Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Tâm Động (Thượng)


trước sau

Vệ Cẩm Dương thập phần cẩn thận quan sát sườn mặt có phần tiều tụy của đại ca nhà hắn, vừa thấy liền biết chủ nhân của nó đã một thời gian dài không ngủ ngon giấc. Hắn thử thăm dò hỏi một câu, sợ một chút vô ý liền sẽ bất cẩn chọc đến góc yếu ớt nhất kia trong lòng y.

Hắn vẫn luôn biết Thái tử đại ca nhà hắn sâu trong nội tâm thật ra vô cùng mẫn cảm, cho dù y về sau trưởng thành đã che giấu đến cực hảo cũng không thay đổi được bản tính khắc trong xương cốt.

"Cẩm Dương, đệ chẳng lẽ đã quên hôm nay là ngày gì sao?" Nhìn đệ đệ bảo bối vẫn ngây ngốc không hiểu ra sao, trong mắt còn mang theo thật cẩn thận dò hỏi, Vệ Cẩm Hoa cũng bị chấn kinh rồi.

Dường như y cũng không nghĩ ra đệ đệ sẽ lại hỏi chính mình lý do đến biên quan, đáp án này chẳng lẽ không phải thực rõ ràng sao? Vệ Cẩm Hoa kinh ngạc đối diện với đôi mắt nhìn như tùy ý lại tràn ngập quan tâm của đệ đệ.

"Là ngày gì?" Xem rõ đại ca nhà mình trừ bỏ kinh ngạc cũng không có một tia vô thố hoặc là khổ sở, Vệ Cẩm Dương cho dù thiếu tâm nhãn cỡ nào cũng đã nhận ra phương hướng hắn suy đoán khả năng đã sai rồi.

Nhưng hắn cũng không biết ý nghĩ của chính mình sai lệch đến chỗ nào rồi, đành phải mơ hồ không rõ mà nhìn Vệ Cẩm Hoa, kỳ vọng y có thể giải đáp vấn đề này. Hôm nay chẳng lẽ là một ngày quan trọng khó lường nào đó sao?

"Đệ cái đứa nhỏ ngốc này, ta còn tưởng hơn nửa năm không gặp đệ đã trưởng thành không ít đâu, chẳng ngờ vẫn là một chút cũng không thay đổi." Thấy đệ đệ bảo bối nhìn qua đã là một vị nam tử hán lại vẫn còn dùng vẻ mặt ngây thơ mờ mịt dò hỏi chính mình, Vệ Cẩm Hoa không khỏi cười khẽ ra tiếng, ôn nhu duỗi tay sờ sờ sợi tóc mềm mại của hắn, "Hôm nay là sinh thần mười tám tuổi của đệ a, Cẩm Dương. Đệ như thế nào liền ngày này cũng quên mất nha?"

Nghe nói người có chất tóc thực mềm, tâm địa cũng sẽ đặc biệt mềm mại, chỉ là theo đó cũng có chút không để tâm vụn vặt, thường thường sẽ không đem một ít chi tiết nhỏ để trong lòng. Vệ Cẩm Hoa ban đầu còn không tin là thật, hôm nay lại ngoài ý muốn ở trên người đệ đệ của y được đến chứng thực.

Thật là sơ ý tới trình độ nào, cư nhiên liền sinh thần của bản thân cũng quên mất. Vệ Cẩm Hoa buồn cười lại bất đắc dĩ nhìn về phía đệ đệ thần kinh thô nhà mình, y vốn dĩ lòng đầy chờ mong, cho rằng cố ý đuổi kịp ngày này tới bồi hắn khánh sinh thì hắn sẽ thực kích động vui vẻ đâu, lại không nghĩ rằng đứa nhỏ này căn bản là không nhớ rõ sinh thần của chính mình.

"Sinh thần?" Vệ Cẩm Dương ngây ngốc thuận theo Vệ Cẩm Hoa nói mà lặp lại từ này, đầu óc tức khắc có chút mơ hồ, hoảng hốt không biết bay tới nơi nào. Hắn ngốc lăng mà đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới nguyên lai hôm nay thật sự là sinh thần của hắn a.

Thời gian thật đúng là trôi qua nhanh quá, trong lúc không hề sở giác, hắn hiện tại liền phải lập tức ở biên quan nghênh đón sinh thần mười tám tuổi của chính mình sao? Bất quá việc này cũng không thể trách hắn không nhớ rõ. Mấy năm ở kinh thành, sinh thần của hắn đều do mẫu hậu xử lý, Nhị hoàng tử điện hạ hắn chỉ cần ngoãn ngoãn tiếp thu các loại ban thưởng cùng lễ vật là đủ rồi, nào đến lượt hắn nhọc lòng.

Ngày này đối với một kẻ thần kinh thô như hắn chỉ khác với nhật tử tầm thường ở chỗ mỗi năm lặp lại đều sẽ có người nhắc nhở, sau đó hắn mặc một bộ trang phục sang quý, tham gia một cái cung yến hơi hơi long trọng, loại việc nhỏ như hạt đậu này mà hắn có thể nhớ rõ mới là kỳ quái.

Bất quá hiện tại Vệ Cẩm Dương ở trong lòng xúc động lớn nhất cùng cảm khái sâu nhất lại không phải bỗng nhiên nhớ ra sinh thần mười tám tuổi đã bị hắn vô tình quên mất, mà là đại ca nhà hắn lúc này có thể xuất hiện trước mặt hắn.

Hôm nay là sinh thần của hắn, mà Vệ Cẩm Hoa lựa chọn thời điểm này tiến đến biên quan, còn nói may mắn có thể ở trước khi mặt trời lặn nhìn thấy hắn. Nói như vậy, y từ ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đuổi tới nơi này căn bản chính là cố tình cho hắn khánh sinh sao? Vì một cái sinh thần mà chính bản thân hắn còn không nhớ đến sao?

Suy nghĩ đến điểm này, lại một lần nữa nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của ca ca đã tiều tụy đi nhiều, Vệ Cẩm Dương hốc mắt không kìm được mà hơi hơi ngấn nước, lồng ngực trong nháy mắt bị lấp đầy bởi một cổ cảm động không thể tự ức chế cùng với một khang ấm ấp khó có thể miêu tả.

Biên quan ly kinh thành có bao nhiêu xa hắn không phải không biết, mà lộ trình có bao nhiêu kéo dài cùng gian nan thì chính hắn càng rõ ràng hơn ai hết.

Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy Vệ Cẩm Hoa, phản ứng đầu tiên sâu trong nội tâm của hắn chính là nhất định đã xảy ra đại sự gì đó không thể giải quyết được, mới có thể khiến một người mỗi ngày vì triều chính vội vã đến đầu óc choáng váng, xem quốc sự nặng tựa Thái Sơn như Thái tử ca ca nhà hắn có thể xuất hiện ở đây. Từ kinh thành đến biên quan cho dù suốt đêm lên đường cũng phải tiêu tốn hơn mười ngày, hơn nữa suốt thời gian này y còn bỏ được buông trong tay quyền hành mà bản thân thật vất vả mới tranh đoạt được.

Vệ Cẩm Dương không phải thật sự quên mất sinh thần của chính mình, mà là khi Vệ Cẩm Hoa xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn căn bản không hề nghĩ đến phương diện này. Quả thật vượt ngoài dự kiến của hắn. Đường đường là Thái tử giám quốc, Vệ Cẩm Hoa thế nhưng chỉ bởi vì cho hắn khánh sinh mà lặn lội đến biên quan, một nơi hoang sơn dã lĩnh hoàn toàn không hợp với khí chất của y. Đại ca của hắn... khiến hắn có thể như thế nào không cảm động đâu?

"Đệ đứa nhỏ này ngày thường trí nhớ rõ ràng cực hảo, chưa bao giờ quên sinh thần của ta cùng tiểu Lục, còn có phụ hoàng mẫu hậu", Vệ Cẩm Hoa sủng nịch vô hạn nhìn thiếu niên hốc mắt có chút ửng đỏ, từ trên cổ của chính mình tháo xuống một khối ngọc bội, nhẹ nhàng mang lên cổ hắn, ôn nhu nói, "Như thế nào lại cứ quên mất sinh thần của chính mình đâu?"

Bên tai nghe được Vệ Cẩm Hoa dùng thanh âm dễ nghe độc hữu của y ôn nhu mà nhắc mãi chính mình, Vệ Cẩm Dương một tia sức lực phản bác cũng không có. Hắn cứ đứng yên nhìn y từng chút từng chút tới gần, cầm lấy một khối ngọc bội treo bằng tơ hồng tháo xuống từ cần cổ trắng nõn của y, lại cẩn thận đeo vào cổ của hắn. Sau đó hắn rõ ràng mà cảm giác được trên ngọc bội còn lưu lại nhiêt độ ôn nhuận thuộc về cơ thể của y.

Trong bất tri bất giác, hắn chợt phát hiện hơi thở của mình đã tràn đầy hương vị quen thuộc của Vệ Cẩm Hoa, bởi vì y thế hắn sửa sang lại vạt áo cùng ngọc bội mà như có như không truyền đến. Không khí bỗng nhiên trở nên có chút vi diệu lên, hắn cảm thấy bên cổ tựa hồ cũng bị khí tức của đối phương thổi cho có chút tê dại. Không biết là thế nào, Vệ Cẩm Dương kinh giác trong lòng một trận giật mạnh, tim đập gia tốc, vành tai cũng đột nhiên nóng lên.

"Đại ca", một khắc đó Vệ Cẩm Dương cũng không biết bản thân đến tột cùng từ đâu sinh ra một cổ tà ý, đầu óc một trận nóng lên liền lập tức nhào vào trong lồng ngực của Vệ Cẩm Hoa.

Vệ Cẩm Dương cái gì cũng không nghĩ, chuyện gì cũng chẳng màng, hắn chỉ muốn vùi đầu vào cổ đại ca của hắn, tham lam hút lấy hương vị cơ thể riêng thuộc về y, quyến luyến độ ấm trên thân thể này. Hắn cảm thấy giờ phút này trái tim của hắn đập nhanh đến mức sắp rơi vào ma chướng.

Đang chăm chú cẩn thận vì đệ đệ sửa sang lại vạt áo, Vệ Cẩm Hoa không rõ nguyên do bỗng nhiên bị bảo bối của y dùng sức ôm lấy, y thực sự quá đỗi kinh ngạc. Phải biết rằng từ năm Vệ Cẩm Dương mười ba tuổi nhập quân doanh về sau liền chưa từng chủ động cùng y thân cận. Hôm nay như thế nào sẽ có thể chủ động nhào vào trong ngực của y? Chỉ là thu được một khối ngọc bội mà thôi, đến nỗi kích động như thế sao?

Tuy rằng không hiểu được ngọn nguồn vấn đề, Vệ Cẩm Hoa giờ khắc này hiển nhiên cũng không có thời gian đi tự hỏi nhiều sự tình như vậy. Đệ đệ bảo bối nhào vào trong ngực, loại chuyện tốt này có trời mới biết phải đến khi nào mới có thể xảy ra lần nữa đâu, thậm chí đệ ấy chủ động thân cận chính là ngày thường y có cầu cũng cầu không đến.

Nghĩ như vậy, khóe môi Vệ Cẩm Hoa không cấm gợi lên một độ cung tuyệt đẹp, lập tức trở tay gắt gao hồi ôm lấy người trong lòng.

Ước chừng đứa nhỏ này thật sự rời nhà lâu lắm, quá mức tưởng niệm thân nhân đi, cho nên... cho nên mới sẽ xúc động đến mức nhào vào lòng của vị đại ca này. Ân, nhất định là như vậy, không sai.

Chờ đến thời điểm Vệ Cẩm Dương cuối cùng lấy lại tinh thần liền phát hiện chính mình đang gắt gao ôm Vệ Cẩm Hoa không buông tay, hắn bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện bản thân đối với người này không biết từ khi nào đã sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ mà chính hắn cũng vô pháp khống chế, trực giác nói cho hắn cổ cảm xúc này sẽ mang đến nguy hiểm cực độ nên hắn nỗ lực áp chế nó xuống nhưng rõ ràng là không cách nào thành công.

Hắn có chút mơ hồ giác ngộ ra cảm xúc kia đại khái chính là cái gì, nhưng cuối cùng lại lựa chọn liều mạng tìm một ít lý do khác đến thay thế, giấu đầu lòi đuôi mà lừa gạt chính mình. Bởi vì trực giác nhạy bén nói cho hắn, nếu không đem loại cảm xúc này áp đi xuống, mang đến cho hai người bọn họ sẽ là hậu quả đáng sợ khó lường.

Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn trong trạng thái không rõ sự tình gì đã xảy ra liền đột ngột bị đệ đệ kịch liệt ôm lấy, lại bị đệ đệ hốt hoảng đẩy ra. Sau đó hai người không biết vì nguyên do gì mà một lúc lâu cũng không ai lên tiếng, cứ như vậy sóng vai yên lặng đi trên đường phố của Vân Tương Thành trong ánh chiều tà.

Bởi vì không rõ ràng lắm đệ đệ nhà mình giờ phút này trong lòng đang quay cuồng các loại cảm xúc phức tạp, Vệ Cẩm Hoa tuy có vài lần mở miệng gợi lên đề tài nhưng vẫn luôn không nhận được một câu đáp lại nào từ Vệ tiểu hũ nút (2). Trong lúc Vệ Cẩm Hoa vẫn đang rối rắm tự hỏi chính mình vừa rồi có phải đã nói sai câu gì hoặc làm sai cái gì chọc cho đệ đệ bảo bối của y không cao hứng hay không, hai người cuối cùng cũng đứng trước căn nhà mà Vệ Cẩm Dương tạm cư ở Vân Tương Thành.

Nói là nhà, kỳ thật đừng nói là tòa nhà, ngay cả căn nhà nhỏ của nông hộ bình thường cũng không bằng. Tất cả đều là lúc đầu quân triều đình đến đây đóng giữ xây dựng lên, cả căn nhà đều có niên đại xa xăm, chỉ có một phòng một sảnh cộng thêm một phòng bếp nhỏ, đồ dùng cùng cách bài trí cũng đều vô cùng xưa cũ.

Sau khi đi một vòng xem xét kỹ lưỡng căn nhà này, hàng mi nguyên bản rất đẹp của Vệ Cẩm Hoa lập tức không vui mà nhăn lại, ánh mắt tràn đầy đau lòng nhìn về đệ đệ nhà mình, "Nơi này cũng có thể để người trụ sao? Triều đình phát nhiều khoản ngân lượng cho biên quan như vậy, như thế nào đệ lại phải ở tại một chỗ như thế này đâu?"

Vệ Cẩm Hoa biết rõ đứa nhỏ này tới biên quan chắc chắn sẽ phải ở trong tạm trạch do quân doanh phân phối, nhưng y tuyệt đối không ngờ tới tạm trạch ở biên quan điều kiện lại đơn sơ như thế, so với nông gia còn không bằng, thậm chí âm u ẩm ướt, khắp nơi nhàn nhạt mùi mốc.

"Phòng ở như vậy cũng có thể trụ sao? Cẩm Dương, đệ ra kinh không phải mang theo ngân lượng à? Sao lại không ra ngoài mua một bộ tân trạch hoặc là đi thuê cũng được a?" Thấy đệ đệ vẫn không nói gì, Vệ Cẩm Hoa vô cùng sốt ruột, lần thứ hai lo lắng mà hỏi, y sợ bảo bối của y không thể nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ biết một mình âm thầm chịu tội.

"Đệ cảm thấy còn khá tốt. Điều kiện ở biên quan cũng chỉ có như vậy, tự nhiên so ra kém kinh thành. Mọi người đều có thể ở, đệ lại có lý do gì không thể ở đâu?" Thật vất vả bình phục tâm tình rắc rối phức tạp của chính mình, Vệ Cẩm Dương nhìn đến đại ca bởi vì hoàn cảnh nơi này mà hiện rõ lo lắng cùng ánh mắt không dám tin tưởng, hắn chỉ hơi nhún nhún vai, không hề để ý mà đáp lời. Ngôn Tình Ngược

Thiếu tướng quân hắn vốn dĩ đến biên quan cũng không phải nghĩ muốn hưởng phúc, nếu đã làm tốt tâm lý phải chịu khổ thì ở một nơi như thế này đã tính cái gì đâu? Hắn một chút cũng không cảm thấy căn nhà này không tốt, ít nhất so với phiến thổ địa bị toàn bộ Vân Tương Thành vứt bỏ kia, hay so với rất nhiều dân chạy nạn không có chỗ ở thì nơi này của hắn quả thực phải gọi là thiên đường.

"Nhưng đệ chẳng phải mang theo không ít ngân lượng đến đây sao? Vì cái gì còn muốn ở tại chỗ này đâu?" Vệ Cẩm Hoa dù sao cũng không cảm thấy bảo bối của y tất yếu phải chịu cái khổ này.

"Đúng rồi, đệ thực thích lễ vật mà đại ca đưa, khối ngọc bội này thật tinh xảo, cảm ơn đại ca." Nghe Vệ Cẩm Hoa lại lần nữa tiếp tục hỏi lại vấn đề này, Vệ Cảm Dương lại không nghĩ cùng y giải thích cái gì quân nhân tác phong cùng tư tưởng là đối xử bình đẳng, không thể đặc thù hóa, càng không muốn nói tất cả ngân lượng đã sớm bị hắn đem đi trợ giúp bá tánh, lời thật là không thể xuất khẩu nên hắn quyết định nói sang chuyện khác.

Hai huynh đệ bọn họ, mỗi người sinh ra đã có quỹ đạo trưởng thành, kinh nghiệm lịch duyệt không giống nhau, thậm chí là sinh hoạt trong tương lai cũng sẽ khác biệt rất lớn. Hắn không vọng tưởng muốn người khác phải tiếp nhận tư tưởng của hắn, càng không chấp nhận ai đó đem ý thức chủ quan của họ áp đặt lên người hắn.

Cho nên hắn hiện tại không muốn cùng Vệ Cẩm Hoa giải thích rằng chính hắn hy vọng cùng các tướng sĩ hưởng thụ đãi ngộ ngang nhau, đối xử bình đẳng. Hắn sẽ không mang tư tưởng của mình giáo huấn y hoặc là cùng y tranh luận, đặc biệt là một người có ý thức chủ quan cường đại như Vệ Cẩm Hoa thì một chút cũng không giống như có thể nghe vào ý kiến của người khác.

"Thích liền hảo. Ngọc bội này là lúc ta vừa sinh ra, ngoại tổ phụ từ Thiên Trúc cầu tới ngọc thô, sau khi điêu khắc hoàn thành còn chuyên môn thỉnh sư phụ của biểu huynh là Từ Vân đại sư khai quan. Nghe nói người đeo nó liền có thể gặp dữ hóa lành, bình an đến lão." Nhận ra đệ đệ thực sự không muốn tiếp tục nói về vấn đề tạm trạch, Vệ Cẩm Hoa cũng thuận theo dời đi đề tài, mỉm cười giới thiệu lễ vật của y, "Khối ngọc bội này ta đeo hai mươi bốn năm vẫn luôn bình bình an an, gặp dữ hóa lành, vận khí luôn hảo, hiện tại ta đem nó tặng cho đệ, hy vọng nó cũng có thể vì đệ mang đến điềm lành."

"Vậy sao có thể, ngọc bội này đệ không thể nhận." Nghe Vệ Cẩm Hoa nói xong, Vệ Cẩm Dương liền lấy ra ngọc bội từ bên trong vạt áo, vội vàng muốn tháo xuống trả cho y. Hắn vốn dĩ cho rằng đây chẳng qua là thứ tốt Vệ Cẩm Hoa từ chỗ nào tìm được, không ngờ lại là đồ vật quý trọng như vậy.

Lâm tướng riêng vì đại ca mà làm, lại mang theo hai mươi bốn năm vận thế cùng bình an cho đại ca, hắn làm sao có thể giữ nó đâu? Tuy rằng nói như vậy có chút mê tín nhưng cũng chưa chắc không thể không tin. Khối ngọc bội này về tình về lý đều là vật mà hắn tuyệt đối không thể thu.

"Cẩm Dương, khối ngọc bội này lợi ích lớn nhất là bảo bình an. Đại ca ở kinh thành đã an toàn vô cùng, ngược lại là đệ còn không biết phải ở biên cương đóng quân bao lâu, man di vài năm gần đây vẫn luôn không ngừng dị động, ta lo lắng không quá mấy năm nữa lại phát sinh chiến sự." Vệ Cẩm Hoa một phen đè lại đối phương tay, "Đệ không phải đã nói muốn thay đại ca bảo vệ giang sơn Tử Vân hay sao? Đại ca hiện tại liền đem an nguy của chính mình cùng bá tánh trong thiên hạ đều ký thác trên vai của đệ. Cho nên khối ngọc bội này đệ không muốn thu cũng phải thu."

Nghe Vệ Cẩm Hoa nói như thế, Vệ Cẩm Dương lúc này mới giãn khai đôi mày đang nhíu chặt, tùy ý đối phương thay chính mình đem ngọc bội nhét trở lại bên trong vạt áo.

Tác giả có lời muốn nói: Thêm càng đến 4k, bán manh lăn lộn cầu nhắn lại! Mị

~~~~~

(1)

"Dục cái di chương" (欲盖弥彰): càng cố ý che giấu thì càng lộ rõ, giấu đầu lòi đuôi.

(2)

"Muộn hồ lô" (闷葫芦): ẩn dụ dùng để chỉ một từ hoặc một sự vật cực kỳ khó đoán và khó hiểu; chỉ những người không thích nói chuyện; hũ nút.

Truyện convert hay : Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện