Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

• Làm Kết Thúc


trước sau

Dạ Lăng Vân tuy rằng đối Dịch Hồng Trần khó chịu, nhưng bởi vì duyên cớ với Tử Tình, cũng chỉ có thể lựa chọn nhường nhịn.

Bây giờ người đã được giải cứu, trong thủy lao cũng quá mức dơ loạn, Dạ Lăng Vân ôm lấy y muốn xoay người rời đi, kết quả hơi dùng lực một chút lại phát hiện, đôi chân Cố Tử Tình như cũ cố định tại chỗ, không chịu hoạt động nửa phần.

Khó hiểu nhíu mày, Dạ Lăng Vân dán bên tai Cố Tử Tình nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Không định rời đi sao?”

Cố Tử Tình nghe xong, hàm răng khẽ cắn môi dưới, do dự một lát sau, rũ mắt dò hỏi: “Dạ ca ca, Cố Ninh có phải cũng bị nhốt trong phòng giam tại thủy lao này không?”

Cố Ninh? Tử Tình như thế nào đột nhiên hỏi hắn? Chẳng lẽ vừa rồi ôn hoà hàn huyên cùng Hồng Trần, lại gợi cho Tử Tình hồi ức không tốt.

“Đúng vậy, ở một phòng tại thủy lao này.” Dạ Lăng Vân giữa mày nhíu lại, đúng sự thật trả lời.

Tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết nên nói hay không, thần thái Cố Tử Tình có chút muốn nói lại thôi.

Hãy còn rối rắm một lát, Cố Tử Tình tựa hồ không cam lòng như vậy rời đi, nâng lên con ngươi đối diện tầm mắt Dạ Lăng Vân, thanh âm kiên định thỉnh cầu: “Dạ ca ca, ta muốn đi xem hắn, tất cả những chuyện đã qua, Tử Tình muốn cùng hắn kết thúc.”

Dạ Lăng Vân tựa hồ đã sớm đoán trước Cố Tử Tình sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không có suy xét một chút, liền đáp ứng xuống.

“Được, ta bồi ngươi cùng đi.”

Dạ Lăng Vân vừa định tiến lên một bước, lại bị Cố Tử Tình mở ra hai tay ngăn ở trước người.

Khó hiểu nhướng mày, Dạ Lăng Vân trầm giọng nói: “Tử Tình, đây là có ý gì?”

Cố Tử Tình cảm thấy, y cùng Cố Ninh đủ loại ân oán, không cần phải làm Dạ Lăng Vân nhúng tay, y có năng lực này, chính mình tự kết thúc.

Hơn nữa, y còn tồn một phần tiểu tâm tư, y không muốn Dạ Lăng Vân nhìn thấy Cố Ninh, từ đây về sau, trong mắt Dạ Lăng Vân, chỉ có Cố Tử Tình y là được.

“Dạ ca ca, ngươi có thể để Tử Tình đi một mình được không? Ta nghĩ, ta nên một mình đi gặp hắn.” Cố Tử Tình sử dụng phương thức biểu đạt uyển chuyển của mình để thỉnh cầu, bởi vì y biết, thuyết phục người trước mắt thay đổi quyết định của mình có bao nhiêu khó khăn.

Con ngươi thâm thúy bình tĩnh nhìn chăm chú Cố Tử Tình mang theo bảy phần quật cường, hai phần sốt ruột, còn có một phần thỉnh cầu trên khuôn mặt tinh xảo, Dạ Lăng Vân lạnh mặt, trầm mặc hồi lâu không có trả lời.

Thời gian yên tĩnh vốn rất là khó chịu đựng, lại dưới ánh mắt sắc bén xem kỹ của người này, Cố Tử Tình cắn răng kiên trì, trước mặt Dạ Lăng Vân từ trước đến nay đều là ánh mắt nhu hòa, giờ phút này nhiễm một mạt không chịu thua hiếm thấy!

Y không muốn thỏa hiệp, có vài việc, y cũng hy vọng Dạ Lăng Vân có thể hiểu tâm tình của y, vì y lùi lại một bước.

Không biết cứ nhìn nhau như vậy bao lâu, có lẽ chỉ là vài cái hô hấp, có lẽ đã qua mấy canh giờ, nhưng đối với Cố Tử Tình mà nói, không thể nghi ngờ đây là khảo nghiệm thật lớn.

“Được, ta kêu đệ tử đưa ngươi đến đó, còn ta, ở chỗ này chờ ngươi trở về.” Dạ Lăng Vân ánh mắt lóe lóe, cuối cùng thay đổi quyết định của mình lúc ban đầu.

Nghe xong, Cố Tử Tình khó nén vui sướng, khóe miệng hơi nhếch, một đôi con ngươi cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Được, Dạ ca ca chờ ta trở lại.”

Cố Tử Tình nói xong, lưu loát một cái xoay người, dưới sự chỉ dẫn của đệ tử bảo vệ thủy lao, hướng chỗ sâu nhất của thủy lao tiến đến.

Mà Dạ Lăng Vân phía sau, nhìn bóng dáng dần dần đi xa kia, khóe miệng gợi lên tà mị ý cười, đáy mắt có xảo trá hàn quang chợt lóe qua.

Một bàn tay đưa ra phía sau, không biết dùng thủ đoạn gì, chỉ thấy từ trong thân thể Dạ Lăng Vân đột nhiên phân thân ra một đạo hơi nước, vô thanh vô tức, vô ảnh vô hình, đi theo phía sau Cố Tử Tình, không khiến cho bất luận kẻ nào cảnh giác.

Không thể không nói, Tử Tình y vẫn quá là non nớt.

Hắn hận không thể thời thời khắc khắc đem Cố Tử Tình khóa tại bên người, một tấc cũng không rời, người nọ cũng không nghĩ, loại yêu cầu này, hắn sao có thể đồng ý dễ dàng như thế?

Dạ Lăng Vân thực vừa lòng chính mình nghĩ ra biện pháp, vừa có thể làm Tử Tình vui vẻ, lại có thể làm chính mình yên tâm, cớ sao mà không làm?

Càng đi chỗ sâu trong thủy lao, mọi thứ càng thêm dơ loạn, mùi nước bẩn phát ra cũng càng thêm gay mũi, còn thường thường xuất hiện chuột cùng rắn bùn lui tới, nhưng Cố Tử Tình đối điều này, lại không có biểu hiện ra một chút ít không khoẻ.

Đây là kết cục Cố Ninh sao? So với y lúc trước gãy chân ở trong thiên viện giãy giụa cầu sinh còn thê thảm hơn nhiều.

Cuối cùng đã tới, nhìn trước mắt cửa sắt dày nặng, Cố Tử Tình vẫy vẫy tay, bảo đệ tử dẫn đường lui đi.

Đứng yên trước cửa nhà giam, Cố Tử Tình giờ phút này, đã không còn là phiên bộ dáng kia ở trước mặt Dạ Lăng Vân.

Thân dài mà đứng, tóc đen rũ eo, con ngươi ôn nhuận tăng thêm bảy phần sắc bén, ba phần khí thế, cao quý lại xuất trần, phảng phất hết thảy thời gian đều nhập không được vào mắt.

Nhẹ nhàng mà cởi bỏ ba hàng dây buộc hỉ bào, hơi hơi kéo xuống, lộ ra dấu hôn cùng dấu tay được Dạ Lăng Vân yêu thương đến che kín trên nửa bờ vai cùng xương quai xanh tinh xảo.

Tựa hồ rất vừa lòng với ngoại hình trang phục chính mình giờ phút này, khóe môi Cố Tử Tình treo lên ý cười, mạnh mẽ đẩy ra cửa lao khóa chặt.

Cố Tử Tình không biết chính là hành động lần này của y, toàn bộ đều rơi vào đáy mắt Dạ Lăng Vân.

Một thân hơi nước kia đem cảnh tượng trước mắt hoàn hoàn chỉnh chỉnh phản hồi lại cho lão tăng nhập định* Dạ Lăng Vân, nếu giờ phút này có người cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, Dạ Lăng Vân vẫn không nhúc nhích đứng sừng sững ở lối vào thủy lao, khóe miệng đột nhiên gợi lên một mạt sủng nịch cười nhạt, môi mỏng hé mở, nhẹ giọng nói một câu gì đó.

*lão tăng nhập định: là nhà sư ngồi yên và cố định tâm một chỗ, không bị phân tán tư tưởng, gọi là nhập định. Mô tả những người ngồi yên lặng.

Mông lung nghe không rõ ràng, nhưng mơ hồ hình như là một câu kia.

“Nghịch ngợm!”

Dạ Lăng Vân càng thêm hiểu biết sâu hơn, càng ái thảm Cố Tử Tình, người này bên ngoài sắc bén lãnh đạm, ở trước mặt hắn lại dị thường ngoan ngoãn, điều này thỏa mãn rất nhiều bệnh trạng dục chiếm hữu cùng ham muốn chinh phục của Dạ Lăng Vân.

Một cái diệu nhân như vậy, trừ bỏ đau đến tận tim, sủng đến tận xương cốt, còn có thể có cái biện pháp nào đâu?

Giờ phút này trong thủy lao Cố Ninh sớm đã không còn là hình người, cả người sưng vù, một đôi chân huyết nhục mơ hồ ngâm ở nước bẩn, thường thường có không biết bao trùng xà chui vào chui ra, hoàn toàn hư thối không nói, còn tản ra mùi tanh tưởi gay mũi.

Hắn vốn bị Dạ Lăng Vân đánh trọng thương, lại bị ném vào thủy lao này tra tấn người, giờ phút này sức lực kêu gọi đều không có, dư
lại, chỉ như có như không, tiếng hít thở đứt quãng.

Tựa hồ lúc hấp hối xuôi tai nghe thấy tiếng cửa lao mở ra, Cố Ninh cố sức mở mí mắt sưng vù, giữa sợi tóc hỗn độn bẩn thỉu, trừng một trương mắt cá chết nhìn về phía người tới.

Phí thật lớn sức lực, mới thấy rõ người tới, đồng tử Cố Ninh chợt co rụt lại, trong miệng phát ra âm thanh hô hô phẫn uất, dáng vẻ dữ tợn, làm khuôn mặt hắn vốn đã ghê tởm chảy mủ, càng thêm không thể xem.

Đã từng kéo một đôi chân gãy chỉ có thể kéo dài hơi tàn, Cố Tử Tình từng hèn mọn cầu sinh cư nhiên lại biến thành một bộ dáng cao cao tại thượng như vậy, thanh ngạo không đem hắn để vào mắt.

Dáng vẻ đoan trang, thân hình thon dài, một bộ hỉ bào khiến khuôn mặt càng thêm tinh xảo tuyệt luân, còn có dấu vết hoan ái trên cổ kia, y là hướng chính mình khoe sao?

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người nọ sinh ra liền có một bộ tướng mạo đẹp, khí chất tốt, dựa vào cái gì hắn khổ tâm làm việc lâu như vậy, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng*?

*công dã tràng: làm việc khó nhọc mà vô ích.

Cố Ninh giờ phút này nhìn về phía Cố Tử Tình chỗ sâu đáy mắt tất cả đều là ghen ghét cùng hận không thể xé nát người ác độc trước mắt, gian nan hé miệng, thanh âm Cố Ninh khàn khàn lại khó nghe, giống như gỗ khô mục phát ra tiếng kẽo kẹt.

“Cố Tử Tình, ngươi…… đoạt đi Vân ca ca của ta.”

Nghe được lời này, Cố Tử Tình nhíu lại mày liễu phân rõ hồi lâu mới biết người này rõ ràng rốt cuộc nói cái gì, ngay sau đó, không giận mà cười.

“Cố Ninh, ngươi sai rồi, ta không có cướp đi của ngươi.” Nói đến đây, Cố Tử Tình buông xuống con ngươi, hơi hơi dừng lại, khắc tiếp theo, lần thứ hai giương mắt, nâng cằm lên, cả người đều là sắc bén.

“Ngươi có cái tư cách gì nói như vậy? Ta chỉ đoạt lại hết thảy thuộc về ta thôi.”

“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi bất quá chỉ là một tên ăn trộm, ngươi đã từng có được hết thảy, tất cả đều là từ chỗ ta đánh cắp, mà ngươi hiện tại thành bộ dáng dơ bẩn đê tiện này, cũng chính là, trở lại nguyên hình thôi, này hết thảy hết thảy, đều là ngươi tự làm tự chịu! Trách không được người khác, càng trách không được ta!”

Cố Tử Tình một phen lời nói xuống, không lưu tình chút nào, một khuôn mặt lạnh nhạt, trong con ngươi không có nửa phần cảm tình.

Không riêng Cố Ninh vì này mà khiếp sợ, Dạ Lăng Vân vẫn luôn đứng ở một bên lẳng lặng quan sát cũng kinh ngạc không thôi.

Tử Tình y cư nhiên còn có một mặt như vậy? Sắc bén lại thế không thể đỡ như thế, nếu có cái dã tâm kia, xưng bá một phương cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng mà y lại lựa chọn làm bạn ở bên người mình, phụ tá ở phía sau mình.

Chỗ cửa thủy lao, lão tăng nhập định Dạ Lăng Vân ánh mắt thâm trầm thấm người, trong chỗ sâu yết hầu phát ra tiếng cười trầm thấp lại tràn ngập từ tính tà.

Làm sao bây giờ? Thật sự rất thích, thích đến hận không thể nuốt vào trong bụng, hòa tan vào xương cốt.

Cố Ninh nghe phiên lời nói như thế, chậm chạp mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, ngực phập phồng lợi hại, hơi tàn sinh mệnh dùng để kéo dài vốn còn sót lại không nhiều lắm, giờ càng là tiêu tán lợi hại.

“Cố Tử Tình, Vân ca ca có biết bộ mặt này của ngươi không? A? Nhìn như ngoan hiền thuần lương, kỳ thật tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn độc ác, Vân ca ca đâu? Nhanh lên tới a, đây mới là bộ mặt thật của Cố Tử Tình, ngươi thấy rõ ràng chưa?” Cố Ninh dùng hết sức lực cuối cùng, giãy giụa hướng cửa lao hét lớn.

Cố Tử Tình nghe xong, khuôn mặt vì này rùng mình, ngay sau đó, lại không sao cả cười khẽ.

Ngón trỏ đưa tới bên miệng, làm thủ thế im lặng.

Cố Tử Tình một phen dáng vẻ phong khinh vân đạm, khóe miệng đều treo ý cười.

“Hừ, ồn ào, khiến ngươi thất vọng rồi, Dạ ca ca từng nói qua, ta trăm phiên bộ dáng, hắn đều thích, như này có gì là không tốt?”

Sắc mặt Cố Ninh khó có thể coi, vì vậy cho dù đắc chí, điên cuồng ghen ghét, trước mặt người tại đây đều chỉ biến thành một bộ dáng duy nhất, đó chính là chật vật buồn cười.

Hô hấp càng ngày càng dồn dập, sinh mệnh kiên trì hồi lâu, giờ phút này cư nhiên bị Cố Tử Tình nói mấy câu, kích thích đến phần không dư thừa.

Nhìn bộ dáng Cố Ninh thời gian không nhiều lắm, Cố Tử Tình ánh mắt lóe lóe, ngay sau đó, trực tiếp xốc lên quần áo, xoay người rời đi.

“Hảo hảo hưởng thụ quãng đời còn lại của ngươi đi, ta phải đi, bằng không, Dạ ca ca sẽ sốt ruột.”

Này hết thảy đủ loại, dừng ở trong mắt Cố Ninh cuối cùng một màn, chính là người nọ một bộ hỉ bào, tóc đen tung bay, bóng dáng khí phách hăng hái, không lúc nào là không cười nhạo hắn nhảy nhót làm trò hề hạ màn thê thảm.

Hắn không cam lòng, Cố Ninh dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Tử Tình, hắn muốn nguyền rủa y, hắn……

Chỉ thấy thủy lao tối tăm, một đạo thủy kiếm sắc bén xẹt qua cổ Cố Ninh, ngay sau đó, máu tươi phun tung toé, cái đầu dơ bẩn đến mức không thể nhìn ra nguyên hình nhanh như chớp rơi xuống nước bẩn.

Buồn cười Cố Ninh đến cuối cùng nguyền rủa đều không làm được.

Dạ Lăng Vân một thân hơi nước, nhíu mày lại, vẻ mặt chán ghét nhìn xung quanh bị Cố Ninh làm dơ bẩn trong nước nổi lên huyết ô, ngay sau đó, là một trận nổ vang, cả người liền hóa thành dòng nước, biến mất không thấy.

Truyện convert hay : Vạn Thú Triều Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện