng tránh khỏi những nơi như thế này, cho nên chắc chắn là nàng chưa từng nghe nói tới.”

Dung Tử Hiên nói vô cùng chắc chắn.

“À.”

Hắn nói cả nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu trả lời như thế này từ Ôn Hương, nhưng mà hắn cũng không có gì không vui, dù sao thì đường còn dài, không vội không vội...

“Vậy chẳng phải ở trong này là một nơi tìm hiểu tin tức rất tốt hả?”

Qua một hồi lâu, Ôn Hương mới quay đầu lại rồi hỏi một câu.

Trong lúc nhất thời, Dung Tử Hiên nhịn không được liền bật cười, hắn thật sự nghĩ không thấu tại sao Ôn Hương lại suy nghĩ ra câu hỏi này, nhưng mà hình như là cũng không có gì sai, đúng là ở đây chính là một nơi thu thập tin tức.

“Đúng thật là vậy.”

Dung Tử Hiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng Ôn Hương có tính toán, chuẩn bị trở về nói lại với Yêu Nương.

“Có điều là tin tức ở đây cũng chưa chắc đúng hoàn toàn, nàng không cần phải đi nói với người kia đâu, người đó vốn dĩ xuất thân từ nơi này, tin tức ở đây chắc chắn nàng ta sẽ không bỏ qua. Có lẽ nàng ta cũng hiếm khi coi tin tức ở đây là sự thật, dù sao thì tin tức ở nơi này cũng chỉ có thể dùng để tham khảo, cũng không thể coi là thật.”

“Chỉ là không có lửa thì sao có khói, tin tức ở nơi này nói chung vẫn có độ tin cậy chút đỉnh?”

Hai người vừa đi vừa nói bước vào một quán trà, nhìn bề ngoài của quán trào này chẳng ra làm sao, cách trang trí ở bên trong lại hoàn toàn tệ. Ôn Hương nhíu mày, ở một nơi lộng lẫy xa hoa như thế này lại trông có vẻ không phù hợp.

Chuyện khác thì chắc có điểm kỳ lạ, cho nên nàng nhất định phải vào xem mới được.

Ngược lại là Dung Tử Hiên không tiếp tục lôi kéo tay nàng nữa, dù sao thì tay của giai nhân có thể nắm được đã rất không tệ rồi, nếu như còn không biết chừng mực, đến lúc đó nếu như giai nhân thật sự nổi giận chẳng phải là không hay à?

“Ở nơi đây nhìn vô cùng bình thường, chẳng lẽ là ông chủ của nơi này muốn chỗ này không phát triển được hả, cho nên mới để nó tùy ý như thế này?”

Giọng điệu của Ôn Hương rất kỳ quái, Dung Tử Hiên cũng không trả lời cái gì.

“Nhưng mà nếu như Đường Càn Khôn như lời ngươi đã nói, không phải đều do một ông chủ quản lý hả, tại sao lại cho phép chỗ như thế này tồn tại?”

“Đường Càn Khôn đã phát triển mấy chục năm, đã sớm không phải là Đường Càn Khôn đơn giản như trước đó nữa rồi, ở bên trong có đủ loại bợ đỡ, không có đơn giản như vậy đâu.”

Ôn Hương nhẹ gật đầu, lúc đầu nàng cũng không nghĩ gì hết, cứ xem như là hôm nay đi ra ngoài tìm hiểu những thứ khác nhau ở nơi này.

“Thế nhân đều uống trà, nhưng mà có ai biết được trà này chia đủ loại khác nhau, cũng không phải là tốt và xấu, nhưng mà người pha trà khác biệt, thế thì trà đã có thể phân ra đủ loại khác biệt.”

Hai người vừa mới đi vào trong, ở bên trong không có một vị khách nhân nào, lạnh lẽo thê thảm, còn có thể nghe thấy hương vị trà thô bình thường từ trong quán trà này, vô cùng đậm. Vị ở phía chắc có lẽ là người kinh doanh quán trà này, đang ngồi đó lẩm bẩm cái gì ở trong miệng.

Ôn Hương nhíu mày.

Một nơi như thế này sao lại được phép tồn tại vậy?

“Ngươi xem đi kìa, trà được phân ra đủ loại khác nhau, có ít người vừa bước vào thì lông mày đã nhăn lại, cũng không phải là ghét bỏ trà của chúng ta, nếu như ghét bỏ thì đại khái có thể không bước vào đây, cũng không có ai ép các người phải vào đây.”

Còn không đợi bọn họ mở miệng, người ở bên đây đã mở miệng nói trước một tràng.

Có điều gương mặt lạnh lẽo của Dung Tử Hiên cũng không có bất cứ biểu cảm gì.

Ôn Hương thì không lớn không nhỏ nói trở về: “Chủ quán, ông đang nói cái gì vậy, ở trong này chẳng lẽ là chỉ có một mình ông thôi hả? Chúng ta vào đây ông cũng không hỏi là bọn ta ta muốn uống cái gì, chẳng lẽ là chủ quán không định chiêu đãi khách nhân, nếu như không định chiêu đãi khách nhân thì mở cửa làm gì vậy?”

Truyện convert hay : Mạnh Nhất Thăng Cấp Hệ Thống

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện